NGƯỜI BỊ TA CHÔN SỐNG KIA

Editor: Zombie cưỡi Lợn
【Tuần thứ mười một – Thứ năm – Tối 】

Sau khi tan việc, Lăng Thần Nam dựa theo lời hẹn mà quay lại nhà Bạch Thịnh —— tuy rằng quần áo có thể trả lại vào ngày mai, nhưng dù sao Bạch Thịnh vừa tỉnh lại lúc sáng sớm đã phải thấy một màn hoang đường, bắt người ta đợi để nghe giải thích cả ngày rồi, cũng không nên kéo dài nữa.

Đến nhà Bạch Thịnh ấn chuông cửa hai lần, đối phương mới hoang mang rối loạn chạy ra mở cửa, dường như đang bận cái gì đó, Lăng Thần Nam có thể ngửi thấy mùi khét bay ra khi cửa mở, phát hiện trong phòng khách vươn đầy khói.

Bạch Thịnh đã chạy trở về phòng bếp mà kêu to: “A a a! Cháy rồi!”

Lăng Thần Nam chạy vào  nhìn —— thì ra rau xào trong nồi bén lửa, anh nhanh chóng lấy nắp xoong úp lên trên, đóng gas lại, mở cửa sổ.

Gió đầu xuân tiến vào phòng, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống, hai người đứng trong gió trầm mặc.

Vàng tai Bạch Thịnh đã đỏ cả, Lăng Thần Nam cởi áo khoác ra đưa cho cậu, tự giác mặc tạp dề vào, vung một ngón tay lên, ngắn gọn nói: “Đi ra ngoài.”

Bạch Thịnh không có chút dị nghị nào, ôm áo khoác chạy đi nhanh như một làn khói.

Tuy kỹ thuật làm cơm của Bạch Thịnh nghèo nàn, nhưng nguyên liệu nấu ăn lại được gọt vô cùng cẩn thận và ngay ngắn, Lăng Thần Nam rất nhanh đã xào chín thức ăn, liền gọi đối phương vào bưng ra, hai người ngồi trên bàn ăn mặt đối mặt —— tuy đây không phải lần đầu tiên ăn cơm với nhau, nhưng lại là lần đầu tiên tự mình nấu ở nhà. Bạch Thịnh vẫn chưa hoà hoãn lại sau trận đả kích từ tai nạn trong phòng bếp nhà mình, lúc cầm đũa mà hai lỗ tai vẫn còn đỏ.

Ăn được nửa buổi, Lăng Thần Nam mới chú ý tới ánh mắt nóng rực quá mức của đối phương, nghĩ rằng có lẽ đối phương ngoan ngoãn đợi anh một ngày chắc đã nhịn hết nổi rồi, anh hắng giọng một cái, bắt đầu tự thuật: “Tối hôm qua, Chim Ruồi tới tìm tôi.”

Vừa mới nói câu này, Bạch Thịnh đã giật mình a một tiếng. Sau đó Lăng Thần Nam nói tiếp: “Ừm, cậu ta… gọi điện thoại cho tôi, đứng dưới lầu nhà tôi, mắt lom lom trừng tôi.”

Bạch Thịnh cả kinh tới nổi ngay cả ăn cơm cũng quên mất, Lăng Thần Nam cảm thấy dáng vẻ này của cậu vừa ngốc vừa dễ thương, anh có chút buồn cười nhưng vẫn khống chế biểu cảm mà nói: “Cậu ta cũng không làm gì cả, chỉ tán gẫu mấy câu, nhưng sau đó cậu ta lại muốn… gọi điện cho bác sĩ Lục hủy cuộc hẹn của cậu, có thể hiểu mà, diệt trừ nguyên nhân gây ra khủng hoảng đối với mình, lúc đó tình huống khá là khẩn cấp, nên tôi… đánh bất tỉnh cậu ta.”

Tuy Bạch Thịnh kinh ngạc, nhưng lại lộ ra biểu tình bừng tỉnh, cậu sờ sờ cổ nói: “Không trách anh.”

Lăng Thần Nam có chút chột dạ, tiếp tục kể chuyện sau đó, mãi đến tận khi nói tới việc Chim Ruồi nổi điên mà đập ly, đối phương lại lần nữa bừng tỉnh, sờ sờ đầu gối.

Lăng Thần Nam càng thêm áy náy —— sao anh lại có cảm giác cứ như lúc mình đến chăm sóc cho Bạch Thịnh còn nguy hiểm hơn cả khi không đến.

Anh che giấu suy nghĩ mà và cơm vào miệng ăn, chậm rãi nhai kỹ rồi nuốt, sau đó kể tiếp chuyện sáng hôm nay. Lúc nghe đến hai chữ Kẹo Sữa, Bạch Thịnh đầu tiên là giật mình, sau đó có chút nghi hoặc.

“Là tên do Chim Ruồi đặt.” Lăng Thần Nam giải thích.

Bạch Thịnh gật gật đầu, tiếp tục nghe anh nói, mãi đến tận khi: “Sau khi tỉnh ngủ liền biến thành cậu, chuyện tiếp theo cậu đã biết.”

Bầu không khí trên bàn cơm lại chìm vào trầm mặc, anh biết cậu cần thời gian tiêu hóa chuyện này, Lăng Thần Nam cũng không thúc giục, nên yên lặng uống canh.

Nửa ngày sau, cuối cùng Bạch Thịnh cũng ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Bây giờ mới biết thì ra bọn họ là như vậy, trong mắt người khác thoạt nhìn…”

Lăng Thần Nam ngậm trong miệng một thìa cải, không kịp chuẩn bị mà ngẩng đầu: “Hả?”

Bạch Thịnh cố gắng tìm từ: “Nói như thế nào đây, trước đây chưa bao giờ nhận thức… Không, chưa bao giờ tin hay biết đến sự tồn tại của họ, đây lần đầu tiên tôi nghe được bản thân mình như thế nào từ lời kể của người khác.”

Lăng Thần Nam thả bát xuống: “Bọn họ cũng không thể xem là chính cậu được…” Anh bỗng nhiên dừng lại, hiểu rõ đối phương.

Đây mới là thật, một Bạch Thịnh hoàn chỉnh.

Bạch Thịnh, Chim Ruồi, Kẹo Sữa, trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ này, gộp tất cả lại mới là một Bạch Thịnh hoàn chỉnh, cậu có thể ẩn nhẫn yếu đuối, cũng có thể thích gây sự hay cố ý làm bậy, cũng có thể thiên chân vô tà. Đây có lẽ là lần đầu tiên cậu không sợ bị tổn thương mà hạ mức phòng ngự xuống con số không thấp nhất, tùy ý để mọi đau khổ đi xuyên qua linh hồn trong suốt của cậu, rồi dùng tư thái này đối mặt với thế giới; đây cũng là lần đầu tiên khi cậu trở về là bản thân mà không có chút bàng hoàng bất lực muốn tìm kiếm đáp án, mà có thể bình thản như một bát nước ấm nghe người khác kể lại bản thân mình.

Dù những nhân cách kia không có ý thức của cậu, nhưng bọn họ cũng là cậu, sẽ bảo vệ cậu, thay cậu làm những gì cậu không tự mình làm được.

“Bác sĩ… Lăng…” Bạch Thịnh vẫn không chọn được cái xưng hô nào thuận miệng, cậu thẳng thắn nói: “Anh, anh, thật sự rất tốt.”

Cách mà cậu nói chuyện, thành khẩn, hồn nhiên, lại vui sướng.

Không có tốt đâu, Lăng Thần Nam nghĩ thầm, đánh ngất cậu còn chưa nói, sau đó lại khiến đầu gối cậu bị thương, làm hỏng một cái quần vừa nhìn là biết đồ mắc tiền.

“Thật sự là rất tốt, cám ơn anh.” Bạch Thịnh còn nói.

Lăng Thần Nam cũng ma xui quỷ khiến mà gật gật đầu, nói: “Ừm.”

Đây không phải lần đầu tiên Bạch Thịnh cảm ơn anh.

Trên thực tế, đối phương thường xuyên nói cảm ơn, hơn nữa không phải cái kiểu qua loa, mà là nhìn thẳng vào mắt anh, sau lời cảm ơn sẽ thêm một tiếng ‘anh’ hoặc tên anh, khiến từ đáy lòng anh cảm thấy mình vừa nhận được một lời cảm ơn chân tâm thực lòng.

Nhưng lần này, lần này lại khác, còn trịnh trọng hơn so với dĩ vãng, chỉ vài câu chân tình đã khiến cho Lăng Thần Nam lúng túng.

Nếu da mặt anh mỏng thì chắc giờ đã đỏ lên rồi, anh nghĩ, may là không mỏng.

Bạch Thịnh chủ động tỏ vẻ mình nhất định phải rửa chén, mà cậu lại không có kinh nghiệm làm việc nhà, không biết cách thu gọn chén đũa rồi bưng xuống một lần, Lăng Thần Nam cũng không nhắc, chỉ nhìn cậu chạy qua chạy lại mấy hồi. Sau khi dọn sạch bát đũa, Lăng Thần Nam mặt không đổi sắc dùng khăn giấy ướt lau bàn, sau đó vào phòng bếp đứng xem Bạch Thịnh rửa chén.

Nhìn một hồi, anh phát hiện động tác rửa chén của Bạch Thịnh cũng rất ngốc nghếch, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện đối phương như đang lâm đại địch mà nhìn chằm chằm vòi nước, cứ như đó là khu địch chiếm vậy, vành tai thì đỏ chót.

Làm sao thế này, Lăng Thần Nam không hiểu gì cả, rửa chén cũng cần có nội lực sao?

Vì vậy anh tiếp tục nhìn chằm chằm, không ngờ Bạch Thịnh lại ném miếng bọt biển vào trong bồn làm văng lên một đống bong bóng, có một cái còn bay lên đậu trên tóc mái của cậu, Lăng Thần Nam theo bản năng vươn tay muốn phủi, Bạch Thịnh lại đột nhiên lui về sau né tránh.

Lăng Thần Nam ngây ra, tay ngừng giữa chừng, lúng túng không thôi, Bạch Thịnh nói: “Anh! Anh anh anh đừng đứng chỗ này nhìn chằm chằm tôi, anh qua phòng khách đi!”

Lăng Thần Nam có chút bị đả kích, thu tay về nói: “Ừ.” Đi được hai bước liền quay đầu lại chỉ vào đống chén bên phải cậu nói: “Mấy cái kia rửa chưa sạch kìa.”

“Anh!” Bạch Thịnh nổi giận, vung cái tay đầy bong bóng xà phòng xông qua đuổi anh đi.

Lăng Thần Nam có cảm giác như bị thỏ đuổi ra khỏi hang, anh lục tìm ra bộ đồ ngủ tối qua của mình, đóng gói chuẩn bị mang về nhà. Không lâu sau đó,  Bạch Thịnh chui ra khỏi phòng bếp, lúc thấy dáng vẻ anh như sắp xuất phát thì nói: “Phải, phải về rồi sao?”

Lăng Thần Nam gật đầu, Bạch Thịnh cũng gật gật đầu.

Bầu không khí ngột ngạt liền trở về, Lăng Thần Nam nuốt nước miếng, nhấc chân muốn đi, Bạch Thịnh bỗng nhiên nói: “Chờ đã, để tôi, tôi mặc quần áo, đưa anh xuống lầu.”

Lăng Thần Nam không rõ vì sao: “Đầu gối cậu đang bị thương, đừng xuống lầu.”

Bạch Thịnh nói: “Đi thang máy, không sao đâu!”

Cậu chạy về phòng tóm một cái áo khoác lao ra, Lăng Thần Nam vừa nhìn liền cau mày: “Không được, quá mỏng.”

Bạch Thịnh nói: “Chỉ xuống lầu một chút thôi mà, sẽ không lạnh!”

Lăng Thần Nam sừng sộ lên: “Vậy thì không được đi.”

Bạch Thịnh nheo mũi, cầm một cái khăn quàng cổ vắt trên ghế lên quấn phần phật nửa bản mặt, miệng bị che giữa mớ len mềm mại mà nói: “Như vậy! Như vậy tốt rồi chứ!”

Càng ngày càng bướng, Lăng Thần Nam nghĩ, nói: “Đi thôi.”

Bạch Thịnh đi theo phía sau anh, mặc dù chỉ là xuống lầu nhưng vẫn theo thói quen khóa trái ba vòng cửa.

Tay đút trong túi áo khoác, mặt chôn trong khăn quàng cổ, lại biến trở về một ‘Bạch Thịnh bánh chưng’, Lăng Thần Nam nghiêng đầu nhìn cậu, trong lòng cảm thấy thật thần kỳ, đổi sang nhân cách khác liền hệt như trở thành một người khác. Mười mấy tiếng trước, người đứng cùng anh trong thang máy vẫn còn là một Chim Ruồi mặt mày khó chịu, thái độ tựa như trời cao, bây giờ, tóc mái bị vuốt ngược lên đã được thả rũ xuống trông rất mềm mượt, gai chỉa ra xung quanh như đã bị nhổ xuống.

Bạch Thịnh bọc khăn quàng cổ mà mặt và vành tai lại bắt đầu đỏ, hàng mi dài hơi cụp, trong mắt mang theo hơi nước trong trẻo, Lăng Thần Nam đột nhiên phát hiện mình nhìn quá trắng trợn.

Không hiểu sao anh lại nhớ tới lời nói của Chim Ruồi —— “Tên kia thầm mến theo dõi anh đã lâu.”

Không không không không không, Lăng Thần Nam thầm lắc đầu, ai mà biết Chim Ruồi có nói bậy hay không, di tình, tất cả những thứ này đều là di tình.

Thế nhưng chuyện tiếp theo sẽ giúp anh biết được lời của Chim Ruồi có chính xác hay không.

Hai người cùng đi ra khỏi hàng hiên, cả hai đều không mở miệng, yên lặng sóng vai đứng mà không nhìn đối phương.

Sau đó, xa xa xuất hiện ánh sáng, là đèn xe, Lăng Thần Nam rướn cổ lên: “A, xe đến, vậy cậu quay lại…”

Anh vừa nói vừa quay đầu, lại phát hiện Bạch Thịnh đứng cách mình rất gần, trên mặt cậu mang vẻ hùng hồn như anh hùng sắp sửa đi hy sinh chịu chết, mà trong hai mắt lại viết đầy sự căng thẳng và sợ sệt. Lăng Thần Nam ngây ra, sau đó, không biết tại sao lại xảy đến, môi anh bị một đôi môi mềm mại chạm vào, bên má là chóp mũi lành lạnh.

Cảnh tượng bỗng chốc cứ như thần nổi giận, bởi vì mặt đất bắt đầu lay động kịch liệt, không khí trở nên đặc quánh, thời gian bỗng dài ra dằng dặc.

Đây chắc chắn là ngày thẩm phán! Lăng Thần Nam nghĩ, nếu không phải vậy thì vì sao da thịt của anh lại như bị thiêu đốt, đầu ngón tay muốn hóa thành tro tàn, như bụi gỗ cháy khô.

Sau đó, hơi ấm đột nhiên biến mất, Bạch Thịnh rời khỏi môi anh, mang ngọn lửa đi mất, khiến da thịt anh trong thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, như thể chỉ cần chạm vào liền có nguy hiểm bị đóng băng.

Bạch Thịnh hốt hoảng lùi lại mấy bước, lắp bắp, nỗ lực giải thích: “Tôi, tôi…”

Nhưng cậu không giải thích nổi, cuối cùng chỉ có thể nói: “Xin lỗi, tôi sai rồi, xin lỗi!”

Sau đó cậu chạy đi thật nhanh, biến mất ở khúc ngoặt hành lang.

Lăng Thần Nam đứng như trời trồng một chỗ, không thể bình tĩnh nổi, mãi đến tận khi có người hô to: “Này! Có đi hay không?!”

Anh chợt bừng tỉnh, quay đầu thấy tài xế xe taxi đang nhìn mình qua cửa sổ.

“Đi, khụ khụ, đi chứ.” Mở miệng nói chuyện anh mới phát hiện cổ họng mình khô khốc, vì vậy anh thử bước ra một bước, giẫm trên mặt đất.

Cơn động đất dừng lại, lửa giận của thần đã tắt.

Bình luận

Truyện đang đọc