Nghê Cảnh Hề ngồi ở bàn làm việc của mình tiếp tục sửa bản thảo, không bao lâu Hoa Tranh từ phía nhà vệ sinh chạy như bay đến, suýt đụng lên ghế cô.
Hoa Tranh nhìn thấy cô theo bản năng nói: “Cảnh Hề cậu không sao chứ?”
Câu hỏi này làm Nghê Cảnh Hề thoáng sững sờ, cô hỏi ngược: “Chuyện gì?”
Hoa Tranh nhìn ra phía sau cô, lại nhìn trái ngó phải mấy lần rồi mới nói: “Vừa rồi tớ ở nhà vệ sinh nghe được, Ôn Đường tìm cậu kiếm chuyện?”
Nói đến cũng khéo, Hoa Tranh vừa vào nhà vệ sinh thì bên cạnh lại có hai cô gái đi vào.
Hai người kia không phải tới đi vệ sinh, vừa ăn trưa xong nên vào trang điểm lại.
Một người trong đó cầm một thỏi son YSL, vừa đưa tay muốn tô lên môi, xoay đầu hỏi cô gái áo hồng đang rửa tay bên cạnh: “Vừa rồi tôi thấy Ôn Đường đi tìm Nghê Cảnh Hề đấy?”
Cô gái áo hồng tên Ngô Mộng Ni, là người có quan hệ tốt với Ôn Đường trong tòa soạn.
Cô gái cầm son môi cũng bát quái, thuận miệng hỏi một câu.
Nào biết cô ta vừa hỏi xong, Ngô Mộng Ni vén tóc ung dung nói: “Có những cô gái, ỷ mình có chút sắc đẹp thì không đi đường ngay, đạp lên tiền bối để thăng tiến.”
Ỷ vào sắc đẹp……
Đạp lên tiền bối để thăng tiến……
Cô gái son môi bỗng lên tinh thần, bình thường trong tòa sạn bát quái không ít, nhưng loại bát quái chỉ nghe mà cảm thấy kích thích, vẫn hiếm thấy.
Cô ta hỏi: “Có chuyện gì, có chuyện gì, nói đi.”
Ngô Mộng Ni cười lạnh: “Cô đừng thấy Nghê Cảnh Hề kia bình thường không sao thích nói chuyện, chó không sủa cũng biết cắn người.
Cô ta ấy, một lòng muốn đạp tổ trưởng Ôn của chúng ta xuống để thăng tiến đấy.
Trước đây không phải tổ trưởng Ôn muốn phỏng vấn CEO của tập đoàn Hằng Á……”
“Chuyện này không phải không thành sao?” Cô gái son môi vội nói.
Chuyện này cũng đã truyền khắp tòa soạn, Ôn Đường muốn phỏng nhân vật nổi tiếng kia đã bị từ chối, mất mặt ở chỗ chủ biên.
Dẫu sao cô ta cũng đã thề phải làm chuyên đề này, cuối cùng vẫn không thành công.
Ôn Đường luôn cao ngạo làm việc lại khoe khoang, đương nhiên sẽ khiến một số đồng nghiệp chán ghét cô ta.
Bình thường lúc cô ta đường quan rộng mở mọi người sẽ không nói gì, xảy ra chuyện đương nhiên có người xem chuyện cười của cô ta, đã cung cấp tài liệu thực tế cho những người trò chuyện bát quái trong phòng trà nước.
Ngô Mộng Ni liếc nhìn cô gái son môi, xa xôi nói: “Cái này cô không biết đâu, vốn chuyện phỏng vấn đã nắm chắc, nào ngờ sau đó đối phương lại đổi ý.”
Cô gái son môi sững sờ, sao chuyện này lại khác với tin đồn truyền khắp tòa soạn nhỉ?
Không phải nói Ôn Đường bị người ta từ chối, căn bản không hề suy nghĩ chấp nhận phỏng vấn của cô ta sao.
“Hôm nay lúc tôi và tổ trưởng Ôn ở dưới lầu tận mắt nhìn thấy cô ta ở cùng với trợ lý của Hoắc tổng, cô nói xem, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Phỏng vấn mà tổ trưởng Ôn đã nói với người ta thất bại, ngoảnh lại cô ta lại đi cùng với thư ký người ta.
Nơi này nếu không có cô ta quấy rối thì tôi vặn đầu xuống.”
Cuối cùng, Ngô Mộng Ni hừ nói: “Cho nên tôi nói những cô gái trẻ mới vào tòa soạn này, đừng nhìn bề ngoài thì thành thật, nhưng bên trong tâm địa gian xảo thế nào đâu.
Cô nói xem một cô gái không có quan hệ không có gia thế, dựa vào cái gì quen thuộc với trợ lý tổng tài thế kia, à……”
Chữ “À” này quả là hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ.
Hoa Tranh vốn ôm bụng ngồi trong toilet, nghe đến chỗ này, tức đến nỗi chừng như hận không thể lập tức xách quần lên đi ra chửi đám bà già ở sau lưng ăn nói bậy bạ kia.
Nào biết đợi cô xách quần lên, người ta đã đi từ sớm.
Thế là lúc này cô mới gấp gáp gầm gừ chạy về, xem Nghê Cảnh Hề có bị làm khó không.
Cô thấp giọng nói: “Ôn Đường vừa rồi tìm cậu?”
Nghê Cảnh Hề: “Sao cậu biết?”
Hoa Tranh mặt đầy hoảng hốt hóa ra là thật, cô nổi cáu nói cho Nghê Cảnh Hề nghe bát quái mà mình nghe được trong nhà vệ sinh.
Hoa Tranh một hơi nói xong, cuối cùng ném lại một câu như đinh đóng cột: “Ôn Đường cô ta là hận cậu.”
Nghê Cảnh Hề bị giọng điệu này của cô ấy chọc cười, vỗ về nói: “Không đến nỗi thế đâu.”
Hoa Tranh thấy dáng vẻ hờ hững hiển nhiên là không hề để trong lòng này của cô, càng thêm gấp gáp sợ Nghê Cảnh Hề chịu thiệt.
Cô và Nghê Cảnh Hề cùng vào tòa soạn, tính cách hai người là kiểu trống đánh xuôi kèn thổi ngược.
Hoa Tranh là kiểu con gái ồn ào, thích chơi thích ầm ĩ năng động không đủ ổn trọng nhưng Nghê Cảnh Hề lại khác.
Cô làm việc nghiêm túc có trật tự, chưa bao giờ tham dự vào những lời đồn đại bát quái trong tòa soạn.
Đối với cấp trên không nịnh bợ, cũng không phải bột mì mặc người ta nhào nặn.
Tóm lại, trên người cô có loại cảm giác rất ngầu.
Hoa Tranh cảnh giác nhìn trái ngó phải một vòng, dùng âm lượng rất thấp nói: “Cậu đừng có mà không tin, Ôn Đường thật sự hận cậu đấy, tớ nhìn ra được.”
Nghê Cảnh Hề không nói chuyện.
Hoa Tranh tiếp tục nói: “Cậu nghĩ xem lúc cậu vừa vào tòa soạn chúng ta đều chấn động, đều nói văn nhân khinh nhau, thực ra mỹ nhân cũng thế.
Cậu bộ dạng xinh đẹp như vậy, cậu nói Ôn Đường có thể nhìn cậu thuận mắt à?”
Lời Hoa Tranh nói cũng không khoa trương, nhớ năm đó Nghê Cảnh Hề vào tòa soạn quả thực đã gây ra chấn động không nhỏ.
Cô gái này là kiểu công nhận xinh đẹp.
Một khuôn mặt thực sự chỉ to bằng lòng bàn tay, đôi mắt hạnh nhân đen sáng trơn bóng, làn da trắng nõn cực kỳ tinh tế.
Hoa Tranh rất thích kiểu chị gái xinh đẹp như Nghê Cảnh Hề.
Cô nhìn thì không nói nhiều, Nghê Cảnh Hề cũng không giả vờ, đủ cool cũng đủ thần tiên.
Nghê Cảnh Hề rốt cuộc cạn lời ngẩng đầu nhìn cô ấy, Hoa Tranh nhìn cô, nhìn vẻ mặt một lời khó nói hết của đối phương, chớp chớp mắt, chứng thực hỏi: “Tớ nói không đúng sao?”
Rất lâu, Nghê Cảnh Hề mặt không biểu cảm nói: “Cậu cũng nên đi viết kịch bản phim truyền hình đi.”
Trong tòa soạn này đều là nữ hoàng phim điện ảnh thôi.
*
Vài ngày sau, Nghê Cảnh Hề lại không thể không nói câu xin lỗi vì sự đánh giá mù quáng của Hoa Tranh ngày đó.
Bởi vì qua mấy ngày sau, cô phát hiện Ôn Đường quả thực hận cô.
Ngày đó sau khi Nghê Cảnh Hề hung dữ ấn Ôn Đường lên tường cảnh cáo, thì vị Ôn đại phóng viên luôn làm việc thuận lợi chưa từng nhìn sắc mặt bất cứ người nào trong tòa soạn này đương nhiên không định bỏ qua cho cô.
Bây giờ Nghê Cảnh Hề được phân vào tổ kinh tế, đúng lúc là một tổ với Ôn Đường.
Ôn Đường mặc dù chỉ là một tổ phó phía trên còn có một tổ trưởng, nhưng vị tổ trưởng này là tay giảo hoạt trong tòa soạn, thời trẻ mạnh mẽ đến độ tuổi này rồi thì không thể thăng chức được nữa, dứt khoát qua một ngày tính một ngày.
Còn Ôn Đường là tổ phó, nhưng phân lượng nói chuyện trong tổ có khi còn có tác dụng hơn vị tổ trưởng này.
Nghê Cảnh Hề hai ngày nay cứ bị điều khiển chạy khắp nơi, nơi phỏng vấn hoặc là một cái trụ cho cô chống đến vùng ngoại ô, hoặc là loại nhân vật khó chơi.
Buổi trưa khi sắp ăn cơm, Ngô Mộng Ni đến ném đồ lên bàn Nghê Cảnh Hề, “Buổi chiều đến nơi này lấy tài liệu.”
Nghê Cảnh Hề cúi đầu nhìn thoáng qua, không lên tiếng.
Lúc này đồng nghiệp xung quanh đều nhìn về phía bên này, Nghê Cảnh Hề vừa ngẩng đầu lên mọi người liền hoảng loạn quay đi.
Điều này ngược lại khiến Nghê Cảnh Hề bật cười, cô bắt đầu trở thành thần ôn dịch từ khi nào rồi?
Cô nhìn địa chỉ, rất tốt, ngồi tàu điện ngầm khoảng hai tiếng đồng hồ.
Ồ, nơi này chưa chắc đã có tàu điện ngầm, có lẽ còn phải chuyển xe.
Nghê Cảnh Hề không định ăn cơm, định xuống lầu đi sang đó luôn.
Hoa Tranh lập tức từ phía sau đuổi theo lên, hỏi: “Thật không ăn cơm à?”
Nghê Cảnh Hề: “Trước đi lấy đồ đã, trên đường tùy tiện ăn chút gì đó cũng được.”
Sắc mặt Hoa Tranh khó coi, tức giận nói: “Bọn họ đây là cố ý nhằm vào cậu đấy.”
Mấy ngày nay bầu không khí trong tổ có là kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được, Ôn Đường là lãnh đạo, muốn cố ý báo thù Nghê Cảnh Hề quả thực là chuyện dễ như trở bàn tay.
Khi đến dưới lầu, Nghê Cảnh Hề thấy Hoa Tranh còn đi theo mình, nhàn nhạt nói: “Đi ăn trưa đi, tự tớ có thể giải quyết tốt.”
Thấy Hoa Tranh vẫn không muốn đi, cô cố ý nói: “Vẫn là cách xa tớ chút đi, tớ bây giờ là thần ôn dịch đấy, dính vào sẽ không có chỗ nào tốt đâu.”
“Cậu nói cái gì đấy, từ khi tớ vào tòa soạn đã quen cậu, ai không đứng về phía cậu chứ tớ sẽ luôn đứng về phía cậu.” Hoa Tranh suýt nhảy dựng lên, là cô gái nghĩa khí, cô hận không thể trực tiếp xé nát cái đám của bọn Ôn Đường.
Nhưng đối phương ngấm ngầm giày vò Nghê Cảnh Hề, cô muốn giúp cũng không có cách nào.
Hoa Tranh giậm chân nói: “Nhưng tớ nghe nói bố Ôn Đường cũng là lão làng của giới tin tức, bằng không những chủ biên, tổng biên trong tòa soạn của chúng ta làm gì phải nể mặt cô ta như vậy.”
Hoa Tranh thật sự lo lắng cho Nghê Cảnh Hề, không thích Ôn Đường là một chuyện, nhưng đắc tội cô ta lại là chuyện khác.
Nghê Cảnh Hề thấy cô ấy khắp mặt đều là lo âu, vẻ mặt bình tĩnh lộ ra nụ cười, “Đi ăn trưa đi, đừng lo lắng.
Chút chuyện này tớ cũng không để trong lòng.”
Không phải chỉ là sai bảo cô chạy thêm vài chuyến thôi sao, chút khó khăn này Nghê Cảnh Hề thật sự không để ý.
Cô không phải kiểu người ẩn nhẫn nếu thật sự xé rách mặt nhau, thì cô sẽ không để ý khiến cho Ôn Đường biết trên thế giới này còn chưa đến phiên cô ta làm chủ họ đâu.
Nào biết trời không chiều lòng người, Nghê Cảnh Hề đến nơi thì đối phương không có ở đó.
Cô đợi đủ một tiếng đồng hồ mới lấy được tư liệu, đến khi cô định về tòa soạn, thì bên ngoài lại đột nhiên đổ mưa.
Nơi này hơi có ý trước không có thôn sau không có nhà trọ, không có tàu điện ngầm, chỉ có xe buýt.
Nghê Cảnh Hề đứng ở trạm xe buýt, nhưng hôm nay trời đổ mưa lại còn kèm theo gió mạnh.
Trên người cô chỉ mặc áo sơ mi chiffon không đến một lúc đã bị ướt mưa, dán vào người ẩn ẩn lộ ra màu da.
Mắt thấy xe buýt chậm trễ không đến, Nghê Cảnh Hề lấy di động ra định gọi xe.
Di động cô vừa lấy ra tiếng chuông cũng theo đó vang lên, cô nhìn ba chữ Hoắc tiên sinh trên màn hình, sững sờ, dù sao giờ này Hoắc Thận Ngôn điện thoại cho mình đúng là hiếm thấy.
Nghê Cảnh Hề bắt máy, vừa alo thì hắt hơi một cái.
Thượng Hải cuối tháng chín vốn thích hợp mặc áo sơ mi và quần dài, dù sao văn phòng cũng ngập tràn khí lạnh.
Nhưng cô gặp phải trận mưa to này, quần áo bị mưa ướt một nửa lại còn kèm theo một cơn gió, khắp người lạnh lẽo hàm răng cũng run lập cập.
Hoắc Thận Ngôn nheo mắt hỏi: “Bị cảm rồi?”
Nghê Cảnh Hề: “Không có ạ.”
Anh ngẩng đầu nhìn mưa to bên ngoài xe, “Em ở bên ngoài?”
Nghê Cảnh Hề nhìn thoáng qua hờ hững nói: “Đúng ạ, chạy tin tức làm sao có thể ngày ngày ngồi trong văn phòng được.”
“Em có mang theo ô không? Bây giờ trời đang mưa đấy.” Giọng Hoắc Thận Ngôn hơi nặng nề hỏi.
Nghê Cảnh Hề bỗng cắn răng, ngăn tiếng răng run lập cập của mình xuyên qua di động truyền đến đối diện.
Trận mưa đột ngột này, nhiệt độ xung quanh dường như hạ thấp xuống mười độ.
Sau khi cô hòa hoãn qua cơn lạnh này bèn nói: “Lát nữa em gọi xe về công ty.”
Nói xong câu này hai bên đều hơi dừng lại, hai người đều không phải người giỏi hỏi han chuyện này.
Nhưng dù sao người ta cũng đã chủ động gọi đến, Nghê Cảnh Hề cũng chủ động hỏi lại: “Anh bây giờ phải làm gì?”
“Về công ty.”
À, là đang trên đường về công ty.
Nghê Cảnh Hề ngẩng đầu nhìn mưa to bao phủ đường phố, hơi nước mờ mịt ngăn cản tầm nhìn lợi hại.
Đến khi cô ý thức được suy nghĩ của mình, trong lòng không nhịn được mỉm cười.
Cô vậy mà ảo tưởng anh sẽ đột nhiên xuất hiện.
Sau đó cô dịu dàng nói: “Hay là anh bận trước đi, em gọi xe về công ty.”
Kết thúc cuộc gọi, Nghê Cảnh Hề bắt đầu gọi xe, chỉ vì trời mưa to nên phần mềm gọi xe cũng phải xếp hàng hai mươi phút.
Bốn phía càng lúc càng lạnh cô không nhịn được giậm giậm chân, vừa cúi đầu xem di động vừa đang nghĩ có nên thêm tiền gọi xe hay không.
Cho đến khi cô cảm thấy có xe dừng lại ở biển báo trạm dừng, cô ngẩng đầu lên ngây người.
Chiếc xe màu đen thoăn thoắt vừa dừng lại bên trạm dừng, cửa sau liền được đẩy ra, bên cạnh trạm dừng đúng lúc là nơi ngập nước nghiêm trọng, một chân giày da màu đen bóng loáng đưa ra đứng xuống trong phút chốc văng đầy bùn.
Hoắc Thận Ngôn từ trong xe đi xuống mặc áo sơ mi sọc trắng, tây trang màu đen không cài lại mà mở ra.
Tài xế lão Hứa lúc này cũng mở cửa ra, cầm một cái ô vừa mở ra định che cho anh, Hoắc Thận Ngôn lại trực tiếp lấy từ trong tay ông ấy, bước lên trạm xe gần như một bước đã đến trước mặt Nghê Cảnh Hề.
Nghê Cảnh Hề vừa há miệng, tây trang mang theo độ ấm đã phủ lên người cô.
Anh thật sự là từ trên trời giáng xuống.
Sau đó cô được Hoắc Thận Ngôn ôm lên xe, nghênh ngang bước đi, bỏ lại đám đông còn chưa kịp phản ứng trong trạm xe.
Chiếc xe vừa xuất hiện kia là Bentley đó.
“Sao anh biết em ở chỗ này?” Sau khi lên xe rất lâu, Nghê Cảnh Hề vẫn chìm trong kinh ngạc.
Hiếm khi thấy vẻ mặt cô đáng yêu như thế này, Hoắc Thận Ngôn nhẹ giọng nói: “Cái app mà em tải cho anh ấy em quên rồi à?”
Nghê Cảnh Hề lại sửng sốt, app?
Cho đến khi cô bừng tỉnh, là app tình nhân mà Hoa Tranh giới thiệu cho cô, nghe nói là bạn cô ấy sáng tạo ra, có thể chia sẻ vị trí của hai người bất cứ lúc nào.
Lúc đó Hoa Tranh giới thiệu Nghê Cảnh Hề download, cô còn từng hỏi cái này xác định không phải là app chia tay chứ?
Suy cho cùng có thể chia sẻ vị trí của mình với người khác bất cứ lúc nào, cũng cần phải có sự trung thành tuyệt đối đối với người kia.
Nghê Cảnh Hề tải cho Hoắc Thận Ngôn hoàn toàn là tâm thái đùa giỡn.
Chỉ là cô cũng sắp quên béng cái app này, vậy mà anh vẫn còn dùng?
Nghê Cảnh Hề mở di động mình ra, nhìn thấy chấm tròn nhỏ tượng trưng cho hai người đang dính sát nhau, buồn cười nói: “Cũng thật có hiệu quả nhỉ, dán chặt như vậy luôn.”
Cô nói xong, bỗng nhiên cảm giác được tay trái của mình được cầm lên, sau đó ngón tay thon dài của Hoắc Thận Ngôn xen kẽ giữa các ngón tay cô.
Mười ngón tay đang chặt.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, chỉ nghe anh nhếch môi thấp giọng nói: “Như thế này mới chặt.”.