Quý Thanh Trác nhìn thấy Mao Mao đang dùng sức củng tiểu Huyền Sương thú, ý đồ muốn đem cái tiểu gia hỏa này đẩy ra ngoài viện.
Huyền Sương thú thực gầy, nó luôn vùng vẫy đôi cánh nhỏ của mình, bay tới bay lui bên cạnh Mao Mao, nó chỉ là muốn tìm con lừa già này chơi đùa.
Nhưng là Mao Mao thích an tĩnh, nó cảm thấy Tiểu Huyền Sương Thú thực ầm ĩ, cuối cùng không thể nhịn được nữa liền muốn đem nó kéo ra ngoài.
Thế nhưng Tiểu Huyền Sương Thú là cái không có nhãn lực, nó còn tưởng rằng Mao Mao rốt cục nguyện ý cùng nó chơi đùa, vì thế liền đem thân thể của mình cuộn thành hình tròn, tùy ý Mao Mao đem nó củng ra ngoài.
"Các ngươi đang làm cái gì vậy?" Quý Thanh Trác đem bình trong lòng ngực đặt sang một bên, đem tiểu Huyền Sương thú trên mặt đất xách lên, tiểu gia hỏa này anh anh kêu, tựa hồ có chút ủy khuất.
Mao Mao hừ hừ thở hổn hển hai hơi, liền nằm ở một bên nghỉ ngơi.
Quý Thanh Trác sờ soạng đầu nó một chút, có chút bất đắc dĩ.
Nàng ôm bình chứa linh thạch đi ra ngoài cửa, Tiểu Huyền Sương Thú cũng đi theo, nó ngồi xổm trên cái bình đầy trung phẩm linh thạch, tựa hồ đang ám chỉ Quý Thanh Trác giá trị con người của nó cũng không có thấp như vậy.
Quý Thanh Trác không mở tay, chỉ có thể phồng lên hai má thổi nó một chút, nó liền giơ móng vuốt bưng kín gò má chính mình.
Cô thực thích cái tiểu gia hỏa này, nhưng khi tưởng tượng đến lớn lên nó sẽ cao lớn như vậy, cô lại có một chút lo lắng.
Quý Thanh Trác một đường đi tới chỗ tiểu viện của Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, khi đó cửa bị Truy Hồn Đinh phá hủy sớm đã tu sửa xong, cô lễ phép gõ cửa: "Tiểu Ngọc sư huynh? ”
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc lại đây, mở cửa, mang theo một trận gió nhẹ đem sợi tóc Quý Thanh Trác phất lên.
Hắn nhìn thấy cô ôm một cái bình lớn, bộ dáng giống như có chút nặng nề.
"Tiểu Ngọc sư huynh, linh thạch." Quý Thanh Trác đem một trăm khối linh thạch phóng tới trước mặt Tɦẩʍ ɖυng Ngọc mà hôm nay hắn thay cô trả, đương nhiên, trên thực tế hắn không chỉ tiêu nhiều từng đó linh thạch.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nhìn bình của cô, lại nhìn tiểu hà bao treo bên hông cô, hỏi một cái vấn đề làm cô thực xấu hổ: "Trác Trác, là ta làm trữ vật hà bao không dùng được sao? ”
"Ách..."Quý Thanh Trác ngây ngẩn cả người, cô căn bản là chưa thích ứng với việc cô có một không gian trữ vật thuận tiện như vậy.
Cô lắc cánh tay mình một cái, một đường ôm lại đây nên hiện tại có chút chua xót.
"Hôm nay hoa hết một trăm cái đều ở chỗ này." Quý Thanh Trác ngượng ngùng đối mặt với chuyện ngu xuẩn cô làm, vì thế đem cái bình đẩy qua đi.
Cô cùng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đi ra ngoài chơi một ngày liền tốn một tháng thu nhập của cô, công lược nhân vật phản diện thật sự quá tốn tiền.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc không cự tuyệt những linh thạch này, hắn thu vào, nhưng Quý Thanh Trác sau khi trả lại linh thạch, còn chưa đi, chân đứng im tại chỗ.
"Có muốn tiến vào ngồi một chút?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nghiêng người, nhẹ giọng nói với Quý Thanh Trác, sợi tóc hắn buông xuống đầu vai trượt xuống, dừng ở trước mặt Quý Thanh Trác.
Quý Thanh Trác nuốt một ngụm nước miếng, cô có chút ngượng ngùng nói chuyện này.
Nhưng trạng thái của Mao Mao xác thật không thể tiếp thu sinh hoạt với một linh thú suốt ngày đùa giỡn đánh nhau với nó.
Thời điểm Quý Thanh Trác tiếp nhận nó cũng không nghĩ tới nó còn có thể bay, Huyền Sương Thú ngày thường đều đem cánh của mình thu lại, cô ở lớp ngự thú học chiếu cố Huyền Sương thú lâu như vậy, căn bản là chưa từng thấy qua cánh của chúng nó.
Cô đem Huyền Sương Thú ngồi xổm trên bình ôm lên, do dự hướng về phía Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nói: "Tiểu Ngọc sư huynh, Mao Mao cảm thấy nó có chút ầm ĩ. ”
"Ngươi thiên vị Mao Mao?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc bắt được vấn đề mấu chốt.
"Mao Mao quá già rồi, tuy rằng Kiều trưởng lão cho nó ăn tiên linh đan hạ phẩm nhưng cũng không thể chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá lớn, bằng không..." Quý Thanh Trác do dự mà nói.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đem Huyền Sương Thú nhận lấy, thời điểm mua nó chỉ là vì chọc Quý Thanh Trác mà thôi, hắn cũng không nghĩ tới còn muốn nuôi tiểu gia hỏa này.
"Tiểu Ngọc sư huynh, nếu không liền…thả nó ở nơi này của ngươi nuôi dưỡng?” Quý Thanh Trác hỏi, cô khoát khoát tay lại sợ phiền toái Tɦẩʍ ɖυng Ngọc liền vội vàng giải thích, "Tiểu Ngọc sư huynh, ngươi không cần nhọc lòng quá nhiều, ta mỗi ngày đều sẽ tới đây đút cho nó, ngươi không cần động thủ. ”
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc lực chú ý đặt trên chữ "mỗi ngày".
Hắn nói, "Được."
Quý Thanh Trác không nghĩ tới hắn sảng khoái như thế liền đáp ứng rồi, cô ôm Tiểu Huyền Sương Thú còn có chút lưu luyến không rời: "Kia... vậy trước cứ đặt ở chỗ này của ngươi nuôi dưỡng. ”
"Ừm, mỗi ngày ngươi nhớ rõ tới đây cho ăn là được." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc lại cường điệu một lần nữa.
"Ta sẽ không phiền toái ngươi." Quý Thanh Trác nhỏ giọng nói.
Nàng giống như hạ quyết tâm, đem Tiểu Huyền Sương Thú nhét vào trong ngực Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, tiểu gia hỏa này ở trong ngực hắn run lên bần bật, tựa hồ có chút sợ hãi.
"Trác Trác, nó sợ ta." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đem Huyền Sương Thú xách lên, giọng nói tựa hồ hàm chứa ý cười.
Quý Thanh Trác cào nhẹ cằm Tiểu Huyền Sương Thú một chút, làm cho nó an tĩnh lại.
"Nó vẫn còn chưa có tên." Quý Thanh Trác đi theo Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đi vào trong viện, ngồi ở trên ghế, nhỏ giọng nói với hắn.
"Đây là linh thú của ngươi." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc tỏ vẻ hắn không muốn đặt tên.
"Song Song?" Quý Thanh Trác cũng không có sáng ý gì.
"Được." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đối với loại sự tình này cũng chưa có ý kiến gì.
"Tiểu Ngọc sư huynh, ngươi gọi nó một chút đi." Quý Thanh Trác khuyến khích Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cùng Song Song làm tốt quan hệ.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc không muốn kêu, đời này hắn từng nói qua cái tên điệp từ duy nhất chính là gọi Quý Thanh Trác là "Trác Trác".
Nhưng là bộ dáng Quý Thanh Trác rất nóng bỏng, cô rất ít khi thoạt nhìn hưng trí bừng bừng như vậy.
Vì thế, hắn chỉ có thể từ cô gọi một tiếng: "Song".
"Là Song Song." Quý Thanh Trác nhắc nhở hắn, nó là Huyền Sương Thú, kêu nó Song Song không phải thực thỏa đáng sao.
"Song." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc môi mỏng mở ra, vẫn là kiên trì bảo vệ điểm mấu chốt của mình.
"Tiểu Ngọc sư huynh." Quý Thanh Trác có chút gấp gáp, "Là Song Song. ”
"Trác Trác." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nói gần nói xa.
Quý Thanh Trác khẽ thở dài, cô biết Tɦẩʍ ɖυng Ngọc là sống chết gọi không ra tên của nó.
Cô có chút ảo não, lại cảm thấy mình vừa rồi biểu hiện quá mức nhiệt tình, trong có chút ngu xuẩn.
Quý Thanh Trác cảm thấy EQ của mình rất thấp, có đôi khi một hai câu nói xúc phạm đến cấm kỵ của người khác chính cô cũng đều không biết.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc có khả năng sinh khí cũng nói không chừng, cô rũ đầu không nói gì nữa, lại tiếp tục trầm mặc.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc ngồi bên cạnh cô vốn còn muốn cô sửa đúng lại cho hắn, kết quả hồi lâu Quý Thanh Trác cũng không có tiếng động, hắn quay đầu, chỉ nhìn đến Quý Thanh Trác luống cuống mà xoắn dải lụa trên ống tay áo của mình.
Dải lụa này là màu xanh lá cây, là váy áo cô vừa mới mua hôm nay, dải lụa này cũng là do hắn tự tay buộc lên.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc miễn cưỡng chọc cằm Huyền Sương Thú một chút, đôi môi mỏng mím chặt của hắn mở ra.
"Lại Lại." Hắn kêu một chút Huyền Sương Thú, không gọi điệp từ là quật cường lớn nhất của hắn, hắn nói nhất định chính là "Song".
Tiểu Huyền Sương Thú thực thích cái tên này, lập tức nhảy nhót mà bay lên.
Quý Thanh Trác cũng cảm thấy cái tên này so với cô nói lên rất dễ nghe: "Lại Lại, so với suy nghĩ của ta tốt hơn nhiều. ”
Bởi vì Mao Mao là một con lừa, vì vậy cô gọi nó là Mao Mao, cô ở phương diện đặt tên này thực sự không có ý tưởng gì.
"Ta nói chính là Song." Tɦẩʍ ɖυng Ngọc phủ nhận.
Những lời này kỳ thật rất hài hước, Quý Thanh Trác đột nhiên bị hắn chọc cười, bộ dáng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nghiêm trang kháng cự điệp từ thật sự rất thú vị.
Kỳ thật cô rất ít khi cười, khóe môi chỉ hơi hơi nhấc lên một chút, có chút tiếng cười tinh tế từ cổ họng chấn động ra tới.
Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cũng là lần đầu tiên thấy cô cười, không phải lông mày nhướng lên vẻ mặt luống cuống có chút mê mang, mà là mang theo ý cười vui sướng sáng ngời.
Cô giống như một bông hoa tinh xảo trong góc, cười như vậy liền ngay cả ánh sáng ở góc tối tăm tựa hồ đều sáng lên.
Tay Tɦẩʍ ɖυng Ngọc đặt ở bên người khẽ giật giật, hắn không nói gì nữa, nếu hắn lại nói thêm phỏng chừng Quý Thanh Trác lại muốn thẹn thùng.
Sau khi gửi linh thứ lại ở chỗ Tɦẩʍ ɖυng Ngọc nuôi dưỡng, Quý Thanh Trác liền rời đi, cô trở về lại cho Mao Mao ăn một ít cà rốt mới đem nó an ủi tốt.
Ngày song hưu bên trong Huyền Vân tông, cô cùng Tɦẩʍ ɖυng Ngọc cam chịu không song tu... không tu luyện, kỳ thật Tɦẩʍ ɖυng Ngọc là đều có thể nhưng Quý Thanh Trác kiên trì muốn ngủ.
Sau khi cô rửa mặt liền một đầu ngã vào giường của mình, đem mặt chôn trong gối đầu mềm như bông, khẽ thở dài.
Rõ ràng chỉ là một ngày nghỉ ngơi, vì cái gì lại cảm thấy trong thời gian một ngày đã xảy ra nhiều chuyện như vậy đâu?
Quý Thanh Trác nặng nề mà thở dài, cô nghĩ cũng may, sự tình phát sinh trong sương mù hoa đào là giả...
Cô lấy tấm gương nhỏ đeo trên cổ mình ra và nói chuyện phiếm với hệ thống như thường lệ.
Hệ thống vừa xuất hiện liền bắt đầu khích lệ Quý Thanh Trác: " Ký chủ thật sự là một tiểu thiên tài yêu đương a, ngươi như thế nào nghĩ ra đem Huyền Sương thú gửi nuôi ở chỗ hắn nơi đó, mỗi ngày sáng tạo ra nhiều cái cơ hội gặp mặt? ”
Quý Thanh Trác căn bản không nghĩ tới chuyện này, cô thậm chí đều sắp quên chính mình còn có nhiệm vụ công lược trong người.
"Hẹn hò thực vui vẻ đi, trái tim nhảy thình thịch phải không?" Hệ thống đồng thời cũng tuyên bố một cái tin tức, "Ký chủ, ta đã mở khóa giai đoạn chức năng thứ nhất, ngươi tiếp tục cố gắng không ngừng, tiếp tục tới gần hắn để cho ta hấp thu năng lượng, ta còn có công năng khác có thể mở khóa. ”
Quý Thanh Trác nghĩ đến công năng báo nguy sát ý kia, cái này quả thật còn rất hữu dụng, bằng không đêm đó cô đã bị người gϊếŧ, đến trốn cũng không kịp trốn.
“Vì cái gì muốn gϊếŧ ta đâu?” Quý Thanh Trác ôm gương, lăn lộn trên giường một cái, đây là chuyện cô nghĩ tram lần cũng nghĩ không ra.
Cô nhấc chăn lên, che đầu chính mình lại, đây là cách ngủ mang lại cho cô cảm giác an toàn nhất, rụt về phía một góc giường.
Hai ngày nghỉ nhàn nhã thực mau đã trôi qua, mà Quý Thanh Trác sắp lên lớp buổi sáng, cũng phải đối mặt với tiết học mà cô sợ nhất.
Diệp Đoạn Hồng là đối tượng hiềm nghi muốn gϊếŧ cô, hắn còn hung dữ như vậy, Quý Thanh Trác hôm nay chuẩn bị đi học buổi sáng lớp của hắn, trong lòng có chút lo sợ bất an.
Cô thu thập đồ đạc của chính mình một chút, ngự sử Phi Luân bay về hướng động phủ của Diệp Đoạn Hồng, cũng không biết hôm nay trong tiết học pháp thuật cô sẽ trải qua cái gì, cô vừa lúc mà thôi thừa dịp hôm nay quan sát một chút rốt cuộc có phải Diệp Đoạn Hồng đối với cô có sát ý hay không.
Kết quả, vừa mới tiến vào động phủ của Diệp Đoạn Hồng, cô liền thấy được hai người mà cô không muốn nhìn thấy nhất, chính là Thu Minh Tuyết cùng Doanh Tụ.
Bên ngoài địa điểm học của Diệp Đoạn Hồng, Thu Minh Tuyết một tay đẩy Doanh Tụ đến thân cây, dùng thanh âm nâng cao nhắc nhở nàng ấy: "Doanh Tụ, như thế nào ngươi còn không có hiểu rõ thân phận của chính mình, ngươi là thị nữ, ta là công chúa, ngươi dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân với cách làm của ta?”