NGƯỜI CÁ Ở BIỂN FOREVER

Alroy đang theo đuổi Dylan”, đây nhanh chóng trở thành nhận thức chung của mọi người trên đảo. Nhưng bởi vì không thể can thiệp vò những lần gặp gỡ giữa người cá với nhau, nên mọi người cả giáo sư Nolan cũng không nói gì trước mặt Dylan.

Sau khi vỡ giọng, Dylan trổ mã rất nhanh. Nhìn qua nhóc gầy đi rất nhiều, nhưng cân nặng cũng không bị giảm. So sánh với lần kiểm tra trước, nhóc dài thêm 3cm, cơ thể đã hình thành cơ bắp, vảy cá ở đuôi cũng to hơn.

Nhưng thay đổi trên cơ thể này, Dylan cũng nhận ra. Nhóc rất để ý chiều dài của mình, lúc Velen và đồng nghiệp kiểm tra cho nhóc, nhóc người cá vẫn thắc mắc liên tục.

“Tôi sẽ dài cỡ nào?” lúc nhóc như thế thì cố thẳng đuôi ra, làm cho mình dài hơn.

Velen đang làm việc dưới nước bảo đồng nghiệp trả lời, đối phương cười gõ đáp án: “Nếu vẫn giữ tốc độ phát triển bây giờ của nhóc, thì hai năm sau nhóc sẽ dài hơn 2m.”

“2m là bao nhiêu?” Dylan không có khái niệm về đơn vị đo, dù Velen đưa thước dây cho nhóc xem, nhóc vẫn cần một thứ gần gũi để so sánh.

“Aisha dài khoảng 1m9.” Tiếng ca trên laptop tiếp tục giải thích: “Hai năm sau nhóc còn dài hơn cả mẹ mình.”

“Vậy anh ấy thì sao?” Dylan thốt lên.

“ ‘Anh ấy’? Nhóc muốn nói ai?” đồng nghiệp còn chưa kịp phản ứng.

Nhóc người cá lại quanh co không muốn trả lời.

Velen đo xong trồi lên mặt nước, anh không để ý đến laptop đồng nghiệp đưa, quay sang Dylan, hỏi: “Nhóc muốn hỏi Alroy sao?”

Dylan khịt khịt mũi, tầm mắt rơi xuống mặt nước dập dờn.

Nhóc người cá cứ quanh co làm Velen lại muốn thở dài, nhưng may là anh vẫn kìm lại được: “Alroy chắc là trên 2m3.” Velen bảo nhóc: “Bọn chú không có số liệu chính xác, đây chỉ là kết quả tính toán thôi.”

“Còn dài hơn cả mẹ nữa.” có Aisha để so sánh, Dylan lập tức cảm thán.

Hình thể giữa người cá nam và nữ rất chênh lệch nhau, Aisha là một người cá nữ đã dài hơn chiều dài trung bình nhiều, nhưng so sánh với người cá nam, nàng vẫn rất nhỏ nhắn. Trong những ghi chép hiện nay, trung bình người cá nam dài trên 2m, bình quân khoảng 2m3. Dù đuôi chiếm phần lớn chiều dài, nhưng dù có không tính chiều dài đuôi đi chăng nữa, nhưng tinh lĩnh dưới biển sâu này vẫn thon dài hơn con người trên đất liền rất nhiều, riêng bán thân đã rất gần với tỷ lệ vàng.

“Tôi có thể dài như anh ấy không?” Dylan lại hỏi một vấn đề mới.

Lần này Velen không thể cho một đáp án chính xác được: chưa có ghi chép chi tiết về vấn đề người cá trưởng thành, mà mấy bé gái ở biển Single cũng không thể làm tiêu chuẩn cho Dylan được. Hình thể của Alroy còn hơn cả giá trị trung bình, Dylan có thể được như hắn không, giờ không thể xác định được.

Cuối cùng, trước ánh mắt mong đợi đầy nóng bỏng của nhóc người cá, Velen đành trả lời như vậy: “Nếu như đảm bảo có đầy đủ dinh dưỡng, ngủ đủ giấc và vận động hợp lý.”

Cái đáp án thường dùng để đối phó với con cái của các bậc phụ huynh làm đồng nghiệp bật cười.

Dylan không biết ý nghĩa của tiếng cười sau lưng mình, sau khi nhóc xác định được Velen có nói đùa hay không thì lộ ra vẻ mặt đầy suy tư.

Biểu hiện như thế làm Velen chú ý tới, nhưng Dylan lại trở lại bình thường trước khi anh kịp mở miệng hỏi thăm. Mọi thứ nhìn chung vẫn bình thường, cho nên vấn đề còn chưa ra khỏi miệng cũng không giải quyết được gì.

Mấy nghiên cứu viên như thường lệ tạm biệt nhóc người cá, trở lại đảo nhân tạo. Những số liệu mới làm mọi người lại bắt đầu bận rộn, mà trong khi bọn họ bận bịu, Dylan lại cố ý tránh camera được lắp dưới nước: mấy ngày liên tiếp, camera không thể quay được cảnh nhóc đi săn.

Tình huống như thế hơi bất thường, Dylan bởi vì nhu cầu phát triển, lượng thức ăn cũng lớn hơn nhiều, mà bãi đá ngầm lại là khu vực nhóc đi săn, camera được lắp ở đó có thể dễ dàng quay được cảnh nhóc đi bắt cá. Tránh camera, có nghĩa là Dylan thu hẹp không gian đi săn của mình đồng nghĩa với việc ít thức ăn hơn.

Trong những lần gặp gỡ hằng ngày, Velen cũng để ý bụng của nhóc con: chỗ đó cũng không lép kẹp như mấy nghiên cứu viên nghĩ, trái lại, Dylan thường xuyên ở trong trạng thái no nê.

Bởi vì còn chưa chắc chắn nhóc người cá có chuyện riêng gì không, mấy nghiên cứu viên cũng không hỏi Dylan về hoạt động của nhóc. Bọn họ xem những camera lắp sẵn, kết quả lại phát hiện ra đầu mối ở một camera lắp ở chỗ khá vắng vẻ.

Dylan đang săn trộm.

Bởi vì do sinh hoạt của con người, vùng biển quanh đảo nhân tạo cũng không có đàn cá lớn, mà ở trong thực đơn của người cá những con cá ngon lành nhất lại là những loại cá thường kết thành đàn. Nhóc người cá trong màn hình đã không thấy thỏa mãn với khu vực đi săn quanh đảo, nhóc nhìn quanh một lúc, rồi thuần thục bơi nhanh theo một hướng. Camera không theo được tốc độ của nhóc, nhưng hình ảnh cuối cùng ống kính ghi lại đã gửi lại một tin tức rất rõ ràng: nơi đó đã vượt qua “ranh giới” ở biển Forever, đã vào đến khu vực đi săn của Alroy.

Nghiên cứu viên đang quan sát skip băng ghi hình, một tiếng sau, nhóc người cá săn trộm quay về lướt nhanh qua ống kính.

Velen pause hình lại, nhóc người cá trong màn hình rõ là đã khá no, bụng cũng hưi lồi lên.

“Phụt —“ có người không nhịn được bật cười.

Tiếng cười như thế cứ nối tiếp nhau, nhanh chóng, một nửa người trong phong điều khiển đã không thẳng người được.

“Nhóc Dylan coi lời anh nói là thật sao? Bổ sung dinh dưỡng, hả?” giáo sư Noln vịn vai Velen, thở hồng hộc cười ngặt ngẽo.

Velen bất lực thở dài, để màn hình chiếu tiếp: nhóc người cá đã qua ranh giới thả chậm tốc độ. Nhóc lười biếng đung đưa đuôi cá, dưới độ sâu 20m, cái đuôi tỏa sáng đó rất nổi bật.

“Dylan cứ thế sẽ không sao chứ?” cũng có nghiên cứu viên thấy lo lắng với việc săn trộm của Dylan.

Nhưng sự lo lắng đó cũng không kéo dài lâu — màn hình vẫn tiếp tục ghi lại: không lâu sau khi Dylan ra khỏi ranh giới, một đuôi cá nhạt màu lướt qua một góc của màn hình.

“Alroy!” sự hoảng hốt thay thế tiếng cười.

Tất cả mọi người đều nhận ra chủ nhân của đuôi cá ấy: cho dù hình ảnh của Alroy rất hiếm, số lần gặp được cũng không nhiều, nhưng muốn nhận ra thân phận của hắn, đối với mấy nghiên cứu viên trên đảo, việc đó không hề khó khăn.

“Alroy đang làm gì vậy?” “Hắn đang… đi theo Dylan ư?”

Đuôi cá trong màn hình đổi hướng, chiếu theo mục tiêu, Alroy vẫn đi theo tên trộm săn trộm ấy, mãi đến khi nhóc vào “ranh giới” mới chịu đi.

“Nhóc Dylan lén săn ở khu vực đi săn của tên đó lại đi hắn phát hiện?” mọi người nhìn nhau.

Mà mấy nghiên cứu viên nữ đã không kìm được kích động hét: “Mấy người không nhận ra ư — đức vua đang hộ tống Dylan về nhà đó!”

Bình luận

Truyện đang đọc