NGỰ TIỀN MỸ NHÂN

Sau khi Thẩm Huyền Ninh thay đồ xong ra khỏi bình phong, Tô Ngâm pha một tách trà nhỏ bê tới cho y. Y nhận lấy uống, nàng đứng cạnh hỏi: “Hoàng thượng muốn giữ Sở tướng quân ở lại dùng bữa ạ?”

“Ừ.” Thẩm Huyền Ninh gật đầu, lại nhấp một ngụm trà, vừa trả tách trà lại cho Tô Ngâm vừa thở dài, “Vốn muốn dẫn người ngoài tới để chặn họng muội, ngờ đâu muội vẫn nhất quyết quở trách trẫm chuyện về trễ cho bằng được, thật phí một bữa cơm.”

“……” Tô Ngâm trợn mắt há mồm, thấy y sải bước ra lều ngoài, nàng ngẩn ra rồi mới đuổi theo y nói líu ríu: “Sao Hoàng thượng lại thế chứ! Đã về muộn lại còn chê ta lắm chuyện.”

“Nào dám chê muội lắm chuyện.” Y nhẹ nhàng vén mành lên, ra tới lều ngoài, quay lại nhìn đã thấy Tô Ngâm khôi phục vẻ mặt tươi cười như bình thường.

…….. Lật mặt cũng nhanh ghê!

Thẩm Huyền Ninh cảm thấy buồn cười, vừa chửi thầm vừa nói Sở Tễ ngồi xuống. Tô Ngâm ra ngoài lều sai người mang cơm tới, chẳng mấy chốc cung nhân đã bê đồ ăn vào lều.

Vì đang ở bãi săn nên đồ ăn khó tránh khỏi đạm bạc, trên bàn tính cả chay mặn tổng cộng chỉ có tám món. Đồ ăn đa phần được nấu bằng nồi đất vì nấu bằng nồi chảo bình thường rất mau nguội.

Nhưng Thẩm Huyền Ninh cũng không để tâm lắm, còn Sở Tễ lâu nay chinh chiến bên ngoài toàn ăn đồ kém xa thế này nên không để trong lòng. Tâm trạng hai người đều có vẻ không tồi, Tô Ngâm đến cạnh Thẩm Huyền Ninh, tính gắp đồ ăn giúp y đã bị y đẩy cánh tay ra: “Trẫm và Sở tướng quân muốn nói chuyện một lát, muội đi nghỉ đi.”

Tô Ngâm suy sụp, nàng có chuyện muốn nói nhưng thấy Sở Tễ ở đó nên đành nghẹn lại. Thẩm Huyền Ninh không khỏi lấy làm lạ: “Sao thế? Muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”

“Nô tỳ tính nói……” Tô Ngâm chần chờ nhìn Sở Tễ, cố gắng hạ giọng xuống mức thấp nhất, “Hoàng thượng có nói chuyện thì cũng đừng trì hoãn chuyện cơm nước.”

Thỉnh thoảng khi y giữ một người ở lại dùng bữa, đại thần cũng thế mà thầy giáo cũng vậy, luôn nói chuyện tới mức quên ăn cơm, có vài lần thậm chí một miếng cũng không đụng. Nếu bây giờ ở trong cung thì không nói làm gì, dù sao trong cung chuẩn bị bữa ăn rất đơn giản, nhưng giờ đang ở bãi săn, phòng Ngự Thiện làm cơm khó khăn hơn trong cung nhiều, cũng đạm bạc hơn nhiều, đến giờ cơm phải ăn cơm nghiêm chỉnh mới phải.

Thẩm Huyền Ninh nghe vậy thì cười: “Trẫm biết, muội cứ yên tâm.”

Tô Ngâm liền hành lễ, rời khỏi lều lớn. Nhìn theo bóng nàng, Sở Tễ cũng cười theo mà nói: “Tô cô nương thật chu đáo.”

“Đâu chỉ chu đáo không, cũng láu cá lắm đấy.” Thẩm Huyền Ninh vô thức khoe khoang, nhưng cuối cùng không kể cho Sở Tễ nghe chuyện về Tô Ngâm.

Sau đó y lại thở dài nói: “Năm đó khi trẫm cứu nàng về từng thề son sắt sau này sẽ bảo vệ nàng thật tốt, không ngờ giờ ngày nào cũng bị nàng giám sát.”

Sở Tễ cười ra tiếng, trong lòng không hiểu sao lại thấy hơi hâm mộ. Thẩm Huyền Ninh ăn một miếng bò xào liền đổi đề tài, hỏi dò: “Trẫm có việc muốn hỏi khanh một chút.”

Sở Tễ: “Mời Hoàng thượng nói.”

Thẩm Huyền Ninh ra vẻ thoải mái nói: “Lúc Tiên hoàng tại vị, mấy năm không có chiến sự, kỷ luật quân đội khó tránh khỏi lỏng lẻo. Bây giờ chiến tranh đã nổ ra, trẫm muốn trao quyền quản lý quân đội cho một vị tướng lĩnh, khanh thấy Hồ Kiêu thế nào?”

Muốn tuyển một vị tướng để trao toàn quyền quản lý quân đội đương nhiên là giả. Thẩm Huyền Ninh sớm bàn bạc xong với Thang Thuật Nhân, sau này dù vẫn dùng đại tướng cầm quyền nhưng sẽ cố gắng phân tán binh lực, không có chuyện giao hết quyền hành cho ai đó, người này càng không phải là Hồ Kiêu.

Y chỉ muốn thăm dò Sở Tễ.

Bỗng thấy Sở Tễ nhíu mày giây lát, đôi đũa đang kẹp miếng cánh gà khựng lại hồi lâu, thận trọng đáp: “Thần cảm thấy Hồ tướng quân không nên nắm quyền to.”

Thẩm Huyền Ninh nhẹ lòng hẳn, nhưng vẫn thản nhiên hỏi lại: “Vì sao?”

“Hồ tướng quân ông ấy…….” Sở Tễ nghĩ ngợi rồi lắc đầu, “Tuy đánh giặc giỏi nhưng quá kiêu căng, không chịu lắng nghe ý kiến của người khác. Trong quân đội, tướng sĩ cũng ngấm ngầm bất mãn với ông ta.”

Chuyện này khiến Thẩm Huyền Ninh thấy bất ngờ: “Ông ta đối đãi với tướng sĩ không tốt à?”

“Cũng không thể nói là không tốt, nhưng có rất nhiều chuyện ông ấy không để tâm đến.” Sở Tễ thở dài, “Ví dụ như hầu hết thời gian toàn quân đều ăn ở khổ sở, các tướng sĩ chủ yếu ăn cháo bột nấu loãng với rau dại, nếu thắng trận mới có thể chém đầu bò mở tiệc mặn. Hồ tướng quân lại là người không thịt không vui, mỗi ngày ít nhất phải ăn hai lạng thịt khô.”

Vì chuyện này mà binh sĩ dưới quyền oán giận rất nhiều, Sở Tễ là viên tướng quèn bị kẹp giữa hai bên rất khó xử. Bọn họ không thể làm loạn theo nhóm binh sĩ được, nếu làm ầm ĩ khiến quân đội đại loạn thì về công hay tư đều không hay. Nhưng cứ thay Hồ Kiêu đi hòa giải mãi cũng mệt. Có lần lương thực bị thiếu, hai bên liền lao vào đánh nhau, phó tướng đi theo Sở Tễ suýt nữa bị đánh mất nửa cái mạng.

Hồ Kiêu lại bàng quan như không. Mấy vị tướng kỳ cựu khuyên ông ta đều bị ông ta nạt lại, nói ông đây lập bao nhiêu công trạng không thể ăn nhiều hơn bọn chúng vài miếng thịt hay sao? Khiến cho đám Sở Tễ oán thầm trong lòng nhưng chẳng biết trút vào đâu.

Thẩm Huyền Ninh nghe xong, lòng cũng không khỏi buồn bực. Y gật đầu cả quyết, “Trẫm biết rồi, trẫm sẽ cân nhắc chuyện này, các khanh yên tâm.”

“Đa tạ Hoàng thượng.” Sở Tễ cười cười, cắn miếng cánh gà. Thẩm Huyền Ninh cũng ăn thêm hai miếng rồi lại hỏi: “Danh tiếng trong quân đội của Hồ Kiêu thế nào?”

“Danh tiếng không thấp.” Sở Tễ thành thật nói, “Ông ấy có thể đánh thắng trận. Quân đội mà, thắng trận đều có tiền thưởng, sau khi các tướng sĩ chiến thắng trở về chưa chắc còn muốn so đo mấy chuyện ông ấy làm trước đó. Thần chỉ cảm thấy ông ấy làm như vậy dễ nuôi tai họa về sau nên mới nghĩ Hoàng thượng không nên giao quyền to vào tay ông ấy.”

“Khanh nghĩ rất thấu đáo.” Thẩm Huyền Ninh cười khen ngợi, ngẫm nghĩ một lát rồi không nhắc tới chuyện này nữa mà bảo Sở Tễ, “Uống một chén nhé.”

“Ha ha, dạ!” Sở Tễ sảng khoái đồng ý. Thẩm Huyền Ninh cũng không gọi cung nhân mà tự đi vào lều trong lấy rượu ra uống với chàng ta.

Một dãy lều phía sau lều lớn đều là chỗ ở của cung nhân ngự tiền, Tô Ngâm ở trong cái lều gần lều lớn nhất. Vì thế nàng ăn cơm xong vừa ra khỏi lều liền thấy một đám cung nữ túm tụm ở sau cái cây lớn cách đó không xa, nhìn về phía lều lớn mà xì xào to nhỏ.

“Làm gì thế!” Tô Ngâm vừa quát lên thì mọi người lập tức giải tán, nàng chưa kịp nhìn rõ ai ra ai, chỉ tia được người quen mắt nhất, “Yến Di!”

“……..” Yến Di cúi đầu dừng lại, quay lại chột dạ hành lễ với nàng, “Tỷ tỷ.”

“Bọn muội đang làm gì vậy?” Tô Ngâm đi tới nghiêm nghị hỏi cô bé, Yến Di vội vàng khua tay giải thích: “Không làm gì hết ạ!”

Tô Ngâm trừng mắt, cô bé lại nói: “Thật sự không làm gì cả! Bọn ta chỉ, chỉ……” Nói xong thì mặt đỏ lên, “Chỉ cảm thấy, vị Sở tướng quân kia thật khôi ngô hào sảng, giọng nói cũng rất êm tai!”

Tô Ngâm nghe xong thì ánh mắt phức tạp hẳn, dở khóc dở cười nhìn Yến Di cả buổi: “Muội mới có mười hai đã vội gả chồng sao?”

“Ai vội gả chồng chứ!” Điền Yến Di cãi, “Bọn ta chỉ nhìn một tí, một tí cũng không được sao…..”

“Được được được, muội cứ việc nhìn. Nhưng mà cẩn thận chút, đừng có nhìn rồi lại buông không nổi!”

Tô Ngâm nói xong thì thả cô bé đi, lặng lẽ nghĩ ngợi, cũng cảm thấy Sở tướng quân đúng là rất khôi ngô hào sảng.

Chàng ta năm nay mới mười tám, là một vị tướng quân thiếu niên tràn đầy khí phách và nhiệt huyết. Nàng nghĩ một chốc, mặt cứ thế đỏ lên, đợi một lát mới dám vào lều chính.

Trong lều chính, Sở Tễ vừa xin cáo lui, quay đầu thấy Tô Ngâm vén mành tiến vào thì dừng lại ôm quyền chào nàng: “Cáo từ.”

“……… Để nô tỳ tiễn tướng quân.” Tô Ngâm bất giác nói, Thẩm Huyền Ninh đi ra chậm hai bước, nghe vậy thì khựng lại.

Y nhìn thấy rõ, vẻ mặt Tô Ngâm khi nói chuyện với Sở Tễ khác với bình thường. Kiểu nói chuyện mắt luôn cười của nàng y rất quen, nhưng giờ trông có vẻ ngọt ngào hơn kiểu y biết một chút, nhiều thêm ba phần thẹn thùng của thiếu nữ.

“……. Tô Ngâm?” Thẩm Huyền Ninh kinh ngạc gọi.

Tô Ngâm và Sở Tễ đồng thời nhìn y, y ngẩn người, phất tay áo: “Đi đi……. Mặc thêm áo vào, trời tối rồi, bên ngoài lạnh lắm.”. ngôn tình ngược

“Dạ.” Mày Tô Ngâm cong lên khẽ đáp, sau đó khoác thêm áo rồi đưa Sở Tễ ra ngoài. Thẩm Huyền Ninh buồn bã mất mát đứng ngẩn ra một lúc, lòng chênh vênh đến lạ.



Ngoài lều, Tô Ngâm cầm chiếc đèn trong cung, đi với Sở Tễ về phía Tây. Sau một lúc im lặng không trò chuyện, lòng Tô Ngâm chộn rộn ngay cả liếc cũng chẳng dám liếc chàng ta cái nào.

Ngược lại, Sở Tễ luôn ngắm nàng. Nàng thật quá xinh đẹp duyên dáng, tính tình lại tỉ mỉ khiến người ta quý mến.

Nhưng chàng ta cứ thấy giữa nàng và đương kim thánh thượng có gì đó không bình thường, khiến chàng ta không dám nghĩ ngợi nhiều. Nhưng một lát sau, chàng ta vẫn không kiềm lòng được mà hỏi một câu chẳng đâu vào đâu: “Tô cô nương, tại hạ có chút tò mò về cung nữ các nàng.”

“?” Tô Ngâm hơi giật mình, “Tướng quân tò mò gì ạ?”

“Các nàng…… đều phải ở trong cung cả đời sao?” Sở Tễ nói.

Tô Ngâm phì cười: “Đâu có. Trừ phi chính mình muốn ở lại trong cung làm ma ma, nếu không thì tầm hăm lăm hăm sáu tuổi đều xuất cung cả. Cũng có người sớm hơn đã gả ra ngoài rồi, chẳng có mấy người ở trong cung cả đời.”

“Ồ……” Sở Tễ gật đầu, lại hỏi, “Vậy Tô cô nương thì sao? Tính gả chồng hay lưu lại trong cung làm ma ma?”

“……… Chắc là gả chồng.” Tô Ngâm nhún vai, “Nhưng năm nay ta mới mười bốn tuổi, cảm thấy từ giờ tới ngày ấy còn dài nên cũng không sốt ruột. Hơn nữa ta theo Hoàng thượng nhiều năm như vậy, nếu muốn gả chồng thật thì ngài ấy chắc chắn sẽ chọn giúp ta một phu quân tốt, ta không cần vất vả tìm kiếm.”

Sở Tễ nhất thời thấy mừng thầm, lại ngắm kỹ nàng mấy lần nữa trong bóng đêm, nhận ra nàng nói rất thành thật.

Nói cách khác, nàng cũng không định theo Hoàng thượng?

Chàng ta cố kiềm nén cảm xúc vui mừng xuống, thận trọng hỏi tiếp: “Vậy Hoàng thượng thì sao? Hoàng thượng tuyển phi thì tuyển như thế nào?”

“Phần lớn là chọn người có gia thế tốt….” Tô Ngâm cân nhắc rồi nói, “Thường là tiểu thư con quan, thỉnh thoảng cũng có mỹ nữ nhiều nơi dâng lên. Sao thế? Tướng quân có tỷ muội muốn vào cung à?”

“Đâu có đâu có.” Sở Tễ vội cười cười lắc đầu, “Chỉ tùy tiện hỏi thôi. Vì…. vì ta nghe nói con gái của Hồ tướng quân muốn vào cung.”

“À…..” Giọng Tô Ngâm hơi nghèn nghẹn, nghĩ bụng đúng là có chuyện này, hơn nữa nàng còn ngăn lại một lần.

Sở Tễ không biết nàng đang chửi thầm trong bụng, thấy nàng im lặng không nói gì, trong lòng thầm nghĩ sao cô nương này lại đẹp đến thế.

Nàng giống như một viên ngọc sáng, vừa dịu dàng vừa thông minh, ngoài ra nàng còn có sự kiêu hãnh nhưng không khiến người ta chán ghét, đây là điều hiếm thấy trong đám cung nữ.



Bên kia, trong căn lều phía Đông, Hồ thị ngồi trên ghế lau nước mắt.

Nàng sụt sịt nói: “Con thấy Hoàng thượng chắc chắn không có tình ý gì với con. Mấy hôm trước lúc con tới, ngài chẳng thèm gặp con mà để một Đại cô cô cản con lại. Hôm cha quay lại, tuy con được gặp ngài nhưng ngài cũng không nói gì với con. Đã nhiều ngày trôi qua mà chẳng nhắc gì tới con, con e là không vào cung nổi.”

“Ôi, con đừng khóc……. Đừng khóc!” Hồ Kiêu thương con gái, ở cạnh khuyên nhủ, “Đừng nóng vội, con là cô gái tốt như thế, ai không thích con là do người đó không có mắt. Hơn nữa, không phải con đã bảo trong nhà chuẩn bị lễ tặng Đại cô cô kia rồi sao? Hôm nay lễ đã đưa tới, mai con sai người đem tặng đi.”

“Thật ạ?” Mặt Hồ thị vui hẳn lên. Hồ Kiêu gật đầu, lia mắt chỉ cái rương bên cạnh. Hồ thị vội lau nước mắt chạy tới nhìn, vừa mở rương đã thấy ngập ngụa vàng bạc châu báu.

“Nhiều vậy ạ?” Thị hơi ngạc nhiên, Hồ Kiêu cười than: “Mẹ con vất vả lắm đấy, tiêu một số tiền lớn, lại còn tự tay chọn lựa.”

“Con…. mai sẽ đi tìm Đại cô cô!” Hồ thị cầm hai cái thoa vàng trong tay ngắm nghía, “Con sẽ tự đi. Bọn họ bảo Đại cô cô rất có sức nặng trong lòng Hoàng thượng. Nếu con lung lạc được nàng thì chắc chắn sẽ có đường ra.”

“Tự con tính đi.” Hồ Kiêu cười, “Nhưng con phải hiểu được, con đi là vì con muốn đi. Cho dù con không đi thì cha cũng có thể giành cho con vị trí con nên có.”

Ông ta là nguyên lão ba triều, chiến công hiển hách, muốn lấy cái ghế Hoàng hậu cho con lẽ nào không được?

Vị trí Hoàng hậu kia, nhà họ Hồ nói muốn thì xem ai dám giành!

Ông ta muốn con gái thuận lợi ngồi vào ghế Hoàng hậu, rồi sinh con trưởng cho Hoàng đế. Vậy thì, sau này tân đế sẽ phải gọi ông ta là ông ngoại.



Trong lều lớn.

Sau khi Tô Ngâm đưa Sở Tễ về quay lại thì thấy ngọn đèn dầu trong lều đã tắt.

Nàng tưởng Hoàng thượng đã ngủ nên không đi vào, ở ngoài nhỏ giọng dặn dò cung nữ đưa mấy cái túi thơm chống muỗi vào trong lều, vừa dặn xong thì lại thấy trong lều sáng đèn.

Sau đó, nàng nghe thấy có tiếng thở dài.

Nàng không khỏi nhíu mày: “Để ta vào xem.”

Dứt lời nàng liền vén mành đi vào lều, Thẩm Huyền Ninh đang tức tối, ngước lên thấy nàng đi vào thì không khỏi ngẩn người, sau đó nói với giọng khó chịu: “Muội về rồi?”

“Về rồi.” Tô Ngâm đi tới phía trước nhìn y, “Hoàng thượng không ngủ được sao? Nô tỳ đi pha trà an thần cho ngài nhé?”

“Khỏi.” Thẩm Huyền Ninh nói cộc lốc, rồi nói thêm, “Không cần muội lo cho ta.”

“Ngài làm sao thế?” Tô Ngâm ngơ ngác, nghĩ kỹ lại vẫn không hiểu tại sao, đành khẽ khàng hỏi, “Nô tỳ……. làm ngài giận à?”

“ ………” Thẩm Huyền Ninh đờ người ra, bực mình quát lên, “Không có!” Nói xong liền xoay người về giường nằm, quay lưng về phía nàng, còn trùm chăn lại.

…….. Làm sao thế?

Tô Ngâm không hiểu, sốt ruột đi qua đi lại mép giường hai vòng, rồi ra ngoài bảo cung nhân trong lều ra ngoài hết.

Sau đó nàng lại lộn vào mép giường, ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay áo y: “Hoàng thượng sao thế? Ngài nói cho nô tỳ biết đi, nô tỳ không kể cho ai đâu.”

“Trẫm không cần muội lo!” Thẩm Huyền Ninh gào lên rồi ngồi bật dậy, Tô Ngâm lập tức bị y dọa cho ngớ người ra.

Nàng ngồi thần ra đó, y gằn giọng ra lệnh: “Muội ra ngoài đi.”

Tô Ngâm hoang mang: “Hoàng thượng?”

“Đi ra ngoài!” Thẩm Huyền Ninh cố hết sức kiềm chế cơn giận nhưng chẳng hiểu sao lời nói ra vẫn sặc mùi gây hấn, “Trẫm không muốn nhìn thấy muội, cút đi!”

Còn chưa nói hết câu, y đã thấy mặt Tô Ngâm trắng bệch.

Y bỗng thấy mình sai rồi, muốn dỗ nàng. Nhưng hình như nàng đã bị dọa, mặt mày tái nhợt đứng lên ngay, vội vàng hành lễ với y rồi lui ra.

Thẩm Huyền Ninh đứng khựng ở đó, tiếng “Tô Ngâm” tới cửa miệng lại nuốt vào bụng.

Không gọi nàng! Y không muốn nhìn thấy nàng!

Nàng chính là cô bé ngốc vô tâm vô tình! Y đối xử với nàng không tốt sao? Sở Tễ mới gặp nàng mấy lần? Vậy mà nàng lại đỏ mặt với Sở Tễ.

Nàng còn tự mình tiễn Sở Tễ về!!!

Thẩm Huyền Ninh ngồi phịch xuống giường, lửa giận bốc lên đỉnh đầu.

Y giận dỗi nghĩ, nàng ỷ y tốt với nàng nên mới không coi y ra gì.

Giờ y sẽ cho nàng biết, y đang giận, y đang giận nàng!

~ HẾT CHƯƠNG 15 ~

Bình luận

Truyện đang đọc