NGỨA

40.

Nếu như âm thanh có thể đại diện, Thẩm Vũ Nho sẽ cho rằng lúc này sau lưng mình hẳn đang cắm một con dao, không phải cái lạnh xuyên thấu kia, mà là con dao làm từ băng.

Lần đầu tiên nàng có thể nghe thấy địch ý nồng nặc đến rùng mình từ âm thanh của một người, hơn nữa âm thanh này còn tới đột ngột, nàng sợ mà tay run rẩy, không dám giơ lên nữa. Thật ra thì bản thân Lục Bán cũng không định để nàng chạm vào, tay nàng vừa giơ lên anh đã nghiêng đầu né tránh, khiến người ta vô cùng lúng túng.

Nàng lúng túng không bao lâu, Lục Bán lại lên tiếng, nhưng không phải nói với nàng, mà là nói với con dao băng sau lưng, anh nói: “Em tới làm gì?”

Âm thanh của anh lại càng lạnh hơn.

Thẩm Vũ Nho chẳng phải em gái nhỏ, tuy rằng thời gian dạy học không dài, nhưng lại gặp rất nhiều loại vấn đề của học sinh, cũng vì thế mà học được tâm lý học. Từ tình huống hiện tại và giọng nói của hai người này nàng lập tức biết mình ở chỗ này đóng vai nhân vật trung gian làm quái gì… Một hồi tai bay vạ gió rất dễ bất ngờ bay tới.

Nàng xoay người xem thử người đâu.

Ấn tượng đầu tiên —— rất soái.

Không phải thanh niên tướng mạo đẹp trai hay tiểu thịt tươi được ánh mặt trời nhiều lần truy đuổi trong sân trường, mà thuộc về người đàn ông trưởng thành, mang theo hơi thở nồng nặc hormone, có lẽ dùng từ ‘Soái’ thì không khái quát hoàn toàn, nói chính xác, chính là rất có mị lực, hơn nữa toàn thân còn tỏa ra một loại khí thế cưỡng ép của “Kẻ bề trên”, nhìn qua tuổi tác không tương xứng với anh, nhưng lạ là cũng không chênh lệch mấy.

Nàng cho rằng thời điểm như thế này tự mình ngậm miệng rời sân mới làm phương án sáng suốt nhất, thế nhưng kẹp giữ hai người đàn ông, lại dường như không có chỗ để nàng mở miệng cáo từ, vì vậy nàng lựa chọn trước tiên ngậm miệng quan sát.

Người đàn ông kia chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn nàng, sau đó nhìn Lục Bán chằm chằm: “Làm sao? Nếu tôi không tới đây, các người sẽ làm gì?”

Vẻ mặt Lục Bán không vui nhìn hắn, rồi quay đầu nói với Thẩm Vũ Nho: “Khổ cho em đi một chuyến rồi, trở về đi. Anh thế này,” Anh chỉ chỉ ngón tay lên mặt mình, “Sẽ không tiễn người, đừng nói cho họ biết.”

“Họ” là chỉ cha mẹ anh, Thẩm Vũ Nho khẽ gật đầu, đưa thùng giữ ấm và túi trái cây đang ôm trên tay tới: “Cái này cũng đừng bảo em mang đi, rất nặng.”

Lục Bán không thể làm gì khác hơn là nhận lấy.

Thẩm Vũ Nho nhìn mặt Lục Bán, chợt có chút lo lắng: “Bị thương thế này,” nàng quay đầu nói với Đường Nhận, “Cái đó, anh ấy hình như không thoải mái, các anh có chuyện thì nói rõ ràng…”

Đường Nhận nghe lại trầm giọng chất vấn nàng: “Cô lấy tư cách gì nói lời này với tôi?”

“Đường Nhận!”

Lục Bán không dám tin cái người đột nhiên trở nên chua ngoa kia. Tuy rằng Đường Nhận thích đàn ông, nhưng hắn được giáo dưỡng rất tốt, đối xử với phái nữ, bất kể là bạn cấp dưới hay người nào khác thì vẫn luôn vô cùng phong độ, chưa từng để một cô gái xấu hổ như bây giờ.

“Đối xử với phụ nữ như thế, thật quá đáng.”

Tức khắc huyết sắc trên mặt Đường Nhận tuột xuống, những lời mang ý bao che rõ ràng này của Lục Bán là muốn hắn mất khống chế mà, hắn cả giận nói: “Cô ta là ai, anh muốn bảo vệ cô ta như vậy?”

Lục Bán cảm thấy hỏi đến vấn đề này quả nhiên là cố tình gây sự, anh thoáng nhìn Thẩm Vũ Nho, sau đó nói với Đường Nhận: “Không liên quan đến em.”

41.

Lời này làm Thẩm Vũ Nho nghe xong cũng không dám nhìn sắc mặt người đàn ông kia, nàng vô thức dời sang bên cạnh vài bước, sợ mình sẽ thê thảm không khác gì bị tấn công. Vừa nãy biểu tình và giọng điệu chất vấn nàng của người nọ khiến nàng có chút sợ hãi, nàng âm thầm xoắn xuýt, nếu hắn đột nhiên xông lên động thủ với Lục Bán thì nàng nên can ngăn kêu cứu trước hay là báo cảnh sát đây?

Kết quả người ta cái gì cũng không làm.

Nàng thấp thỏm nhìn sang Đường Nhận.

Chỉ thấy hắn không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Bán, đôi mắt đỏ như muốn nhỏ máu, ánh mắt ấy quá thương tâm, đến cả kẻ tạp vụ như nàng nhìn thấy cũng cảm thấy bức bối trong lòng. Kế đó hắn nói ra một câu, khẳng định được suy đoán nhỏ bé trong lòng nàng.

Hắn nói: “Anh nhẫn tâm đối xử như vậy với em?”

Thẩm Vũ Nho nhất thời cũng chẳng dám thở mạnh, thấy người đàn ông kia nói vậy, so với thấy hắn đánh người càng khiến nàng giật mình hơn. Bộ dạng đó của hắn, càng khiến người ta cảm thấy như con dao băng gặp phải lửa, nó lạnh như thế, sắc bén như thế, nhưng khi gặp lửa cũng sẽ rơi lệ, sẽ hòa tan, cho dù là một ngọn lửa nhỏ cũng sẽ khiến nó không chịu nổi một đòn.

Thật ra lúc Lục Bán nói xong câu đó thì bắt đầu hối hận.

Anh ở bên Đường Nhận nhiều năm như thế, cho tới bây giờ chưa từng cãi nhau hay xích mích lớn gì, thỉnh thoảng mới lục đục, bất kể là vấn đề của ai, không đến một ngày Đường Nhận nhất định sẽ chủ động cầu hòa nhận sai.

Thời điểm vừa ở chung với nhau hắn một lòng dốc sức vào sự nghiệp, rất bận rộn, trong lòng cũng không coi quan hệ “Giao dịch tiền bạc” ra gì, mà khi ấy Đường Nhận rất rảnh rỗi, cả ngày quấn trước quấn sau đuổi theo anh, thậm chí sẽ cùng anh đến chỗ làm việc. Anh thiết kế đến chẳng phân biệt được ngày đêm, Đường Nhận sẽ đúng giờ nhắc nhở anh ăn cơm, có lúc thì yên lặng ngốc ở một bên, ngốc ngốc đến bản thân ngủ quên mất. Hắn còn chạy theo anh đến công xưởng, đi theo khắp nơi, gặp ai hỏi đến cũng tự giới thiệu nói là bạn trai anh. Thấy anh mất hứng, hắn bèn giả bộ bệnh giả bộ đáng thương giả bộ tủi thân, so với mèo sữa còn khoe mẽ làm nũng hơn, chuyên môn thọc vào điểm yếu của anh.

Cứ như vậy chơi đùa ầm ĩ dây dưa cả một năm, thì cha Đường Nhận xảy ra chuyện.

Khi đó em trai hắn còn chưa tốt nghiệp, trong tập đoàn mấy nguyên lão đi theo cha hắn nửa đời người thì ủng hộ Đường Nhận, nhưng bọn họ cũng như đại đa số cổ đông và đổng sự vậy, không quá tin tưởng công tử lang thang này. Điểm mấu chốt là mấy gia tộc thân thích của mẹ hắn, bình thường đều ăn nói khép nép để dựa vào nhà bọn họ, sau khi cha hắn xảy ra chuyện thì liên thử cùng tài đoàn[1] khác mở rộng giá cổ phiếu để đánh lén, muốn cùng nhau chia sẻ miếng thịt béo này.

[1] Tài đoàn: tập đoàn tài chính; tập đoàn tư bản lũng đoạn (trong xã hội tư bản chủ nghĩa, các nhà tư bản lũng đoạn hoặc tập đoàn tư bản lũng đoạn khống chế các công ty, ngân hàng, xí nghiệp).

Đoạn thời kỳ đó ở trong mắt mọi người, Đường đại công tử như biến thành người khác.

Đối với Lục Bán, thay đổi cũng là hiển nhiên. Đường Nhận không có thời gian đi theo anh quấn anh nữa, không có thời gian ân cần hỏi han anh, cũng không có thời gian khoe mẽ làm nũng với anh. Mà đêm khuya hắn sẽ hút thuốc chờ ở cửa nhà anh; hắn sẽ uống say như chết, rồi ôm anh khóc. Áp lực của hắn lớn đến mức hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi mà một bên tóc mai đã mọc ra tóc bạc, khi đó Lục Bán mới rõ ràng nhận ra, rằng người đàn ông này anh đã không buông ra, cũng không muốn buông ra.

Bọn họ ở bên nhau, như thế nào là học cách chấp nhận một người, thế nào là dựa vào và được dựa vào, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng tổn thương lẫn nhau.

42.

Rốt cuộc anh cũng mềm giọng giải thích một câu: “Cô ấy là học trò của cô Lưu.”

Mẹ Lục Bán họ Lưu, lúc thầm nhắc đến cha mẹ anh đều thường gọi họ là cô Lưu thầy Lục.

Thẩm Vũ Nho ở một bên gật đầu như giã tỏi.

Nhưng Đường Nhận vẫn dùng loại ánh mắt thương tâm tột cùng nhìn Lục Bán, hắn hỏi: “Còn gì nữa không?”

Trước mắt Lục Bán thoáng biến thành màu đen, anh nhìn Thẩm Vũ Nho, không rõ vì sao, hỏi: “Còn có thể có cái gì?”

Thẩm Vũ NHo cũng nhẹ giọng chen vào một câu, nói: “Tôi thật là!”

Đường Nhận gần như coi thường nàng, chỉ nói với Lục Bán: “Đến bên giờ anh còn giấu em?”

Lúc này đồ Lục Bán trên tay càng ngày càng nặng, trĩu xuống làm anh sắp đứng không vững, đầu óc cũng trở nên hỗn độn theo, lại bắt đầu nghe không hiểu lời Đường Nhận: “…Giấu em cái quái gì!”

“Anh còn ——” Mặt Đường Nhận bỗng nhiên biến sắc, xông đến ôm eo Lục Bán, để anh dựa vào ngực mình, “Làm sao vậy?”

Thẩm Vũ Nho lấy làm kinh hãi, vội bước đến đón lấy vật trong tay Lục Bán, để giảm bớt gánh nặng của anh. Ai ngờ lúc này Đường Nhận đột nhiên nhìn sang nàng, không chút khách khí quát lên: “Cút ngay!”

“Em phát điên cái gì…” Lục Bán cau mày, một tay chống lên khung cửa, muốn đẩy Đường Nhận ra, nhưng không hiểu sao cánh tay kia lại siết chặt anh, giãy làm sao cũng không ra.

Đường Nhận giơ tay lau đi mồ hôi vã trên trán anh, căm hận hỏi: “Đối xử với vợ chưa cưới của anh như vậy, anh đau lòng à?”

Vừa dứt lời, Lục Bán và Thẩm Vũ Nho trăm miệng một lời nói ——

“… Cái gì?”

“Cái gì??!”

Cuối cùng Thẩm Vũ Nho cũng hiểu người này mang địch ý mãnh liệt với nàng là vì sao, hơn nữa nàng cũng cảm thấy rất bực mình, máu nóng vừa lên thì lá gan cũng trở nên lớn hơn, dường như không ngừng nhìn về phía Đường Nhận nói lớn: “Anh nói bậy gì đó!”

“Hai người các anh gây nhau thì đừng có kéo theo người đi đường có được không?”

“Đưa thức ăn ngoài mà còn bị chửi, tôi chọc ghẹo anh sao?!”

“Vẻ mặt kia của anh y như quỷ vậy anh không nhìn ra à?? Giận dỗi cũng không biết lựa thời gian, đáng đời anh bị người khác bỏ rơi!”

Đường Nhận bị nàng rống đến mặt cũng tái mét, lại không đề cập đến thân phận bây giờ của hắn, phải nói hắn từ nhỏ đến lớn, trừ cha hắn ra thì chưa từng có ai dám dùng thái độ này nói với hắn như thế.

Thế nhưng những lời này của nàng cũng làm lòng hắn rối loạn, như thể hiểu ra[2], hắn quay đầu nhìn Lục Bán, cẩn thận hỏi: “Các người không phải?”

[2] Nguyên văn là [Thể hồ quán đính/醍醐灌顶]: Chất tinh túy cất trong sữa bò. Dịch ra tiếng Việt thì câu thông dụng nhất là tưới sữa lên đầu. Trong Phật học câu này mang ý nghĩa chỉ việc truyền thụ trí tuệ, giúp người ta ngộ ra điều gì đó. Nghĩa thoát: chợt hiểu ra/ ngộ ra, bỗng nhiên hiểu ra.

Thẩm Vũ Nho kêu lên: “Chúng tôi thì có thể là cái gì?”

Lục Bán khó chịu cúi đầu tựa lên bả vai Đường Nhận chợp mắt một lúc, hơn nữa âm thanh rất nhẹ, cũng rất lạnh, hỏi: “Ai nói vậy với em?”

43.

Đường Nhận xoay mặt Lục Bán qua, cẩn thận xem nơi ứ vết kia. Thời điểm Lục Bán vừa mở cửa hắn đã sớm thấy vết thương trên mặt anh, nhìn thôi cũng biết biết là tình trạng của anh không tốt.

Buổi chiều sau khi ra khỏi quán bar hắn cũng không về nhà, trực tiếp gọi Đường Sơ đưa hắn đến phòng làm việc của Lục Bán. Hắn biết Lục Bán không về nhà cha mẹ, anh cũng chẳng thể đi nơi khác, bình thường họ cũng chỉ có hai nơi để ở, một nơi Lục Bán dùng làm phòng làm việc tư nhân, một nơi chính là nhà bọn họ, hai căn hộ bất động sản đều đứng tên Lục Bán.

Năm đó sau khi Đường Nhẫn tự mình dọn khỏi biệt thự thì liên tục dựa dẫm ở bên Lục Bán, trong mấy năm đó căn hộ nhỏ được xây thêm gác lửng rồi thành nhà lầu.

Cũng không phải Đường Nhận thiếu chút tiền phòng kia, nói ra cũng không ai tin, giống như hắn chỉ thích như vậy, không lưu một chút đường lui mà ở bên cạnh Lục Bán.

Ngày đó thầy Lục nói Lục Bán mềm lòng, lời này đâm vào trong lòng hắn. Hắn đương nhiên biết Lục Bán mềm lòng, hơn nữa từ lúc bắt đầu hắn đã cậy vào sự mềm lòng này của anh, dựa vào việc anh ấy thật sự không chán ghét mình như thế, ép buộc để anh ấy và mình trói buộc cùng một chỗ.

Nhiều năm qua đi, bây giờ hắn nhìn như cái gì cũng có, so với thân là nhị thế tổ trước kia còn rạng rỡ hơn gấp mười gấp trăm lần, tuổi còn trẻ đã ngồi lên tài sản trăm tỷ, lại không ai dám trắng trợn coi thường hắn, không ai có thể tùy tiện vật ngã được hắn. Hắn muốn biệt thự gì đều tự có người dâng lên hai tay; muốn lấy loại người gì, ngoắc ngón tay thôi cũng chả cần, chỉ cần một ánh mắt.

Nhưng nếu như… Nếu như tiền bạc có thể thỏa mái thực hiện được nguyện vọng con người, hắn chỉ muốn lần nữa trở về làm công tử lang thang, hưởng thụ sự che chở của bậc cha chú, trông nom mảnh giang sơn này để sau này giao lại cho em trai mình, chờ Sơ thiếu leo lên ngai vàng, hắn sẽ như trước hưởng thụ nhân sinh không bị trói buộc của mình.

Có thể cho tới bây giờ, hắn có tiền xài không hết, đồng thời cũng chôn thân ở mảnh giang sơn này. Duy chỉ có thể làm cho hắn cảm thấy an ủi, chỉ có sự dịu dàng mà người này mang đến từ quê nhà. Người này không chỉ là người nhà hắn, bạn đời, anh còn là sự tự do mà trước đây hắn tha thiết theo đuổi.

Lúc trước hắn cho rằng người này không thương hắn, chỉ cần anh không rời khỏi hắn, chỉ cần anh có thể để cho mình dựa dẫm cả đời, bầu bạn, có yêu hắn hay không cũng không vấn đề.

Nhưng ngày hôm đó lời thầy Lục nói khiến hắn phát hiện, Lục Bán quả thật cũng không phải không thể. Anh không thiếu tiền, không dựa dẫm vào mặt kinh tế của mình. Bản thân anh có năng lực, có quyết đoán, cũng có mị lực, rời khỏi hắn vẫn sẽ tốt đẹp như thường… Hoặc là nhân sinh càng thêm tốt đẹp.

Hắn dựa vào cái gì cho rằng anh sẽ vĩnh viễn giống như bây giờ, không rời khỏi mình chứ?

Hơn nữa ngày hôm đó, trước khi đi thầy Lục có nói một câu cuối cùng —— buổi tối nó sẽ trở về ăn cơm với mẹ nó, với vợ chưa cưới của nó.

———

Editor: Thông báo, 2 chương sau sẽ hót hòn họt luôn ^^

Bình luận

Truyện đang đọc