NGƯỜI ĐÀN ÔNG BƯỚC RA TỪ NGỌN LỬA

Edit: windy

Tiểu Cửu bị giáo huấn liền ấm ức, gần đây cảm xúc của đội trưởng cũng khó hiểu, nhìn bóng lưng Lâm Lục Kiêu bước vào chuẩn bị băng bó, cảm thấy vẽ cái vòng giới cho anh.

Lâm Lục Kiêu đi vào, bác sĩ Trương đang cúi đầu viết phương thuốc, ngẩng đầu ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt rõ rành, “Lục Kiêu, ngồi đi.”

Anh vừa đi qua ngồi xuống, liền nghe thấy bác sĩ Trương phân phó, “Tiểu hạ, xem cho cậu ấy đi.”

Lâm Lục Kiêu thuận thế nhìn qua, cũng rất bình tĩnh.

Hạ Vãn đứng không nhúc nhích, như đang dỗi ai đó, rất lâu sau, bác sĩ Trương mới ngẩng đầu: “Thế nào? Còn sững sờ cái gì?”

Hạ Vãn mới đi qua, tương đối bình thản nói với anh: “Cởi áo.”

Lâm Lục Kiêu hào phóng cởi cúc áo.

“Giơ tay.”

Hạ Vãn giống như người máy, mỗi câu nói đều lạnh tanh, Lâm Lục Kiêu cũng không so đo, cứ làm theo.

Kết quả, vừa giơ tay, thừa dịp bất ngờ, kéo một cái, một cơn đau đớn ập đến, Lâm Lục Kiêu hít một hơi lạnh, bác sĩ Trương nhìn thấy, vội kéo Hạ Vãn ra, “Sao lại xuống tay không nhẹ không nặng vậy, vốn là trật khớp, đừng có mà bẽ gãy rồi chứ! Cô ra ngoài đi, để tôi!”

Câu cuối cùng rõ ràng mang theo trách cứ.

Hạ Vãn nhìn Lâm Lục Kiêu, không biết tức giận với ai, thở phì phì liền xông ra ngoài.

Tiếng cửa đóng rầm một cái.

Bác sĩ Trương lắc đầu, nâng cánh tay Lâm Lục Kiêu lên, “Chỉ trật khớp thôi, không nghiêm trọng, tôi định vị lại cho cậu, kiên nhẫn một chút, bình thường nha đầu kia rất dịu dàng, không biết đến lượt cậu lại nhiều chuyện như vậy, cậu đắc tội cô ấy hả?”

Lâm Lục Kiêu cười, “Sao có thể?”

“Vậy sao lại thế này?” Bác sĩ Trương thì thào.

Hạ Vãn mục tiêu rất rõ ràng, đàn ông với người phụ nữ như vậy đều sẽ nhượng bộ.

Nếu không phải là lần trước Hạ Vãn hẹn anh đi xem phim, anh từ chối buộc cô nói ra câu kia, đến nay anh cũng không biết cô ấy thích anh.

Anh là người không thích dây dưa dong dài, một khi biết ai có tâm tư với mình, lập tức dập tắt hi vọng của họ.

Xử lý rất quyết đoán.

Nói cũng rất rõ ràng.

... “Thật xin lỗi, tôi có bạn gái rồi.”

Lời này đã đả kích tới Hạ Vãn.

Sao đột nhiên có bạn gái, cô cảm thấy Lâm Lục Kiêu cao lãnh, không dễ dàng tiếp cận, cho dù đun nước nấu ếch, muốn thông qua Lâm Khai để tiếp cận anh, ai biết lúc trước Lâm Khai xảy ra chuyện đó, trên mạng đều lan truyền rộng rãi, thanh danh thiên tài âm nhạc đều thối, cô cũng không dám tìm Lâm Khai nữa.

Không có Lâm Khai, sẽ không có lý do gặp Lâm Lục Kiêu, thở dài một hơi, thật vất vả tìm được thời gian mời anh đi xem phim.

Anh lại nói với cô là anh có bạn gái rồi!

Này so với trực tiếp từ chối cô còn đả thương mạnh hơn, anh bận như chó vậy, lấy đâu thời gian tìm bạn gái?

Hạ Vãn không tin.

Cô không tin, Lâm Lục Kiêu cũng không có cách nào, chỉ có thể đem số của cô vào danh sách đen, chỉ sợ bị nha đầu ở nhà nhìn thấy.

Nghĩ như vậy.

Bỗng nhiên muốn về nhà, muốn ôm lấy cô gái của anh.

Thấy anh thất thần.

Bác sĩ Trương dán băng cho anh, thuận miệng hỏi: “Chuyện chuyển chức thế nào rồi?”

Lâm Lục Kiêu hoàn hồn, cũng không nhiều lời: “Cũng được.”

Bác sĩ Trương ấn thật chắc, “Nghe lão Mạnh nói, lúc trước cậu phỏng vấn không tồi, còn xem xét kĩ càng nữa thôi? Thời gian này thể hiện tốt vào, tranh thủ sớm ngày vào đại đội, cũng đỡ để lão Mạnh mỗi ngày nhắc tới cậu mỗi ngày.”

Lâm Lục Kiêu cười nhàn nhạt, không lên tiếng.

Bác sĩ Trương liếc nhìn anh một cái, lại nói: “Đừng chê chúng ta lải nhải, đều là vì tốt cho cậu, tình tình cậu kiềm chế đi.”

Lại là một xe lăn lông lốc lời tốt chuẩn bị nói, nghe được lỗ tai anh đều đã thành kén, “Chú Mạnh lại phái người làm thuyết khách rồi hả?”

Bác sĩ Trương thở dài một tiếng, “Bọn trẻ các cậu, không ai là không bớt lo, ngoại trừ Minh Dương đàng hoàng tử tế ngốc ở bên đặ chủng, mấy đứa các cậu cả đám đều là kẻ không dễ bắt nạt. Chờ sau này các cậu có con cái, liền biết làm cha mẹ vất vả, trưởng bối nói một chút, không xuôi tai, nhưng thực dụng, được rồi, tôi cũng không nói cậu, chuyện của các cậu để các cậu tự quyết định, thỉnh thoảng đi xem ba cậu chút. Ba cậu đừng thấy ngoài miệng cứng rắn, cực kì mềm lòng, nếu cậu thực muốn ông ấy tiếp nhận hai người, phải bồi ông ấy uống rượu nói chuyện nhiều chút, Thẩm Mục biết xử lý hơn cậu, không có chuyện gì cũng có thể tìm ông cụ chơi cờ, nói chuyện phiếm, cậu thì không giống vậy, vừa về nhà đã nói muốn kết hôn, người ta không lấy chổi đuổi cậu đi là nể tình rồi.”

Lâm Lục Kiêu tan tầm liền trở về nhà cũ một chuyến.

Lâm Thanh Viễn chắp tay sau lưng đứng ở ngoài viện, thấy anh cầm hai chai rượu tới, lại không có biểu cảm gì, xoay người liền đi vào trong nhà, cứ như vậy đi vào.

Lâm Lục Kiêu gọi ông lại, “Ba.”

Lâm Thanh Viễn dừng bước chân lại, quay đầu hô một tiếng, “Hô to như vậy làm gì?”

Lâm Lục Kiêu không để ý ông, đi thẳng vào cửa, đưa rượu cho ông, “Bí thư Trương đâu?”

Lâm Thanh Viễn hừ một tiếng, “Ra ngoài làm việc rồi.”

“Có muốn làm cốc hay không?” Anh đề nghị.

Lâm Thanh Viễn lạnh nhạt nhìn anh, nói: “Mặt trời mọc phía tây rồi hả? Còn làm bộ quanh co?”

Lâm Lục Kiêu gãi gãi mắt, “Thế uống hay không uống?”

Tiểu tử thối.

Đã không kiên nhẫn rồi.

“Uống!” Lâm Thanh Viễn vung tay lên, sảng khoái nói: “Sao phải không uống!”

Hai ba con nói chuyện cũng không ngọt, Lâm Lục Kiêu từ nhỏ cũng đều tùy tính tình của Lâm Thanh Viễn, ngồi cùng một chỗ uống rượu, cũng hơi hơi nhấp chút.

Lúc uống cũng không nói gì.

Lâm Lục Kiêu thật giống như chỉ đơn giản tới uống rượu với ông.

Ngược lại Lâm Thanh Viễn lại nhắc tới mẹ của anh.

Hai ba con ngồi trên bà nhỏ, đặt ở trong sân, cây mây già, gió đêm thổi đung đưa, mấy lá bay xuống chậm rãi ngừng lại.

Dừng lại ở góc bàn, dừng lại, gió lại thổi một cái, lại rơi xuống dưới.

Lâm Lục Kiêu thu hồi ánh mắt.

Lâm Thanh Viễn uống rượu phía trước, hai gò má ủng đỏ, so với nhau, Lâm Lục Kiêu có vẻ trắng bệch hơn nhiều, nhưng ý thức vẫn tỉnh táo: “Lúc ta mới quen mẹ con, khi đó mẹ con không có công việc hẳn hoi, bởi vì trình độ học tập không cao, luôn luôn chưa có công việc, bà ấy chỉ thích một thứ, thích hát, một lần xuống nông thôn, ta liền thấy mẹ con đứng trên một sân khấu cũ nát, hát đến đoạn kinh điển của <Nữ phò mã>.”

Lâm Thanh Viễn híp mắt lại, tựa như thấy được cô gái mắt ngọc mày ngài mặc đồ phò mã, dẫm trên đôi dày hoa sen, hát bài hát kia...

Vì cứu Lý Lang rời nhà, ai ngờ trúng bảng Trạng nguyên.

“Lúc đó ta liền cảm thấy, cô gái nhà ai lại hay cười như vậy.” Nói đến đây, chính ông cũng không nhịn được nở nụ cười.

Lâm Lục Kiêu yên tĩnh nghe.

“Khi đó ta mới nhập ngũ không lâu, muốn tiền không có, muốn địa vị cũng không có, binh chủng cũng không có tiền đồ gì, sau này mẹ con theo ta cũng tốt hơn, ông ngoại bà ngoại con đương nhiên không đồng ý, ta cũng biết rõ mẹ con theo ta chính là chịu khổ, ta không thể để mẹ con chịu khổ được, ta nghe theo ý của ông bà ngoại con, quyết định chia tay mẹ con, kết quả khi đó mẹ con lại mang thai con. Ông bà ngoại con suýt đánh chết bà ấy, lần ấy cực kì đau khổ, muốn kiên trì với mẹ con, có lẽ sẽ không có con và Lâm Khai, ta dũng cảm với mẹ con, hứa sẽ cho mẹ con tốt hơn, lãnh đạo trong đội cũng đồng đội đều dùng một ánh mắt đánh giá ta, bám chức cao, cảm thấy ta bám chức cao, người khác liền đâm sau lưng mẹ con, nói ta ở rể, nói ta tính khí nóng nảy.”

Lâm Thanh Viễn bất đắc dĩ nở nụ cười.

Từ nhỏ đến lớn, Lâm Lục Kiêu vẫn không hiểu rõ Lâm Thanh Viễn.

“Mẹ con phải gả, ta không chịu cưới, ta cũng không có dũng khí cưới, cũng không muốn người khác đâm sau lưng nói bám chức cao, cuối cùng là mẹ con trộm sổ hộ khẩu, kéo ta đi lĩnh chứng. Cả đời, ảnh cưới không chụp, hôn lễ không tổ chức, sau này có ngày lành, cũng đều dựa vào ông ngoại con, cuối cùng người ta vẫn chụp cho ta cái mũ bám chức cao, tính khí bất mãn liền rơi lên đầu mẹ con, dần dần, mẹ con không chịu nổi, muốn ly hôn, ta không chịu, kéo dài hơn nửa năm, mẹ con khóc cầu xin ta, ta lấy cớ con thi đại học lại kéo dài thêm nửa năm, nhưng mẹ con càng ngày càng gầy yếu, cuối cùng vào ngày con nhận được thư thông báo của quân đội, đi lĩnh chứng nhận ly hôn. Sau này ta nghĩ, nếu khi đó không gặp mẹ con thì tốt quá, có lẽ bà ấy sẽ tìm được mojog nhà môn đăng hộ đối để gả vào, thì sẽ không có như sau này, ít nhất bây giờ người vẫn còn sống.”

Lâm Lục Kiêu nhớ rõ, khi đó anh còn ở quân đội, vừa kết thúc huấn luyện dã ngoại, gánh 20 cân gạo chạy xong năm trăm dặm, người mệt mỏi, dính gối liền có thể ngủ, kết quả chỉ đạo viên vừa đến liền gọi tên anh, “Người nhà tìm, rất gấp.”

Quân trang trên người anh cũng chưa kịp cởi, vừa chạy vừa nghĩ là ai.

Lâm Khai ở nước ngoài, Lâm Thanh Viễn thì tuyệt đối không có khả năng tìm anh.

Nghĩ thế nào cũng không biết cậu thanh niên gầy teo đứng ở trạm gác là Lâm Khai, anh còn rất vui sướng, đi lên liền ôm cậu một cái, “Lâu rồi không gặp.”

Kết quả Lâm Khai gục trong lòng anh liền khóc lên, nước mắt nước mũi cọ lên người anh, tu tu nói: “Mẹ không còn nữa.”

Một câu này, liền làm anh mơ hồ.

Lúc phản ứng kịp, anh không kịp xin phép, trực tiếp đi theo Lâm Khai chạy tới bệnh viện, làm hại bảo vệ ở cửa đuổi theo một đường.

Lần đầu tiên trưởng thành trong đời chính là lần đó.

Chờ sau khi xử lý hậu sự cho mẹ xong, anh quay về trường học đã là ba ngày sau, vừa tới cửa, đã bị giáo viên bắt ra sân thể dục, phạt anh gánh nặng chạy 50 vòng.

Khi đó khí chí thiếu niên nổi lên, không phục, nặng mặt, không nói câu nào, cộng lên ba ngày không ngủ, hai mắt đã như gấu mèo cứ thế chạy xong 50 vòng.

Giáo viên hắng giọng hỏi anh: “Biết sai chưa?”

Anh đứng lại ngay ngắn, sắc mặt cũng bình tĩnh hơn, nhưng một câu cũng không nói.

Một đồng đội đứng bên cạnh lo lắng, nhẹ nói với anh, “Cậu nhận sai, nhận sai đi.”

Tính tình cho phép.

Sao anh có thể cảm thấy anh có lỗi được, từ nhỏ đã ương ngạnh, sai chỗ nào? Mẹ qua đời, anh đi xem một cái, xử lý hậu sự, sai ở đâu?

Giáo viên lạnh lùng quát, “Không thấy sai, chạy thêm 50 vòng nữa.”

Anh vẫn không nói chuyện, lại chạy thêm 50 vòng.

Giáo viên bị anh làm cho tức đến tái xanh mặt, lần đầu tiên gặp được một người ương ngạnh như vậy, như vậy thật đau đầu.

Đồng thời lại cảm thấy kích thích.

Không thể phủ nhận, thường thường chính là kiểu lính như này lại càng hăng hái.

Lâm Lục Kiêu khi đó cũng tức, cảm thấy bộ đội này quá không có nhân tính, phá nát giấc mơ từ nhỏ đến lớn của anh, quốc gia, quân nhân, ước mơ, giống như không giống như trong tưởng tượng của anh. Này quá suy sút.

Sau này, chờ lúc anh dẫn đầu đội lính.

Mới tỉnh ngộ.

Quân nhân, chỉ có hai chữ, kỉ luật.

Bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu, chờ đợi bất cứ lúc nào, xung phong bất cứ lúc nào, hi sinh bất cứ lúc nào.

...

Lúc Lâm Lục Kiêu về nhà, cho rằng Nam Sơ khóa cửa rồi.

Vừa tra chìa khóa vào, lạch cạch, khóa mở, anh còn vui như trẻ con đứng ở cửa, đi vào thay giày, cất chìa khóa.

Cửa phòng ngủ khép hờ.

Ánh đèn vàng trên tường, như để lại cho anh.

Cô gái nhỏ co rút thàn một cục nằm trên giường.

Anh cởi áo khoác ra, ném trên ghế sofa, đi đến bên giường, ngồi xuống, hai tay chống ở bên gối, cúi người hôn cô.

Từ đỉnh đầu, hôn xuống.

Cái trán...

Lông mày...

Lông mi...

Đôi mắt...

Sau đó cảm thấy không thích hợp, ươn ướt.

Lâm Lục Kiêu cảm thấy hoảng hốt, bật đèn đầu giường, đem người trong chăn rút ra, thấp giọng gọi cô: “Nam Sơ?”

Bên ngoài mát lạnh.

Cả người anh đều mang theo hơi lạnh, hôn đến mắt cô trong lòng liền lộp bộp rơi, nghĩ rằng chuyện hôm nay đã dọa đến cô rồi.

Nam Sơ ngủ hơi mơ hồ.

Vừa mở mắt liền thấy khuôn mặt phóng đại của Lâm Lục Kiêu, nửa người còn để trần, trên vai quấn băng gạc, trực tiếp hỏi anh, “Anh về làm gì?”

Lâm Lục Kiêu bế cô lên, cọ cọ mặt cô: “Không nhớ anh?”

“Nhớ rắm.”

Hai người ở chung lâu ngày.

Nam Sơ lại học không ít mấy lời thô tục của anh, bộ dáng banh mặt chử người làm anh không hiểu cảm thấy mềm lòng.

“Ngày mai anh có một ngày nghỉ, có thể ở cùng em.”

Nam Sơ không cảm kích: “A, ngày mai em có thông cáo.”

Lâm Lục Kiêu trực tiếp tiến vào trong chăn, xoay người đè cô ở dưới thân, cúi đầu hôn cô, “Đẩy.”

“Không...”

Nửa câu sau liền bị Lâm Lục Kiêu ngăn lại.

Làm hai lần liền thành thật.

...

Lúc Nam Sơ lớn mật, Lâm Lục Kiêu tận lực khắc chế lực của mình sợ làm cô đau, kết quả cô kéo cổ nói với anh, “Em muốn ở bên trên.”

Lâm Lục Kiêu đổi lại cho cô.

Liền như vậy cưỡi đến hai lần.

Tối hôm qua, Lâm Lục Kiêu bế cô vào phòng tắm tắm rửa.

Không khống chế được, lại làm một lần nữa ở bên bồn tắm.

Chờ khi anh lau sạch sẽ cho Nam Sơ đặt lên giường, đã là ba giờ sáng.

...

Ngày hôm sau tỉnh lại.

Lâm Lục Kiêu đúng sáu giờ tỉnh ngủ, xuống lầu mua xong bữa sáng, chạy bộ xong trở về, đi dỗ Nam Sơ rời giường.

Nam Sơ lại tát một cái, “Anh thật phiền!”

Lâm Lục Kiêu híp híp mắt, “Không phải nói hôm nay em có thông cáo sao?”

Nam Sơ không để ý anh, dứt khoát quay người tiếp tục ngủ, trên người không một mảnh vải, đôi chân thon dài trắng noãn từ bên trong lộ ra, che đi nơi bí ẩn.

Chờ lúc Nam Sơ tự đứng dậy.

Lâm Lục Kiêu đã rảnh rang ngồi ở trên ghế sofa xem tivi, sắc mặt rất thúi, trong tay cầm điều khiển từ xa, lơ đãng chọn kênh.

Thấy Nam Sơ đi ra, ánh mắt cũng không chuyển, liền nhìn chằm chằm tivi.

Cô mặc sơ mi chạy tới, đặt mông ngồi trên chân anh, cười khanh khách: “Chào buổi sáng!”

Lâm Lục Kiêu thật muốn xách cô lên đánh mấy cái.

Tật xấu này không biết học ai, lúc bắt rời giường thì người thân cũng không nhận ra, vớ được gì liền ném, lại còn mạnh mẽ, lại cợt nhả với người ta.

Anh còn chưa có cách phát giận!

Nam Sơ kinh ngạc nhìn anh, “Sao trên mặt anh lại có dấu tay vậy?”

Lâm Lục Kiêu lườm cô một cái, cong cong khóe miệng, cười lạnh nói: “Anh làm mẫu cho em một chút?”

“Em đánh?” Cô gái nhỏ kinh ngạc.

“Bằng không anh rảnh rỗi sáng dậy liền tự tát mình một cái?”

Nam Sơ xoa xoa mặt anh, “Hình như em có chút khó tính lúc rời giường?”

“Có chút?”

“Được rồi, thật xin lỗi.”

Còn có thể nói cái gì?

Còn có thể nói cái gì?

Lâm Lục Kiêu không nói gì cô ba giây, trực tiếp vò rối tóc cô, “Được rồi, đi rửa mặt đi.”

...

Một ngày này đều quá thô bạo.

Ăn xong điểm tâm.

Làm.

Ăn xong cơm trưa.

Làm.

Ăn tối xong.

Nam Sơ cảm thấy ánh mắt của Lâm Lục Kiêu nhất định ở trên người cô, liền vội vàng kéo người đến trên ghế sofa, “Đến, chúng ta làm chuyện có ý nghĩa.”

Lâm Lục Kiêu buồn cười nhìn cô, giống như đang chờ cái cô gọi là có ý nghĩa.

“Đêm nay có chương trình giải trí, em rất thích MC, từ nhỏ em đã xem các chương trình mà lớn lên, chúng ta cùng nhau xem.”

Tám giờ xem xong chương trình.

Lâm Lục Kiêu: “Còn có chuyện khác phải làm sao?”

“...”

“Không có, chúng ta ngủ thôi.”

Nói xong, liền một tay ôm lấy người, bế vào phòng, Nam Sơ hô lên: “Anh kiềm chế một chút.”

Lâm Lục Kiêu ném cô lên giường, bắt đầu chậm rãi cởi cúc, “Anh đã kiềm chế ba mươi năm, là lúc nên lấy về rồi.”

“...”

Bình luận

Truyện đang đọc