NGỨA NGÁY

Translator: Yao

Beta: Jen

Kỳ Gia Ngôn đuổi theo cô, cũng xem như là đến kịp trước khi cửa thang máy khép lại, anh dùng tay chặn lại cửa, linh hoạt mà chui vào trong.

“Nếu anh muốn ăn thì ở lại mà ăn, tùy anh.” Mộc Hội Chi tránh ánh mắt, quay sang chỗ khác.

Kỳ Gia Ngôn nhìn đôi giày cao gót cô đang ôm trong người: “Em đi đâu, anh đương nhiên phải đi đó.”

Anh đi vào thang máy: “Muốn ăn gì?” Kỳ Gia Ngôn dựa vào cô: “Có muốn ăn anh không?”

Mộc Hội Chi giơ đôi giày cao gót trong tay mình lên, giả vờ như muốn đánh anh: “Kỳ Gia Ngôn, rốt cuộc anh có biết hai chữ xấu hổ viết thế nào không?”

“Không biết, có muốn tối nay dạy anh viết không?”

“Đồ điên.” Mộc Hội Chi đẩy anh ra, cách anh xa một chút: “Ở đây có camera.”

Kỳ Gia Ngôn nhìn cô, lộ ra một nụ cười đắc thắng, cô còn có thể mắng anh, cho thấy tâm trạng cũng không quá tệ.

Hai người vừa bước khỏi thang máy, đã gặp phải Kiều Đại Thanh chuẩn bị lên lầu sau khi tiễn Từ Trạm Lâm với Bách Nguyên đi xong.

Kiều Đại Thành nhìn hai người, muốn kêu hai người ở lại: “Hai đứa phải đi rồi sao?”

Kỳ Gia Ngôn nhìn Mộc Hội Chi, mở miệng nói: “Đúng, nhất thời có việc, bữa khác sẽ mời chú ăn cơm.”

“Người nhà mà, khách sáo cái gì.” Kiều Đại Thành nhìn về phía Mộc Hội Chi: “Chi Chi, khi nào rảnh, thì gọi cho chú, chú lại mời con ăn cơm.”

“Tôi không rảnh.” Mộc Hội Chi lạnh nhạt nói: “Đúng rồi, nếu như chỉ muốn ăn cơm cùng nhà họ Từ, lần sau đứng kéo theo tôi vào, đừng lấy tôi làm cái cớ.”

Kiều Đại Thành mở miệng, muốn nói gì đó.

“Quan hệ của chúng ta không tốt như vậy, ông không cần giả vờ đóng vai một người chú.” Mộc Hội Chi đi lên phía trước.

Kiều Đại Thành quay người, nhìn bóng lưng của Mộc Hội Chi: “Chi Chi, nếu như mẹ con nhìn thấy thành tựu hôm nay của con, bà ấy sẽ rất vui.”

Mộc Hội Chi nắm chắt đôi giày cao gói trong tay: “Ông không có tư cách nhắc đến bà ấy.” Nói xong, cô liền bỏ đi.

Kỳ Gia Ngôn nhìn Kiều Đại Thành gật đầu rồi đuổi theo cô. Để mình ông đứng yên đó, rơi vào trầm tư.

Mộc Hội Chi đi đến hầm xe dưới đất, đột nhiên giẫm phải một viên đá nhỏ, cô nhíu mày, dựa trên tường nâng chân lên, một vết đỏ hiện trên lòng bàn chân.

Trong mắt Kỳ Gia Ngôn đều là sự đau lòng: “Sao hả, không sao đấy chứ?”

“Không sao.” Mộc Hội Chi đứng thẳng dậy, mùa đông giá rét cô còn có thể đi chân không trên tuyết để quay phim, bị mảnh thủy tinh ghim vào còn chịu được, cục đá này thì nhằm nhò gì.

“Lúc em quay phim em tỏ ra mạnh mẽ thì mặc kệ em, nhưng em ở kế bên anh thì không nhất thiết phải như vậy.”

Kỳ Gia Ngôn đột nhiên đứng thẳng dậy, nhìn cô từ trên xuống dưới.

Cô bị anh nhìn đến khó chịu: “Làm gì?”

“Mở hai cánh tay ra.”

“Làm gì?” Mộc Hội Chi cảnh giác nhìn anh, chắc chắc anh đang có ý đồ xấu.

“Mở hai cánh tay ra.” Giọng điệu của anh có một tia gượng gạo.

Mộc Hội Chi một tay xách giày cao gót, chậm rãi đưa tay lên.

“Thẳng tay lên.” Anh nhìn không được nữa, trực tiếp động thủ: “Đúng, chính là như vậy, thẳng ra.” Kỳ Gia Ngôn rất hài lòng.

“Kỳ Gia Ngôn, rốt cuộc anh muốn làm gì……” Mộc Hội Chi còn chưa nói xong, thì đã bị anh vác lên, bị doạ đến nỗi kêu ra tiếng, thu hút mắt nhìn của mọi người xung quanh.

“Đừng động đậy.” Anh lại nâng cô lên một chút, vừa hay để tay cô đặt lên vai mình, “Giày cao gót đụng vào anh rồi.”

“Kỳ Gia Ngôn, anh làm gì thế!”

“Đi chân đất dưới hầm giữ xe rất khó đi,” Anh vỗ mông cô: “Nghe lời, đừng có loạn.”

Cô lại bị đánh mông sao?

Mộc Hội Chi vừa ngại vừa tức giận: “Kỳ Gia Ngôn!”

“Nếu em còn động đậy nữa, tay anh sẽ không nghe lời đâu.”

“Đồ điên.” Mộc Hội Chi nghiến răng nghiến lợi.

“Anh là đồ điên, em cũng đâu phải hôm nay mới biết.”

Mộc Hội Chi cúi đầu, không nhìn ánh mắt của những người xung quanh, bây giờ cô thật sự hạnh phúc, cô đeo kính râm lên.

Nếu không thì quá mất mặt rồi!

Kỳ Gia Ngôn một tay mở cửa xe, thả cô xuống: “Cẩn thận đầu.”

Mộc Hội Chi vừa đặt mông xuống ghế, liều mạng mà giãy giụa.

Anh đứng đó không động đậy nhìn cô: “Anh cũng đâu phải là tai hoạ.”

“Anh còn đáng sợ hơn tai hoạ.” Mộc Hội Chi tháo mắt kính xuống, mặt mày ủ rũ, muốn đóng cửa, nhưng bị anh chặn lại.

“Bỏ ra.”

Kỳ Gia Ngôn đột nhiên cúi người, nửa người dựa vào trong xe.

Mộc Hội Chi theo ý thức giơ đôi giày cao gót lên: “Anh muốn làm gì?”

Anh nhướng này, gương mặt vô tội: “Anh chỉ muốn giúp em thắt dây an toàn thôi.” Nói xong, kéo dây an toàn, khoá chặt, động tác vô cùng thành thục.

Anh đóng cửa cho cô, sau đó quay về ghế lái, nhìn cô: “Không phải trong phim đều diễn như vậy sao, nam chính thắt dây an toàn cho nữ chính.” Anh hơi cao giọng, cố ý nhắc nhở: “Ồ, trong bộ phim đô thị đó của em, không phải cũng từng đóng qua cảnh này sao?”

“Sau khi thắt dây an toàn, tên đó còn hôn em.” Kỳ Gia Ngôn cầm chặt tay lái: “Cậu ta tên Phương Tử Kỳ đúng chứ.”

Mộc Hội Chi nhìn về phía anh: “Anh xem phim của em?”

“Không thể đến trường quay tham quan, phim của vợ anh thì anh cũng nên xem chứ.” Anh chính là muốn xem xem rốt cuộc trong đó có bao nhiêu cảnh thân mật.

Ánh mắt của Mộc Hội Chi rơi vào mu bàn tay phồng lên của anh: “Anh ghen sao?”

“Sao có thể.” Kỳ Gia Ngôn nở nụ cười: “Đó đều là đóng phim, sao anh có thể ghen được.”

Vừa dứt lời, anh đột nhiên xông qua, cô không hề phòng bị, đôi giày trong tay trở thành vũ khí, trở thành một vật bất lợi cho anh.

Anh nhân lúc cô không chú ý, ném đôi giày của cô ra phía sau.

“Kỳ Gia Ngôn, anh…” Anh trực tiếp xâm nhập vào môi cô, vừa gấp gáp vừa ác độc, giống như đang hút miếng thạch cuối cùng.

Nếu không phải tay cô đặt trước ngực anh, thì răng của cô đã bị đè vỡ rồi.

Kỳ Gia Ngôn tấn công dữ dội, một tay ấn sau đầu cô, khiến cô cứ đến gần anh hơn, một tay nhẹ nhàng nhấc cằm lên, cạy răng cô ra.

Anh càng hôn càng sâu, Mộc Hội Chi lại rất tỉnh táo.

Ở đây là nơi mà mọi người dừng xe, nếu có ai hiếu kỳ đến gần nhìn vào, thì đúng thật là xấu hổ chết đi được.

Cô khó khăn lắm mới rút tay ra, đè trên ngực anh, muốn đẩy anh ra, khó khăn lắm mới hít thở được, cô lớn tiếng nói: “Em không thở được nữa!”

Kỳ Gia Ngôn hơi dừng động tác lại, tim đập liên hồi, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu cũng không lên tiếng.

Mộc Hội Chi nhân cơ hội này đẩy anh ra, ngồi thẳng dậy, rờ mái tóc rối loạn của cô: “Em nói em không thở được nữa.”

Anh không khỏi cười ra tiếng: “Em không biết hoán đổi hơi thở sao?”

Anh đang cười cô? Nếu anh không quyết liệt như vậy, sao cô lại đỏ mặt chứ?

Mộc Hội Chi mở chiếc gương soi ra, son môi của cô bị hôn đến mờ nhạt.

Kỳ Gia Ngôn giơ ngón tay ra, rờ xung quanh vết son bị lem ra của cô: “Chất lượng của son này không tốt.”

Mộc Hội Chi đánh tay anh, lấy một tờ khăn giấy ra lau, son có tốt thế nào cũng không chịu được nụ hôn này của anh.

“Anh lau cho em.”

“Không cần.” Mộc Hội Chi liếc nhìn anh, ám chỉ anh cũng nên lau lại cái miệng của mình.

Kỳ Gia Ngôn dùng ngón cái rờ quanh môi: “Ngọt.”

Mộc Hội Chi trừng anh một cái, anh cười nói: “Anh nói son này, hương vị cũng không tệ.”

“Không nghiêm chỉnh.”

“Vậy mà đã không nghiêm chỉnh rồi sao?” Kỳ Gia Ngôn đặt tay trên tay lái: “Lúc hôn là do em không biết thở, anh sẽ dạy em thật tốt.”

Mộc Hội Chi vo tròn khăn giấy ném sang người anh: “Anh còn nói nữa xem!”

“Về nhà dạy tiếp.”

Mặt của Mộc Hội Chi như bốc khói: “Tiếp cái đầu anh!”

Trên đường đi cô không thèm nhìn anh một cáu, bây giờ trong đầu cô đều là nụ hôn lúc nãy, cũng nhờ anh ban cho đó.

Kỳ Gia Ngôn nhìn cô: “Còn nhớ về nụ hôn đó sao?”

Biết rõ rồi còn hỏi. Mộc Hội Chi mím chặt môi, không nói gì.

Kỳ Gia Ngôn lái xe đến một chợ đêm, anh tháo dây an toàn: “Em ở trên xe chờ anh.”

Nói xong, anh liền xuống xe, chạy đến một sạp nhỏ, chọn tới chọn lui, vừa trò chuyện với chủ sạp vừa quét mã QR thanh toán.

Vừa thấy anh quay lại, Mộc Hội Chi hai tay ôm bả vai, giả vờ lạnh lùng.

Kỳ Gia Ngôn vừa lên xe, đã đưa một đôi dép đến trước mặt cô: “Này, anh đặc biệt đi mua giày pha lê cho em đó.”

“Em không phải lọ lem.” Mộc Hội Chi từ chối.

Kỳ Gia Ngôn đặt đôi dép trước chân cô: “Em không phải lọ lem, em là công chúa, công chúa mới có giày pha lê.”

Anh ra hiệu cho cô nhìn xem, đây là đôi dép nhựa màu trắng mà anh đã lục tung cái sạp để chọn cho cô, rất hợp với đồ trang sức bằng ngọc trai cô đang đeo.

Mộc Hội Chi cúi đầu, nhìn đôi dép nhựa dưới chân mình: “Xấu quá đi.” Vừa nói vừa mang vào.

Kỳ Gia Ngôn nhìn cô nở nụ cười: “Buổi tối em muốn ăn gì?” Kỳ Gia Ngôn chuẩn bị thắt dây an toàn.

Mộc Hội Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, tay chỉ vào xe bán đồ nướng: “Em muốn ăn xiên nướng.”

“Xiên nướng?” Kỳ Gia Ngôn nhìn quán thịt nướng đó: “Được.” Sau đó hai người liền xuống xe. Xe thịt nướng làm ăn cũng rất khấm khá, bàn nào cũng đầy ắp người.

Chủ tiệm nhìn thấy một đôi trai xinh gái đẹp, nhịn không được mà nhìn vài lần, còn chủ động khiêng chiếc bàn của mình ra: “Ban đêm ăn xiên nướng rồi hóng gió, sảng khoái biết bao nhiêu.”

“Cảm ơn bà chủ.” Kỳ Gia Ngôn nở nụ cười, lộ ra má lúm đồng tiền của mình.

Bà chủ cười khanh khách: “Không cần khách sáo, trông hai người rất đẹp, tôi tặng cho hai cô cậu thêm chai nước ngọt nữa.”

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn.”

Hai người đồng thanh mở lời, vẻ mặt của bà chủ vô cùng phấn khởi: “Hai người, là bạn trai bạn gái nhỉ?” Bà chủ muốn nhiều chuyện một chút.

“Không phải!” Kỳ Gia Ngôn phủ nhận, đột nhiên nở nụ cười tươi rói: “Chúng tôi là vợ chồng.”

Mộc Hội Chi quay đầu nhìn anh, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của anh.

Bà chủ đi làm việc rồi, Mộc Hội Chi mới mở miệng: “Anh hận không thể thấy ai cũng nói ra quan hệ của chúng ta nhỉ.”

Kỳ Gia Ngôn mở nắp chai nước ngọt ra, để vào một cái ống hút, đặt trước mặt cô: “Nếu không phải sự nghiệp của em đang thăng tiến, anh đúng thật rất muốn công khai quan hệ của chúng ta, cũng tránh việc có người thương nhớ em.”

“Kỳ Gia Ngôn.”

“Anh đùa thôi.” Kỳ Gia Ngôn uống một ngụm nước ngọt, nhăn mày: “Nước có ga này cay thật đó.”

Mộc Hội Chi thấy anh nói cười không ngừng, đột nhiên nhớ đến một chuyện thú vị lúc trước, liền cười ra tiếng.

“Anh cười gì đó? Nói ra cho anh cười cùng xem nào.”

“Không có gì.” Mộc Hội Chi cắn ống hút, uống một ngụm nước ngọt.

Khu chợ đêm mới mở, nhìn ra xa, những ngọn đèn xếp thành hai hàng, người ra vào tấp nập.

Kỳ Gia Ngôn nhìn cô, đột nhiên nhớ ra lúc trước họ cũng từng cùng đến chợ đêm, tìm một quán vỉa hè ngồi xuống, trộn bia với nước ngọt vào uống, kết quả là ôm bụng tìm nhà vệ sinh.

“Kết hôn với em, là vận may của anh.”

Một câu nói đột nhiên thốt lên, không hề báo trước. Làm cho Mộc Hội Chi đang uống nước liền ho sặc sụa.

“Tự nhiên bày tỏ tình cảm làm gì chứ.” Mộc Hội Chi ho một tiếng.

Kỳ Gia Ngôn nở nụ cười đưa giấy qua cho cô, lại nói đùa: “Anh biết anh đẹp, em cũng không cần kích động như vậy.”

“Tự luyến.”

“Anh đây là tự biết mình đẹp.”

Bà chủ tiệm thịt nướng thấy hai người đấu khẩu với nhau, nở nụ cười đem đĩa xiên nướng qua.

“Cảm ơn bà chủ.” Sau khi cảm ơn bà chủ, Kỳ Gia Ngôn liền lấy một xiên đưa cho cô.

Mộc Hội Chi tự nhiên cầm lấy, thổi vài cái, mới cho vào miệng cắn một miếng.

Hai người ở nơi có hương vị cuộc sống như vậy, ăn xiên nướng, cô đột nhiên có cảm giác sau khi kết hôn rồi.

Anh nói, kết hôn với cô, là vận may của anh.

“Kỳ Gia Ngôn.”

“Hửm?”

“Sao anh lại kết hôn?” Sao lại kết hôn với cô?

Kỳ Gia Ngôn ngẩng đầu, nửa ngày trời không nói chữ nào.

“Bởi vì là em.” Anh nghiêm túc nhìn cô, hơi thẳng người lên, vén mái tóc bị gió thổi loạn xạ của cô ra sau tai: “Cho nên anh muốn kết hôn.”

Tác giả muốn nói:

Khụ khụ, sau đây là câu hỏi thứ N trong cuộc phỏng vấn của tiểu thư Mộc Hội Chi và tiên sinh Kỳ Gia Ngôn.

Người dẫn chương trình: “Chào các bạn, tôi là người dẫn chương trình để phỏng vấn Mộc Hội Chi và Kỳ Gia Ngôn, Tiểu Thứ.”

Người dẫn chương trình: “Mộc tiểu thư, Kỳ tiên sinh, chào hỏi với mọi người đi.”

Mộc Hội Chi: “Chào mọi người, tôi là Mộc Hội Chi.”

Kỳ Gia Ngôn: “Chào mọi người, tôi là Kỳ Gia Ngôn tự biết mình đẹp trai, chồng của Mộc Hội Chi.”

Người dẫn chưong trình Tiểu Thứ: “Được, vậy chúng ta bắt đầu câu hỏi đầu tiên, đây là câu hỏi của [Gia Ngôn Tại Thượng], một tuần hai người gặp nhau mấy lần?”

Mộc Hội Chi trợn mắt nhìn anh.

Kỳ Gia Ngôn: “*%$#@!”

Người dẫn chương trình Tiểu Thứ lễ phép nở nụ cười.

OS: Có lẽ người bạn này không biết được đáp án rồi, cô ấy thân là người dẫn chương trình còn không biết, bởi vì… Mộc Hội Chi đã bịt miệng của Kỳ Gia Ngôn lại rồi.

Câu hỏi đầu tiên, kết thúc! 

Bình luận

Truyện đang đọc