NGƯNG HOAN, TRỤC HOAN KÝ

Lúc Diệp Ngưng Hoan mê man tỉnh lại thì phát hiện mình đã về tới trong phòng đông viện Lệ Thủy Các, trên người vẫn mặc áo ngủ xanh biếc. Giường mềm, rèm hoa che nửa, mơ hồ nhìn thấy một góc tấm bình phong, cùng với tấm thảm xanh trên mặt đất, trong không khí còn có mùi đàn hương nhàn nhạt.

Không phải là bãi tha ma, Diệp Ngưng Hoan cảm thấy thật may mắn. Trong phòng còn dọn dẹp sạch sẽ sửa sang như vậy, còn đốt hương… Xem ra nhị thế tổ Sở Hạo kia còn chưa đã ghiền, chuẩn bị chờ nàng ổn rồi thì tiếp tục bẻ, thật không có nhân tính! Nàng dù có mềm thế nào đi nữa cũng có xương cốt có gân, hắn thật coi nàng là bột nhão à!

Diệp Ngưng Hoan cảm thấy cổ họng khó chịu, cả người cũng đau gần chết, đặc biệt là đau đớn từ eo truyền đến, sự bén nhọn lúc trước nay đã cùn, thật khó nhịn.

Nàng muốn nói chuyện, nhưng trong cổ họng chỉ phát ra một tiếng kêu nhỏ. Lý Vân từ phía sau tấm bình phong lại đây, trong tay còn cầm ấm trà, tiến đến bên giường hỏi: “Tỉnh rồi, uống nước không?”

“Vân tỷ tỷ ~” Diệp Ngưng Hoan vừa thấy đã vội vàng giãy dụa ngồi dậy.

Lý Vân thuận tay đặt mấy món đồ lên đầu giường, nhấn cánh tay của nàng nói: “Đừng nhúc nhích, thắt lưng muội bị đau, gân cốt cũng bị trật. Chớ có làm bị thương thêm…”

Diệp Ngưng Hoan “ặc” một tiếng trong cổ họng, ngoan ngoãn nằm thẳng. Vẫn không nhịn được, tự khuyên răn mình phải nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn là…

Lý Vân rót trà, hơi nâng đầu nàng, đút nàng hai muỗng nước, sau mới buông chén nhỏ giọng nói: “Muội ngủ cả ngày, may mà không bị thương xương cốt. Bằng không đời này xong rồi…”

Trong mắt Lý Vân có chút bất đắc dĩ hời hợt: “Ta biết, tỷ muội của muội đều tìm được chỗ rồi… Nhưng muội cũng không thể không có chí tiến thủ như vậy? Ta lớn hơn muội hai tuổi, nhận một câu ‘tỷ tỷ’ của muội, muội cũng nghe ta một câu, thời gian ai cũng phải đi qua, kẻ hiếu thắng chỉ làm tổn thương bản thân mình.”

Diệp Ngưng Hoan lẳng lặng nhìn nàng ta, thấy khóe mắt nàng ta rơi lệ từng giọt, khiến khuôn mặt nàng ta nhuộm mấy phần bi thương.

Lý Vân thay nàng dịch dịch góc chăn: “Chúng ta đều là người giống nhau, như bông liễu bay đi đâu cũng chẳng biết. Nhà thì nghèo, bán chúng ta cũng không được mấy lượng bạc. Nhan sắc trời sinh, cũng coi như là gấm vóc, mà phải dính lấy đức hạnh không rời. Cùng lắm chẳng qua là được mấy nhà quyền quý nuôi dưỡng để mua vui thôi. Nếu bản thân không cẩn thận thì không ai tiếc mạng nhỏ cho muội! Muội không phải là người không so đo. Đã như vậy thì nghe tỷ tỷ khuyên một câu. Tìm chết là vô nghĩa, thừa dịp lúc này mà hầu hạ cho tốt, cũng không thua thiệt muội. Chỉ cần biết tạo hứng thú biết hầu hạ, sau này cũng có chỗ tốt. Tây viện có một nàng họ Trịnh ở đây đã lâu, có lẽ mấy ngày nay muội đi dạo cũng có nghe thấy, các muội đến trước khi Vương gia mở ân thả người. Cho phòng để ở, đến lúc đó cũng mua vài tiểu nha hoàn, còn không giống chủ tử sao? Bằng tướng mạo tài nghệ, cũng không kém mọi người, sao người ta có thể lăn lộn đến mức này khiến Vương gia thương cảm? Lấy trứng chọi đá là chuyện kẻ ngốc mới làm. Tục ngữ nói đúng, rèn sắt khi còn nóng, muội là người hiểu chuyện, cẩn thận suy nghĩ nhé?”

Diệp Ngưng Hoan không phải không rõ, nhưng mà vấn đề là hắn nổi điên không chịu nổi mà! Trước đó hắn không phải sủng hạnh đó sao?

Khoan hãy nói nàng lúc nào cũng phải ngẩng mặt lên, chết rồi còn so đo trinh liệt cái gì. Mạng cũng không giữ được, nàng cũng không thể lúc nào cũng mạnh mẽ. Thân phận nàng thấp kém, nô tài mà… Nhưng nàng lúc ấy thật sự bối rối, cảm thấy còn quyết liệt hơn cả khi chết!

Lý Vân nói như vậy cũng là có lòng tốt, Diệp Ngưng Hoan cũng không tiện tranh luận gì với nàng ta. Cổ họng ậm ừ đáp mấy tiếng: “Vẫn phải tạ ơn tỷ tỷ đã chăm sóc.”

“Có đói bụng không, có cháo.” Lý Vân cười cười, xoa xoa đầu nàng nói, “Chúng ta đều ở cùng một viện chính là có duyên phận, chăm sóc lẫn nhau cũng là chuyện nên làm.”

Diệp Ngưng Hoan lắc đầu nói: “Không đói bụng đâu, tỷ tỷ dùng chút đi?”

Lý Vân hé miệng cười lắc đầu: “Ta để ở đây, một hồi đói bụng thì ăn?” Nhìn Diệp Ngưng Hoan trên giường, nàng ta thầm thở dài.

Kỳ thật mấy lời này là Tôn quản sự bảo nàng ta nói.

Hôm kia ở Liêu Hoa Thai xảy ra chuyện gì, nàng ta cũng không rõ. Nhưng mà Diệp Ngưng Hoan sau lại bất tỉnh nhân sự được đưa trở về, Phùng công công không cùng lại đây, sắp xếp một nha hoàn qua đây đưa thuốc, kèm thêm chuyển lời. Chỉ nói Diệp Ngưng Hoan bị đau thắt lưng, ước chừng phải nghỉ mấy ngày, phân phó Tôn quản sự bên này thuốc dùng ngoài thì dùng ngoài, thuốc nên uống thì uống, cần phải hầu hạ ổn thỏa.

Tôn quản sự vừa nghe xong nào dám chậm trễ, vội vàng nhìn chằm chằm hầu hạ, cởi quần áo xong, thấy toàn bộ sau thắt lưng Diệp Ngưng Hoan đều tím đen, lại nhìn trên đùi tất cả đều là dấu ngón tay. Nhìn tư thế này giống như là nghịch ý Vương gia, nhưng nghịch ý xong vẫn còn đưa về chẩn trị, phỏng chừng là Vương gia thật đúng là xem trọng.

Tôn quản sự hầu hạ ở viện này đã nhiều năm, người lui tới nơi này gặp qua không ít. Vương gia không có hứng thú chơi trò bá vương ngạnh thượng cung, làm ầm ĩ thì ném đi cho xong.

Ở trong mắt Vương gia, mấy người này chơi đùa thế nào? Bóp chết các nàng cũng ngại bẩn tay. Vì thế ở trong mắt nhóm nô tài này cũng dần dần có chuyện như vậy, không đáng làm quen hay xem thường các nàng.

Vương gia hứng thú chẳng qua chỉ chừng một tháng, được coi trọng thì cứ ngoan ngoãn nghe lời, Vương gia bình thường cũng sẽ không làm khó. Một số cũng toàn mạng đi ra ngoài, bản thân cũng có thêm thể diện. Nhưng Vương gia cũng không phải kim chủ ngu ngốc coi tiền như rác, đi ra ngoài mà lên mặt nói láo thì cũng chết.

Thỉnh thoảng Tôn quản sự cũng rất đồng tình với các nàng, giống như họ Lâm vừa đi buổi sáng ngày hôm qua, cùng vị này chăng? Nghe nói muốn đưa đến bên người Công chúa làm nữ nhạc công, hình như rất vui mừng.

Người ngoài nếu nghe đến chuyện cùng đi gả xa đến ngàn dặm ngoài biên giới, ai mà không sợ không hoảng hốt chứ, nhưng đối với các nàng mà nói thì đúng là không còn gì tốt hơn. Sống ở đây, nói không dễ nghe thì không khác hàng hoá là mấy.

Nhưng mà giống như Diệp Ngưng Hoan, bị thương thành như vậy cũng không bị Vương gia đuổi đi, nhưng bị đạp thành như vậy mà còn giữ lại, vậy đã nói rõ hứng thú của Vương gia không giảm.

Tôn quản sự mặc dù không ở trong cung nhưng cũng ở bên người Vương gia đã nhiều năm. Biết rõ tính nết đám vương tôn quý tộc này, cha mẹ sinh con trời sinh tính người người không ai giống ai, có người tốt số có người xấu số. Vương gia chính là loại tốt số, có sức mạnh đi ép buộc người khác cũng không ai dám quản, tính tình rõ ràng, không quan tâm tới thể diện, đừng nói là nô tài, ngay cả chủ tử hắn cũng không quản.

Nói trắng ra là, chính là do Hoàng thượng nuông chiều, chỉ cần hắn không gây ra rắc rối lớn thì căn bản không ai quản hắn.

Xem chủ nhân này, ngay cả Hoàng thượng cũng muốn tránh, điển hình cho kiểu thuận ta thì sống nghịch ta thì chết. Nhóm nô tài ở trong mắt hắn không phải như con kiến sao?

Lúc này hắn còn có hứng thú, giữ lại nuôi. Tôn quản sự liền cảm thấy, nếu làm tốt thì vị cô nương này lại không có giá trị nhãn lực, không làm tốt thì sa hố. Bởi vậy chạy tới thương lượng với Lý Vân, tốt xấu gì các nàng cũng giống nhau, nói tới nói lui thì tương đối lọt tai.

Lý Vân há lại không rõ sự lo lắng của Tôn quản sự, nếu chướng mắt ném đi thì cũng bớt lo. Lại sưng mặt sưng mũi trở về tịnh dưỡng mới phiền toái, thật không rõ sự hứng thú của Vương gia có thể kéo dài được bao lâu, nhưng chỉ còn một ngày thì người này không thể không nhắc tới.

Lý Vân ở đây một tháng, hơn nữa hai ngày trước tổng cộng hầu hạ Vương gia hai lần. Hai lần được không ít lợi ích, mà tây viện có đuổi người đi cũng không phải giả. Nàng ta thấy mấy người Diệp Ngưng Hoan đến, thờ ơ lạnh nhạt, đúng là được Vĩnh Thành Vương phủ dạy dỗ tốt. Chắc là ngày thường cũng nuôi giống như đại tiểu thư cẩm y ngọc thực, cho nên mới không rõ phân lượng của mình, từng bước từng bước đều có tâm tư lâu dài.

Mấy người này rốt cuộc là mặt hàng nào nàng ta không xen vào, nhưng nếu Diệp Ngưng Hoan quả thật như vậy, liên luỵ tới nàng ta sẽ không ổn. Cho nên thừa dịp Diệp Ngưng Hoan còn chưa tỉnh thì lại đây đổi thành ấn tượng tốt, nhân cơ hội nói mấy lời tâm huyết.

Lý Vân bên này tự mình múc nước cho Diệp Ngưng Hoan xoa xoa, thấy nàng cũng không muốn ăn gì, chắc là thật sự đau đến khó chịu. Lại thay nàng dịch dịch góc chăn cho nàng ngủ, sau một lúc lại giúp nàng đổi thuốc sau thắt lưng, khiến cho Diệp Ngưng Hoan được sủng mà lo. Thật ra thì khi tỉnh lại, chính nàng cũng bình tĩnh. Xem ra vẫn chưa chuẩn bị tâm lý đủ, bĩu môi thì bĩu môi, cho dù hắn thích cào da móc tim gan, nàng cũng không chịu?

Tóm lại bây giờ để cho nàng tịnh dưỡng đã chứng minh vẫn còn hứng thú. Trước cứ thuận theo rồi nói sau, trước kia hỏi Lục Vân mấy chỗ miệng cống, còn mấy chuyện liên quan đến khu trồng cây cảnh, khi đó không phải vì cho quen cảnh sao? Ở đây cũng không phải là không có chỗ hở, thứ nàng thiếu chính là thời gian và ngọn nguồn tin tức.

Cứ thế Diệp Ngưng Hoan ở trong sương phòng này điều dưỡng chừng ba bốn ngày, sau đó miễn cưỡng có thể xuống giường hoạt động. Nàng có chút thấp tha thấp thỏm, sợ cái tên Vương gia sốt ruột kia biết nàng ổn rồi, lại muốn xách nàng qua khiêu chiến cực hạn của cơ thể.

Nhưng mà không có động tĩnh gì, phỏng chừng là lúc ấy có hứng thú, im ắng xếp móng hai ngày thì ném ra sau đầu.

Như thế càng tốt, thân thể nàng không được thoải mái, nhưng người hầu hạ ở đây chu đáo. Nàng xuống giường có thể hoạt động, khi không thường có hai nha hoàn đến hỏi han ân cần, tránh cho nàng lao động chân tay ảnh hưởng đến thắt lưng.

Như vậy lại qua mấy ngày giống như đại tiểu thư, thật sự là có cảm giác nhớ tới Nhã Nhạc Cư. Chỉ có điều ngày lành không kéo dài lâu, lúc thân thể Diệp Ngưng Hoan dần ổn, Sở Hạo lại phái người đến kêu nàng.

Trong lòng Diệp Ngưng Hoan loạn xạ như rút dây đàn, nhưng mà ngẫm lại cũng xứng đáng, lúc ấy có sức đá chân vặn eo, phỏng chừng hắn muốn quên cũng khó.

Rất sợ gặp hắn, nhưng cũng không thể tránh. Diệp Ngưng Hoan dọc đường đi không ngừng xây dựng lớp phòng ngự trong đầu: mặc kệ một hồi hắn bẻ như thế nào, cần phải ngàn theo trăm thuận! Người giống như hắn, càng quyết liệt với hắn thì hắn càng mạnh hơn. Chỉ có chướng mắt hắn, không để cho hắn chiếm được. Chiếm được thì cảm giác mới mẻ sẽ giảm mạnh… Ở đây không ai nhìn chằm chằm, đi dạo thế nào cũng không quản, đã là địa lợi (*). Cho nên cửa ải này, Diệp Ngưng Hoan thế nào cũng phải qua!

(*) ý ở đây là một trong ba yếu tố thiên thời – địa lợi – nhân hoà

Bình luận

Truyện đang đọc