NGỰ TỶ LÃO SƯ

(Cô: Dương Nhất; Nàng: Mộ Ngôn Tín)

Nhận thấy đông đảo ánh mắt hướng về phía mình, Nhâm Sơ trấn tĩnh một chút, sau đó tiến lên một bước, nhìn Emma thành thật nói "Emma, cám ơn ngươi nhớ ta nhiều năm như vậy, 5 năm trước, ta ham chơi, thích tìm kiếm sự kích thích, cho nên mới cùng ngươi một chỗ, ta thừa nhận khi đó ta hỗn đản, khiến ngươi chịu nhiều tổn thương ta thật xin lỗi, ta hiện tại đã có người yêu, luôn muốn cùng nàng một chỗ, đối với tình cảm của ngươi, ta nghĩ ta chỉ có thể cùng người tạ lỗi, hi vọng ngươi cũng tìm được một người yêu ngươi chân chính."

Emma nghe xong lời Nhâm Sơ nói, cảm thấy thật mất mặt, thẹn quá hóa giận giơ tay lên, chỉ nghe "Chát" một tiếng, trên mặt Nhâm Sơ liền lưu lại 5 dấu tay, giẫm giày cao gót muốn xoay người rời đi, lúc này Đổng Nghệ đứng dậy kéo cánh tay Emma, Emma bị kéo, thân thể chuyển hướng về Đổng Nghệ, còn chưa có đứng vững, trên mặt xác thực cũng lưu lại 5 dấu tay.

Mộ Ngôn Tín, Dương Nhất cùng Nhâm Sơ bụm miệng, chứng kiến Đổng Nghệ hung hãn như thế, dọa mọi người nhảy dựng, Emma ôm mặt, kinh ngạc nhìn Đổng Nghệ, Đổng Nghệ trừng mắt nhìn cô gái Tây, nói "Ngươi dám đánh nàng, chỉ có ta có thể đụng đến nàng." Emma rất là tức giận, tuy nhiên, nhìn chính mình thế đơn lực bạc, không phải đối thủ của bọn họ, huống chi nàng tay trói gà không chặt, đè nén phẫn hận trong lòng, xoay người đi.

Đổng Nghệ nhìn thấy Emma đi rồi mới thở phào nhẹ nhỏm, Đổng Nghệ như cũ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Nhâm Sơ nói một câu "Ăn cơm." Này một câu nói có sức ảnh hưởng kinh người, Nhâm Sơ ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Đổng Nghệ, Mộ Ngôn Tín cùng Dương Nhất đờ người, dùng ánh mặt ngoại tinh nhìn Đổng Nghệ, chỉ có Đổng Nghệ là ngồi ăn bình thường.

Sau khi ăn cơm xong, Dương Nhất bị Mộ Ngôn Tín lôi kéo lên xe chuẩn bị lái về nhà, Nhâm Sơ theo Đổng Nghệ trở lại khách sạn.

Đổng Nghệ từ lúc ăn xong đến lúc trở về khách sạn trên mặt vẫn luôn không có biểu cảm, nhìn không ra là có tức giận hay không, Nhâm Sơ muốn cùng Đổng Nghệ nói chuyện, nhưng là không biết nên bắt đầu như thế nào, trong khoảng thời gian ngắn hai người không có mở miệng. Đối với cái tát của mình hôm nay, Đổng Nghệ không có cảm thấy kinh ngạc, nàng thừa nhận hôm nay khi ra tay tát ả kia là thuận theo bản năng, nhìn Nhâm Sơ bị đánh, trong lòng nàng thực không có tư vị, chỉ có một cỗ lửa giận nổi lên phừng phừng. Tuy rằng chuyện tình là Nhâm Sơ tự làm tự chịu, nàng xứng đáng chịu đối đãi như vậy, nhưng là nàng không muốn nhìn Nhâm Sơ bị tổn thương, này so với bản thân bị tổn thương còn khó chịu hơn.

Sau khi nhìn thấy Đổng Nghệ vào phòng tắm tắm rửa, Nhâm Sơ đem mình nằm liệt trên ghế sofa, trên mặt nhàn nhạt 5 dấu tay truyền đến cảm giác đau buốt, nhắc nhở nàng sự tình xảy ra hôm nay, nàng muốn cùng Đổng Nghệ nói lời xin lỗi, nhưng mà chuyện đã xảy ra rồi, nói xin lỗi có thể xoa diệu tổn thương của Tiểu Nghệ không? Nhâm Sơ rất là bối rối, nàng từ từ nhắm hai mắt, nghĩ đến cuộc sống mấy năm nay, lại nghĩ đến cuộc sống sau này cùng Đổng Nghệ. Sống mũi cay cay, một hàng nước trong vắt theo khóe mắt tuông ra, lúc này Đổng Nghệ tắm xong đi ra, nhìn Nhâm Sơ nằm trên sofa, nghĩ nàng đang ngủ, liền đi qua xem nàng, vừa hay nhìn thấy nước mắt Nhâm Sơ chảy xuống, Đổng Nghệ có chút đau lòng nhìn gương mặt tinh tế của Nhâm Sơ, do dự nửa ngày, vẫn là đưa tay tới gạt đi nước mắt. Nhâm Sơ cảm nhận được Đổng Nghệ vuốt ve, mở mắt, khóe mắt còn vươn lệ nhìn Đổng Nghệ, vừa định mở miệng đã bị Đổng Nghệ đưa ngón tay kê lên môi ý đừng nói gì cả.

Sau đó tay Đổng Nghệ rời khỏi môi Nhâm Sơ, nhẹ nhàng xoa bên má bị đánh hồng của Nhâm Sơ, "Tiểu Sơ, đau không?" Nhâm Sơ cầm tay Đổng Nghệ đang trên mặt mình, nói "Không đau, đây đều là ta tự chuốc lấy. Tiểu Nghệ, đừng giận ta được không? Đừng mất lòng tin với ta." Nhâm Sơ nói xong lại chảy nước mắt, Đổng Nghệ lại xoa xoa xóa nước mắt cho Nhâm Sơ, thở dài, "Tiểu Sơ, ta không tức giận, cũng không có mất lòng tin với ngươi. Ngoan, đừng suy nghĩ chuyện này nữa, đi tắm rửa rồi hảo hảo ngủ một giấc, nhớ hảo hảo tiêu độc khử trùng môi nữa." Nói xong còn nở nụ cười với Nhâm Sơ, đứng dậy kéo Nhâm Sơ, Nhâm Sơ nhìn Đổng Nghệ cười, lập tức đứng lên, hướng Đổng Nghệ chào theo nghi thức quân đội "Yes... Madam."

======================Dãy phân cách======================

Mộ Ngôn Tín mang Dương Nhất về nhà, phát hiện Dương Nhất có chút rầu rĩ không vui, nàng đến ôm hôn cô nói "Thế nào không vui, lo cho Đổng Nghệ sao? Không phải hôm trước mới đáp ứng ta, nghĩ cái gì đều nói cho ta biết sao." Mộ Ngôn Tín xoa xoa đầu Dương Nhất, vẻ mặt cưng chiều nói. Dương Nhất đem Mộ Ngôn Tín ôm vào lòng, rầu rĩ nói "Ta lo cho Đổng Nghệ vì chuyện hôm nay mà tâm tình không tốt."

"Nhất Nhất ngoan, đừng lo lắng, ta cảm nhận được Đổng Nghệ là nữ nhân có khí chất, sự tình hôm nay sẽ không làm gì được Đổng Nghệ, ngược lại, còn xúc tiến các nàng phát triển."

"Tín Tín nói như vậy là sao?"

"Nhất Nhất ngốc, ngươi thử nghĩ, Nhâm Sơ bất chấp gánh vác hậu quả, biết rõ sẽ bị tát cũng muốn cắt đứt với Emma, ta nghĩ Đổng Nghệ chắc chắn cũng hiểu được, hơn nữa ngươi xem khi Nhâm Sơ bị đánh, Đổng Nghệ biết rõ Nhâm Sơ sai, nhưng vẫn cấp cho Emma một cái tát, cái này nói lên trong lòng Đổng Nghệ vẫn thực để ý Nhâm Sơ." Nghe Mộ Ngôn Tín phân tích xong, Dương Nhất ổn định hơn, vui vẻ ôm Mộ Ngôn Tín xoay vài vòng, nói "Tín Tín nhà ta thật thông minh!"

Thế nhưng, lúc này Mộ Ngôn Tín nựng nựng má lúm đồng tiền của Dương Nhất, xấu xa nói "Tiểu Nhất Nhất, rốt cuộc là ngươi muốn gả hay muốn cưới nha."

Dương Nhất nghe xong lời này, trong đầu bĩu môi, Mộ ngự tỷ thật đúng là keo kiệt, không đồng ý cũng đâu cần đem chuyện này bây giờ làm rõ. Mộ Ngôn Tín nhìn Dương Nhất có chút ngốc, trong lòng tự nhiên là cực kỳ tốt đẹp. Hôm nay khi đi ăn nghe được Dương Nhất lớn tiếng nói cùng Đổng Nghệ muốn cưới mình, khiến Mộ Ngôn Tín thiếu chút nữa muốn té ghế, hừ, đồ con tôm đáng chết, dám làm người ta xấu hổ, ta đây hôm nay nếu không hảo hảo dạy bảo ngươi, đem ngươi làm tiểu thụ ngoan ngoãn, không biết sau này còn xảy ra chuyện tình gì kỳ quái hơn.

Quả nhiên Mộ ngự tỷ đã phúc hắc là phải chịu chết đi, không chỉ bá đạo, có mãnh liệt chiếm hữu, hơn nữa còn muốn cục cưng nhu thuận nghe lời mình, chỉ tiếc Dương tôm nhỏ trước sau không học ngoan.

Hai người đứng trên thảm nhung lông ở phòng khách, người này níu lấy người kia, tay Mộ Ngôn Tín luồng vào trong áo thun của Dương Nhất, cởi bỏ nội y của cô, tiếp tục lại tháo nút quần, kéo quần jean xuống, theo sau đó là hai tay quay lại chui vào trong áo thun, lúc này Mộ Ngôn Tín bên tai Dương Nhất nhẹ nhàng nói một câu "Tiểu Nhất Nhất, tôi sẽ dùng hành động cho em biết rốt cuộc là em gả hay cưới."

Thế giới này tuyệt vời là thế, trong nhà thật sự không có chỗ nào là không thể làm, ở phòng khác trên thảm lông nhung, nhìn thấy một đống quần áo rơi hỗn độn, có hai người thân thể không chút khoảng cách quấn lấy nhau, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc cùng âm thanh của dục vọng, cánh môi hòa hợp cọ sát, ngón tay âu yếm, đan vào thành một cảnh tượng rất đẹp, Mộ Ngôn Tín không còn như lúc trước là con chim non không hiểu chuyện, sau lần cùng Dương Nhất trên giường, nàng xem qua rất nhiều tư liệu về phương diện này, còn đặc biệt tìm rất nhiều phim điện ảnh, hảo hảo xem một phen. Lần vận động thân mật sau đó, hiệu quả thực sự rất tốt, không nhìn thấy Dương Nhất có cảm giác đau đớn, thay vào đó là khoái cảm chưa từng có, lấy đi lần đầu tiên của Dương Nhất, khi đưa Dương Nhất lên đỉnh thiên đường, thân thể Dương Nhất bởi vì được thỏa mãn mà run rẩy, đến cả ngón chân đều run. Chẳng qua, hoạt động thân mật cho dù có thể xúc tiến tình cảm, thể xác cùng tinh thần thỏa mãn, nhưng cũng không thể làm thường xuyên, càng không thể một lần lại một lần làm tới. Trước mắt Dương Nhất tạm thời phối hợp cùng Mộ Ngôn Tín, quay trở lại phòng ngủ, sau một giây tiếp xúc với cái giường, Dương tôm nhỏ đã ngủ...

Xem ra thật sự không cần phải thảo luận vấn đề rốt cuộc là cưới hay gả nữa, hết thảy chuyện này đã không thể dùng lời nói để quyết định rồi. [Haizz =))]

Cuộc sống hai cặp tình nhân hạnh phúc, thời gian vui vẻ lúc nào cũng trôi qua rất nhanh, đảo mắt liền tới ngày khai giảng, Dương Nhất cùng Đổng Nghệ trở về ký túc xá trường học, điều này làm cho Mộ Ngôn Tín và Nhâm Sơ rất là khó chịu, nhưng lại không có tìm được lý do nói rõ, chỉ có thể nhịn trong lòng, chính mình tiêu hóa hết.

Ngô Phi trong khoảng thời gian này không có tái xuất hiện, làm cho Dương Nhất với Mộ Ngôn Tín đều quên đi sự tồn tại của nhân vật nguy hiểm này, ngay lúc này Ngô Phi lại không biết xấu hổ cầm hoa xuất hiện ở phòng khách, Dương Nhất hận không thể tiến lên một cước đá bay phụ kiện trên người hắn, những thứ hắn dùng để khoe khoang cái vốn tư sản. Ngô Phi còn không thèm để mắt tới Dương Nhất, cũng không thèm liếc Dương Nhất một cái, luôn nhìn thẳng Mộ Ngôn Tín, đưa hoa trong tay lên "Ngôn Tín, ta biết ngươi thích bách hợp, hoa này tặng ngươi."

Mộ Ngôn Tín như trước không tiếp, lạnh mặt nói "Ngô tổng hôm nay lại đến mời ta dùng cơm sao."

"Không hẳn là vậy, ta hôm nay đặc biệt đến đây là muốn thỉnh ngươi nhận tâm ý của ta, làm bạn gái ta." Nói xong Ngô Phi từ trong túi áo trong lấy ra một cái hộp dài hẹp, mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay kim cương, sau khi mở hộp, Ngô Phi mới dung ánh mắt khiêu khích liếc Dương Nhất một cái, ý ám chỉ Dương Nhất là một sinh viên nghèo kiết hủ lậu, khẳng định không mua nổi vòng tay đắc giá như vậy, nữ nhân còn không phải thích những món bề ngoài lộng lẫy, mà bản thân hắn có năng lực cung cấp những thứ hoa lệ này, tuy rằng Mộ Ngôn Tín địa vị cao quý, là tổng tài một tập đoàn, nhưng là nữ nhân nào không thích châu báu, nữ nhân nào không tham hư vinh, bàn tính của Ngô Phi thực vang (vang=nổ), một bộ dạng tiểu nhân đắc ý.

Từ hành động đến ánh mắt Ngô Phi đều đặt trên người Mộ ngự tỷ, mà tâm ý Mộ ngự tỷ toàn bộ đặt nơi Dương Nhất, ngoài trừ mình có thể khi dễ tôm nhỏ, những người khác không có tư cách khi dễ cô, Mộ ngự tỷ vừa định nổi bão thì bị Dương Nhất khẽ vuốt ve bàn tay một chút, nhìn Dương Nhất tựa hồ vui vẻ tiêu sái tiến lên, nhìn Ngô Phi cười hì hì nói "Ngô tổng thật là ra tay xa xỉ nha, nhìn trọng lượng mặt kim cương thôi cũng đủ nặng, đúng là vòng tay quý giá, có lẽ chất lượng cũng là loại hạng nhất." Dương Nhất nói xong, liền đưa tay lấy vòng tay từ trong hộp ra, vừa lôi ra liền thấy mắc xích trên vòng tay đứt đoạn, kim cương rơi tán loạn trên mặt đất, "A, ngại quá, Ngô tổng, ta thật không biết nguyên lai trang sức đắc giá chất lượng là không tốt, ta vừa định cầm lên thưởng thức một chút, lại hỏng mất rồi." Mộ Ngôn Tín thấy tình huống như thế, trong lòng cười khanh khách, xem ra bản thân tôm nhỏ cũng có mặt phúc hắc, có điều là nàng làm sao nhìn ra được vòng tay này là hàng nhái đây.

Ngô Phi nhìn đồ trên tay mình cứ như vậy bị làm hỏng, trên mặt lộ ra biểu tình phẫn hận, lại nhìn thấy vẻ mặt Dương Nhất có điểm đắc ý, đem hoa ném xuống đất liền bỏ đi, Ngô Phi biết nếu hiện tại đánh Dương Nhất một cái, mình có thể giải hận, nhưng cũng không biết bản thân lại dính vào cái chuyện hay ho gì, có khả năng là người chịu thiệt, hắn là người làm ăn, bản tính vốn tính toán thiệt hơn rõ ràng, quân tử báo thù 10 năm chưa muộn, Ngô Phi nghĩ mình cũng không phải quân tử gì, việc lần này khó chịu nổi, ta nhất định đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Nhìn thấy Ngô Phi nổi giận đùng đùng bỏ đi, Dương Nhất ha ha cười thành tiếng, tiến đến ôm Mộ Ngôn Tín, hôn rồi lại hôn cánh môi của nàng, "Tín Tín ngoan, đừng giận nha, ta đem cái đó đi phát cho đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc rồi." Giờ phút này sớm Mộ Ngôn Tín đã không tức giận, đáp lại Dương Nhất hỏi "Nhất Nhất, ngươi như thế nào biết được hắn cầm là hàng nhái đây."

Dương Nhất có chút ngượng ngùng vò vò đầu nói "Bà ngoại ta hồi trẻ là nhà giám định châu báu có tiếng, ta từ nhỏ sống với bà, mưa dầm thấm đất, tự nhiên cũng sẽ biết một chút, vốn ta cũng không có xác định, chỉ là môn học tự chọn ở trường ta chọn khóa Hành vi học, cho nên vừa rồi thông qua hành động lấy cái hộp từ trong túi ra tay hắn có chút run, lúc đó ta khẳng định suy nghĩ của mình. Lại nói đến hắn sau khi biết quan hệ của chúng ta, cũng không có nói ra, còn ba lần bốn lượt tới đây tìm, làm sao hắn có thể dùng tiền mua hàng thật đây, người làm ăn khi không nắm chắc thì sẽ không thủ sáo bạch lang**."

(**Nguyên văn 空手套白狼=không thủ sáo bạch lang, từ ngữ sử dụng trên thương trường, chỉ bỏ ra vốn nhỏ mà kiếm được lãi lớn.)

Nghe Dương Nhất nói rõ rành mạch lạc, Mộ Ngôn Tín rất là vui vẻ, nhưng vẫn nhéo mũi Dương Nhất nói "Ai nói người làm ăn khi không nắm chắc, sẽ không thủ sao bạch lang, ta đây là người làm ăn, chính là lúc không nắm chắc thì đem ngươi kéo tới nhé."

Bình luận

Truyện đang đọc