NGƯỜI ĐẶC BIỆT

Ta tên là Hoa Vĩnh Ân, năm nay vừa tròn hai mươi lăm tuổi, là trẻ mồ côi từ thuở mới lọt lòng, mọi người còn đặt cho ta một cái biệt danh rất bình dị nữa,đó là Ân Mù!Sở dĩ vì sao ta được đặt cái tên này nhỉ? Hưm! Vì ta bị mù thật mà....

Nhưng mà không phải là mù bẩm sinh đâu! Mà là vì người mình yêu nên sẵn sàng chấp nhận mất đôi mắt có thể nhìn thấy ánh sáng của thế gian. Bởi vì hắn từng nói Vĩnh Ân ta là người đặc biệt...

Quá khứ của ta lớn lên cùng với những năm tháng ở côi nhi viện,Mẹ Nuôi nói rằng ta được đặt ở trước cổng trại vào một đêm tiết trời Bắc Kinh thật oi bức, bà bảo ta lúc đó ngoan lắm, không hồ nháo cũng chẳng vì thèm sữa mẹ mà khóc lóc gì cả, mọi thứ liên quan đến ta đều trống rỗng. Duy chỉ có một mảnh giấy ghi tên Hoa Vĩnh Ân là được người vứt đi để trong chiếc khăn bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé !

Tuổi thơ ta cũng không khác biệt gì những người trong trại mồ côi, sáng vui chơi,chiều lại phụ giúp Mẹ chăm lo cho những em bé nhỏ hơn mình. Cuộc sống tuy không có tình thương của cha mẹ, những vẫn khiến Vĩnh Ân ta hạnh phúc lắm!

Nhìn những người khác được người người nhà nhà nhận nuôi, được họ nắm tay dắt đi về tổ ấm khác mà ta cũng chẳng có lấy chút ganh tị hay gì cả, nhiều khi trong lòng còn thầm cầu chúc cho những bạn kia được sống tốt nữa!

Năm mười tám tuổi, nhìn Mẹ Nuôi tuổi càng ngày càng cao, ta quyết định sẽ ra ngoài tự lập, hòng mong có thể làm nhẹ bớt gánh nặng cho Mẹ

Ngày rời đi, nhìn những đứa em loi choi đang rưng rưng nước mắt giữ chân mình, không hiểu sao nỗi đau thương, luyến tiếc cùng hồi hộp khi sắp bước ra đời cứ vây lấy ta. Nước mắt hòa quyện cùng với nụ cười bao bọc lấy thân thể nhỏ yếu này!!

Ta bôn ba khắp mọi nẻo đường, ở tuổi đó không được học hành đến nơi đến chốn thì lấy đâu ra được việc làm tốt bây giờ? Cho nên ai kêu gì ta cũng làm nấy, quét rác, nhặt phế liệu, giao báo, đánh giày, tắm cho chó, làm công nhân xây nhà, chỉ cần kiếm ra tiền thì bản thân Vĩnh Ân ta cũng chẳng ngại khổ gì cả, cuộc sống đôi khi bề bộn khiến ta không biết được thanh xuân là gì, lắm lúc đi làm về cả người đau nhức đến chịu không nổi, cơm cũng chẳng thèm ăn nữa, cứ như thế vừa về đến phòng trọ liền đặt lưng xuống ngủ luôn đến sáng

Khó khăn lắm ta cũng tìm được một công việc tự bản thân mình xem là tốt nhất - Tạp vụ ở một nhà hàng nổi tiếng

Tuy lương không cao lắm, nhưng bù cái lại được bao ăn bao ở, như vậy cũng quá tuyệt vời rồi, ta không cần phải tốn tiền ở trọ cùng tiền ăn nữa, dù sao kí túc xá cho nhân viên cũng chỉ mình ta ở lại, còn đỡ hơn ngôi nhà trọ bị thủng nhiều lỗ trên nóc nhà kia. Điều này khiến ta cũng thấy vui lắm, như vậy là ta sẽ tiết kiệm được ối tiền đó!

Công việc ngày ngày của ta chính là làm sạch mọi thứ, từ cái bàn ghế, nền nhà, chén bát, nhà vệ sinh, dọn rác, rửa rau không gì là không thiếu!! Lắm lúc ta còn khiêm luôn cả công việc bồi bàn

Cũng từ cái nhà hàng này, Vĩnh Ân ta đã gặp được Phi Khâm! Một tổng tài có tiếng ở giới kinh doanh mà ông chủ nhà hàng hay cả tụng, và hắn cũng là khách quen ở nơi đây!

Ta thấy hắn nhiều lần lắm, Phi Khâm toàn đến đây chủ yếu vì mục đích làm ăn, hắn thật sự rất đẹp trai nha!l

Bản thân hắn tỏa ra hương vị nam tính đến không thể tưởng được, khuôn mặt hoàn hảo đến nỗi không một góc chết khiến ta mê đắm không thôi, sống mũi cao thẳng tắp cùng với thân hình rắn chắc càng tôn lên vẻ đẹp khi hắn mang đồ vest. Và ta cũng bị mị lực của hắn làm cho si mê luôn rồi

Những tưởng một kẻ nghèo nàn cùng với thân phận thấp hèn như ta sẽ chẳng bao giờ có thể tiếp xúc với hắn chứ, nhưng mà đời ai biết được chữ ngờ nó nằm ở đâu?Vĩnh Ân ta thế mà cũng có ngày được hắn bắt chuyện đấy!!

Ta nhớ rõ như in rằng, tối hôm đó hắn đến nhà hàng chỉ có một mình thôi, khoảnh khắc ta vừa mang đến cho hắn một cốc nước, Phi Khâm liền nắm tay ta, ánh mắt mang vẻ quyến rũ khiến ta nhìn hắn mãi thôi, bỗng nhiên Phi Khâm cất tiếng nói

- Chúng ta có thể làm quen với nhau chứ?

--------*****------

Cỏ nay thử sức với thể loại mới, chị em hãy ủng hộ nhé:v

Roywang-121 tag cô rồi nè

Bình luận

Truyện đang đọc