NGƯỜI ĐÀN ÔNG TÔI THEO ĐUỔI 7 NĂM YÊU NGƯỜI KHÁC RỒI

Từ khi Trương Phong Hoà xem trọng Phùng Dã, cậu đã lâu không đến quán bar. Bạn thân Triệu Lệ lôi kéo cậu ra khỏi cơn say không nhịn được tức giận nói:"Tao nói mày nha Trương Phong Hoà, nhìn mày bây giờ, tao thật muốn gọi cho Phùng Dã đến xem mày đó."

"Lệ Lệ, đừng bắt tao vui, tâm trạng tao không tốt." Trương Phong Hoà vừa nói vừa gắp một đũa thức ăn bỏ vào miệng.

"Làm sao vậy? Phùng Dã chọc mày giận?" Triệu Lệ nhìn cậu chán nản, cũng có chút không đành lòng. "Đã sớm nói với mày, đừng đối với Phùng Dã chấp nhất như vậy. Nó là ai chứ hả? Lớn lên đẹp trai như vậy, gia thế lại tốt, nam nhân chưa từng thấy bao giờ, nó sao có thể để ý mày? Chỉ có mày ngu, theo đuổi nó tận 7 năm..."

"7 năm..." Trương Phong Hoà đắng chát mà cười cười,"Bảy năm, tao cứ tưởng sẽ động lòng, thời gian 7 năm vậy cũng đủ rồi."

"Cho nên lúc trước tao đã khuyên mày buông tay còn gì."

"Lệ Lệ, mày biết không, nếu như Phùng Dã không cùng Lộ Nhất Minh bên nhau, tao sẽ không buông tay..."

"Biết, biết mà." Triệu Lệ gật đầu, lập tức sợ hãi nói:"Cái gì? Mày nói Phùng Dã và Lộ Nhất Minh cùng một chỗ? Chuyện khi nào?"

"Ngày hôm nay." Trương Phong Hoà nói.

"...Không trách mày kéo tao đi tự tử." Triệu Lệ mắt trợn trắng, nhất thời không biết nên an ủi Trương Phong Hoà thế nào.

Trương Phong Hoà cùng Phùng Dã như một món nợ xấu, hắn không có tư cách xen vào.

Trương Phong Hoà yêu Phùng Dã như chết đi sống lại, bạn bè của hai người đều biết rõ. Quen nhau từ thời đại học, Trương Phong Hoà đối Phùng Dã nhất kiến chung tình, từ đó bắt đầu con đường theo đuổi.

Phùng Dã là người giàu có, Trương Phong Hoà làm sao có thể lọt vào mắt hắn, người từ gia thế đến tài hoa đều không bằng. Đối Trương Phong Hoà vẫn luôn lạnh nhạt. Trương Phong Hoà vì hắn, thay đổi sinh hoạt, biết Phùng Dã yêu thích loại người nào, sẽ luôn cố gắng trở thành người như thế.

Phùng Dã thích trang phục thời thượng nam sinh, Trương Phong Hoà đi học cũng sẽ mặc như vậy.

Phùng Dã yêu thích nam sinh ngoan ngoãn, Trương Phong Hoà trước mặt hắn vẫn luôn nghe lời.

Phùng Dã thích nam sinh biết làm cơm, Trương Phong Hoà liền học nấu ăn đến cực kì giỏi.

Phùng Dã yêu thích...

Chỉ cần là Phùng Dã thích, Trương Phong Hoà sẽ làm theo. 7 năm đóng vai người khác, Trương Phong Hoà dần dần quên mất sở thích của mình, thế giới của cậu thu nhỏ chỉ còn lại Phùng Dã.

7 năm, cậu cùng Phùng Dã một chút tiến triển cũng không có, nói ra thì là lừa người. Có lần Phùng Dã uống say, cùng nhau lăn lên giường. Sau đó, vẫn có lúc sẽ lên giường cùng nhau. Mặc dù như là mối quan hệ bạn tình, nhưng Trương Phong Hoà vẫn luôn cho là, Phùng Dã sẽ có lúc yêu cậu.

Mãi đến khi Lộ Nhất Minh xuất hiện.

Vô luận gia thế hay tài hoa, dung mạo của Lộ Nhất Minh đều luôn xứng với Phùng Dã, khó trách hắn yêu thích y đến như vậy.

Một người như vậy, cùng mẫu người lý tưởng của Phùng Dã hoàn toàn khác nhau.

Sẽ không làm cơm, cũng không ngoan ngoãn, tính cách hướng ngoại, rất hay cười, vô cùng rực rỡ. Phùng Dã cảm mến chính là người như vậy.

Trương Phong Hoà rốt cuộc phát hiện mình thua, thua triệt để. Chân chính yêu thích một người, sẽ không còn đặt ra những điều cứng nhắc như vậy nữa. Mà gặp đã không thích, thì có dây dưa thế nào cũng không yêu.

"Lệ Lệ, tao buông tay." Trương Phong Hoà uống say mắt lờ đờ mông lung.

"Ngoan, sau này mày cùng Lệ Lệ ca chơi thôi." Triệu Lệ nhéo mặt trắng nõn của Trương Phong Hoà, cảm thán Phùng Dã ngu. "Để ăn mừng mày cuối cùng cũng thoát khỏi bóng ma Phùng Dã, đêm nay tao kiếm cho mày một mãnh nam nha!"

"Kiếm cái đầu mày." Trương Phong Hoà khinh thường,"Tao cùng Phùng Dã đã sớm làm."

Lời vừa ra khỏi miệng, Trương Phong Hoà hối hận rồi, quả nhiên uống nhiều, cái gì cũng nói.

Đúng như dự đoán, Triệu Lệ vẻ mặt kinh sợ. Lập tức dùng sức vỗ bàn gào thét:"Mẹ! Phùng Dã chó chết phụ tình mày sao!"

Trương Phong Hoà bất đắc dĩ sờ trán, tiếp tục uống rượu, "Ngậm mồm lại đi. Triệu Lệ, cho tao yên tĩnh 1 chút."

Nói xong, không để ý lỗ tai của mình vẫn có người lèm bèm.

Không biết uống bao lâu, cậu say ngất, bên tai vẫn nghe tiếng ồn ào. Chỉ nghe giọng vịt đực của Triệu Lệ:"Đại soái ca, Tiểu Phong nhà tôi giao cho cậu, ôn nhu với nó nhé."

Mơ mơ màng màng, Trương Phong Hoà bị người mang đi. Mở phòng, lăn giường.

Sáng sớm tỉnh lại, liền thấy 1 gương mặt xa lạ nằm bên cạnh. Trương Phong Hoà đầu đau, nghĩ cũng biết nhất định là do Triệu Lệ giở trò quỷ.

Lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên nhận được tin nhắn của Triệu Lệ,"Tiểu Phong, phương pháp để quên mối tình cũ nhanh nhất là đây, chính là tìm trai mới! Tao tìm cho mày 1 soái ca đó, hưởng thụ đi nha ^^"

Trương Phong Hoà ôm eo đau đớn, chầm chậm xuống giường, cũng không quản người nằm trên giường, cầm quần áo lên mặc.

Lúc này điện thoại kêu lên, theo bản năng cậu cầm lên. Lại là Phùng Dã gọi.

Nghe điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc, Trương Phong Hoà trong lòng nhói đau. Cậu cứ nghĩ Phùng Dã sẽ không tìm đến mình nữa.

"Phùng Dã, có chuyện gì."

"Sao hôm qua cậu không trở lại?" Đầu dây điện thoại bên kia giọng Phùng Dã lạnh nhạt. Trương Phong Hoà nhớ tới ngày hôm qua hắn cùng Lộ Nhất Minh thông báo, giọng điệu vô cùng ôn nhu, phảng phất như ở 2 thế giới khác nhau.

"Ừ, cùng Triệu Lệ đi uống rượu." Trương Phong Hoà buồn bực Phùng Dã làm sao biết hôm qua cậu không trở lại,"Làm sao anh biết?"

"Tôi ở nhà cậu." Phùng Dã nói xong dừng một hồi, lại nói:"Lần trước làm rơi áo tại nhà cậu, giờ qua lấy lại."

"Ồ..." Trương Phong Hoà nhu nhu mi tâm, nhớ tới 1 tháng trước, Phùng Dã đến tìm cậu làm tình, lúc rời đi có làm rơi áo khoác tại nhà. "Tôi có giúp anh giặt lại rồi cất vào tủ, anh đến phòng ngủ tìm đi."

"....Cậu đang ở đâu?" Phùng Dã hỏi.

Trương Phong Hoà trầm mặc một chút, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Phía sau truyền tới giọng nam."Em dậy rồi à? Sao không ngủ thêm?"

Trương Phong Hoà quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt dương quang suất khí, đứng phía sau cậu, biểu lộ muốn ôm cậu. Trương Phong Hoà sợ quá hô to:"Cậu tính làm gì?"

"Bảo bối, sao em lại lạnh nhạt như vậy? Rõ ràng tối hôm qua còn nhiệt tình mà."

Trương Phong Hoà nói:"Ai là bảo bối của cậu, đừng gọi bậy."

Liền lúc này, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh như băng của Phùng Dã:"Trương Phong Hoà, cậu, đang, ở, đâu!"

"...Tôi, tại quán bar."

Phùng Dã cúp điện thoại.

Trương Phong Hoà cười cười, đem điện thoại bỏ lại túi.

"Bạn trai em gọi kiểm tra à?" Người cùng Trương Phong Hoà qua một đêm là người cực kì đẹp trai cười nói:"Lỡ như vậy rồi, có sợ hắn tức giận không?"

"Không phải bạn trai." Trương Phong Hoà lắc đầu.

Anh chàng đẹp trai vừa nghe, mắt sáng rực lên."Có thật không? Kia...Tôi làm bạn trai em được không?"

"Cậu theo đuổi tôi à?" Trương Phong Hoà cười nói,"Cậu có thể thử."

Anh chàng đẹp trai nói:"Tự giới thiệu mình một chút, tôi tên Trương Tự. Là sinh viên đại học C."

"Cậu cũng họ Trương? Tôi gọi Trương Phong Hoà. Sinh viên đại học C...Anh bạn, cậu nhiêu tuổi vậy?"

"20." Trương Tự cười đến xán lạn.

"Tôi 26, xem ra tối qua là tôi trâu già gặm cỏ non."

"Không phải chứ, tôi thấy anh rất trẻ, còn tưởng rằng cũng là sinh viên như tôi." Trương Tự vừa mặc quần áo vừa nói chuyện với Trương Phong Hoà.

"Đừng đùa tôi, chỗ nào còn trẻ." Trương Phong Hoà quần áo chỉnh tề, tay cầm lấy ví tiền chuẩn bị rời đi."Tôi đi trước."

"Chờ đã, số điện thoại của anh là bao nhiêu?"

Trương Phong Hoà khoát tay,"Hữu duyên gặp lại sẽ nói cho cậu biết, anh bạn trẻ."

Nói xong, đóng cửa rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc