NGƯỜI ĐẸP TRONG TAY

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đêm trước lễ tình nhân, trời đổ mưa một trận, mặt đất ướt sũng, không khí hòa quyện với hơi lạnh trong lành của bùn đất.

Hôm nay là buổi cắm trại mùa đông mà trường mẫu giáo của Văn Tri Cảnh và Văn Tri Linh tổ chức, Văn Lương lái xe đưa hai nhóc đến trường, trên đường đi ngang qua một cửa hàng hoa.

“Ba ơi!” Văn Tri Linh hét lên: “Hoa!”

Văn Lương dừng xe bên lề đường, hỏi: “Sao thế?”

“Con muốn mua hoa.”

Không biết Văn Tri Linh học ở đâu ra Valentine cần phải mua hoa, cùng Văn Tri Cảnh xuống xe chạy vào cửa hàng hoa.

Linh Bảo chạy xung quanh cửa hàng, ôm lấy một chậu hoa, bên trong là một đóa hoa màu trắng, giống như cẩm tú cầu: “Đẹp quá.”

Văn Tri Cảnh nhắc nhở cô bé: “Lễ tình nhân thì phải mua hoa hồng chứ.”

Người bán hoa ở một bên cười rộ, giải thích: “Đây là Thiên Trúc Quỳ, rất đẹp đó.”



Cuối cùng, Văn Tri Linh mua một đóa Thiên Trúc Quỳ, Văn Tri Cảnh chọn một nhành hoa hồng đỏ.

Người bán hoa nhìn về phía người đàn ông cao gầy đứng tựa cạnh cửa, trong lòng cảm thấy có chút quen thuộc, anh vừa xuất hiện ở bên ngoài, nhất thời không nghĩ đến người chồng nhiệt tình của Trần Điệp, chỉ cảm thấy đẹp trai cương nghị, khó gần, cũng may hai búp bê bên cạnh khiến khí chất cao ngạo của người đó suy giảm không ít.

Cô cười hỏi: “Ngài muốn tự mình mua hoa không?”

Văn Lương nhìn đám hoa tươi khó phân biệt trước mặt, vươn tay với lấy một đóa hoa hồng đỏ, trên cánh hoa vẫn còn những giọt nước vừa được tưới.

Người bán hàng nói: “Tặng cho vợ một bó hoa hồng vào lễ tình nhân, cô ấy chắc chắn sẽ rất vui đấy.” Lại nhìn theo ánh mắt di chuyển của Văn Lương, cô giải thích về những bông hoa bên cạnh, “Hoa hồng trắng sẽ đặc biệt hơn chút, ý nghĩa của loài hoa này là anhđủ để xứng đôi với em.”

(Bonus: Ý nghĩa của một bó hoa hồng màu trắng sáng chính là tình yêu thiêng liêng. Hoa hồng trắng tôn vinh một tình yêu mà không hề có những cám dỗ của xác thịt. Và bên nhau bởi sự gắn bó của hai tâm hồn. Trái ngược với hoa hồng đỏ ẩn chứa thông điệp hứa hẹn đầy đam mê. Cre: chanhtuoi.)

Văn Lương cười một tiếng. 

Người bán hoa hơi thất thần, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt này thoáng cười cũng không lạnh lùng lắm, nhìn anh vươn tay rút một bông hồng trắng từ trong bình hoa ra: “Phiền cô gói giúp tôi bó này.”

“Vâng.”

Văn Lương lấy ví tiền, thuận miệng hỏi: “Tiệm hoa này mở cũng lâu rồi nhỉ.”

“Tôi không phải bà chủ nên cũng không rõ lắm.” Người bán hoa cười: “Hình như đã mở được mười mấy năm rồi.”

Văn Lương đột nhiên nói: “Gói thêm cho tôi một bó bách hợp đi.”

Người bán hoa ngạc nhiên: “Sao? Vâng.”

Thế là cuối cùng mua một bó hoa hồng trắng, một bó bách hợp, một nhành hoa hồng đỏ, với cả một đóa Thiên Trúc Quỳ của Linh Bảo, quả thực có thể nói là thắng lợi trở về, ngay cả người bán cũng hiếm thấy có người mua nhiều như thế.

Sau khi trả tiền và nhận tiền thừa, người bán hàng đưa tấm thiệp lễ tình nhân của cửa hàng bán hoa có dòng chữ nhỏ: Come into bloom.*

(*Come into bloom = Bắt đầu nở hoa, cây cối nở hoa; hoa bắt đầu nở. The season is reportedly ideal for weddings because there is a renewed energy in the season after the dark winter months. Flowers also come into bloom in the spring. Cre: journeyinlife.)

“Chúc anh Valentine vui vẻ, cuộc sống hạnh phúc.”

Văn Lương nhẹ giọng cảm ơn. Hai bé búp bê nhỏ bên cạnh ngọt ngào hô lên: “Chúc chị gái Valentine vui vẻ.”

***

Văn Lương đưa hai tên quỷ nhỏ đến trường, cô giáo chủ nhiệm nhà trẻ cầm ô chờ ở cổng, nhìn thấy hai đứa thì lon ton chạy tới, dắt chúng vào trường.

Văn Lương nhìn bọn họ biến mất ở lối lên cầu thang mới quay đầu rời đi, đến nghĩa trang Lâm Thiên.

Thật ra anh không thường xuyên đến, có khi Trần Điệp nhắc thì mới qua đây một lần, lần này đến đây hoàn toàn là vì có liên quan đến cửa hàng hoa vừa đi ngang qua kia.

Trước kia cửa hàng hoa của Thẩm Vân Thư ở đó, sau đó biết tập đoàn Ôn Viễn gặp khủng hoảng, bà bán cửa hàng hoa cho người khác để có được một chút vốn.

Lúc ấy Văn Lương vẫn chưa được sinh ra, sau này mới biết địa điểm, anh cũng không định đến xem, đúng lúc hôm nay Linh Bảo muốn mua hoa.

Văn Lương bước lên bậc thang, đứng trước bia mộ, im lặng nhìn người phụ nữ trong ảnh, sau đó khom lưng đặt bó hoa bách hợp lên mộ.

Đêm trước lễ tình nhân, trong nghĩa trang tĩnh lặng, ngoại trừ Văn Lương ra thì chẳng có ai khác, không khí ớn lạnh, trượt từ cổ xuống.

“Con không nhớ rõ mẹ có thích hoa bách hợp nhất hay không, có thể con nhớ nhầm rồi, chẳng qua cũng mua tặng cho mẹ, tạm thời mẹ nhận lấy đi.”

Giọng Văn Lương nhàn nhạt: “Chuyện trước kia con đã quên từ lâu rồi, cháu trai và cháu gái của mẹ ở nhà rất ồn ào, ngày nào con và Trần Điệp cũng rất đau đầu chuyện của hai chúng nó.”

Anh vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên giữa chốn nghĩa trang tĩnh lặng, là nhạc chuông vui tươi, rất khác với phong cách của Văn Lương.

Mặt anh tối sầm lại, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Văn Tri Linh và Văn Tri Cảnh lấy điện thoại của anh nghịch.

Văn Lương nhanh chóng bắt máy, Trần Điệp gọi đến.

Giọng cô bên kia hơi lớn: “Anh đưa Cảnh Bảo Linh Bảo đến trường chưa?”

Giọng Văn Lương theo bản năng dịu đi rất nhiều: “Đã đưa rồi, sao thế?”

“Vậy khi nào anh về nhà?”

Văn Lương khẽ cười: “Bây giờ.”

Không ở lại lâu nữa, sau khi nhìn tấm ảnh của Thẩm Vân Thư và Văn Hoài Viễn trước mặt, anh xoay người rời đi, lái xe thẳng về nhà.

***

Hôm nay Diệp Sơ Khanh rảnh rỗi không có chuyện làm, đến Văn gia tìm cô chơi, đương nhiên Trần Thiệu cũng đến. 

Trần Điệp không biết rõ lý do là gì, không biết từ lúc nào con người Diệp Sơ Khanh này đột nhiên rất tò mò về những thứ như bói toán và xem bói.

Thậm chí còn mua rất nhiều sách và nghiên cứu kỹ càng, khi Trần Thiệu nhắc đến chuyện này còn hơi bất lực, vẻ mặt xem thường, khó giải thích được làm thế nào mà lúc trước đường đường là học sinh giỏi giành được suất du học ở nước ngoài bằng chi phí nhà nước, nay lại đột nhiên chơi trò này.

Nhưng mà học sinh giỏi cũng có cái lợi của học sinh giỏi.

Chơi mấy cái này cũng có thể tìm ra nguyên nhân gì đó, nói đâu ra đấy, mặc dù người bên cạnh chẳng thể nào tin được.

Trong vấn đề này, Trần Điệp và Trần Thiệu hiếm khi thống nhất, cũng không tin.

“Lần đầu tiên em quay bộ 《Trâm Hoa》, một người trợ lý ở trường quay đến bói bài Tarot cho em, lúc ấy em đang chia tay với Văn Lương, cô ấy bảo đối tượng tương lai của em là một em trai nhỏ hơn tầm ba tuổi, chẳng phải bây giờ đã chứng minh rằng không đúng sao.”

Trước giờ Trần Thiệu không thích Văn Lương, khinh thường nói: “Cái đó cũng không chắc, nói không chừng sau này hai người ly hôn, em có thể quen được một em trai.”

Trần Điệp trực tiếp cầm quả táo trên bàn trà ném vào người anh: “Anh im đi.”

Diệp Sơ Khanh xua tay: “Bài tarot là thứ của nước ngoài, không thể áp dụng, lại đây, đưa tay cho chị, chị xem chỉ tay cho em.”

Trần Điệp: “…”

Trần Thiệu: “…”

“Anh không quản chị ấy à?” Trần Điệp không nhịn được nghiêng đầu nói nhỏ với Trần Thiệu.

Trần Thiệu nhún vai, dù sao người bị tra tấn cũng không phải mình, cũng rộng lượng khác thường, còn báo cáo với Diệp Sơ Khanh: “Diệp đại sư, em ấy không tin vào trình độ của em.”

Trần Điệp: “…”

Hai người này đúng là trời sinh một cặp.

Diệp Sơ Khanh vỗ nhẹ lên lòng bàn tay cô, cảnh cáo: “Tâm thành thật ắt sẽ linh nghiệm!”

Trần Điệp khuất phục nói: “Vâng, Diệp đại sư.”

Diệp Sơ Khanh nắm lấy đầu ngón tay cô, nhìn kỹ hoa tay của cô: “Đường tình duyên của em cho thấy, có một kiếp nạn.”

Người xem bói có lẽ là khinh người trước tính sau, nói ra một chút gì đó dọa người sẽ cực kì tò mò, hỏi sâu hơn.

Trần Điệp nghiêng người nhìn, Diệp Sơ Khanh chỉ vào hoa tay của cô ấy, giải thích cặn kẽ cho cô, còn thực sự hiểu một số danh từ riêng phức tạp.

Trần Điệp nửa đùa nửa thật hỏi: “Đại sư, vậy có cách nào hóa giải tai họa này không?”

“Đừng lo lắng, đường tình cảm này chỉ là giai đoạn trước kia, chị đoán chắc là xảy ra chuyện em gặp phải tên khốn nạn Văn Lương, bây giờ qua rồi, tuổi già bình yên vô sự.”

“…”

“Diệp đại sư, chị giỏi quá.” Trần Điệp khoa trương nịnh nọt nói, “Thầy tướng số người ta chỉ có thể tính sơ sơ, chị chỉ thiếu điều bói luôn danh tính người đó rồi.”

Trần Thiệu: “Vậy cũng không đúng, Diệp đại sư trời chọn em đấy, có thể linh nghiệm.”

Rốt cuộc Diệp Sơ Khanh lại nghe được hai anh em này đang cười nhạo cô, bỏ tay Trần Điệp ra: “Xùy xùy xùy, các người thì biết cái gì.”

Trần Điệp cười một trận.

Lúc này ở ngoài cửa vang lên tiếng xe, Trần Điệp bật người đứng dậy: “Chắc là kiếp nạn của em đến rồi.”

Cô bước ra cửa, nhìn thấy Văn Lương ôm một bó hoa hồng từ bậc thang đi lên thì ngạc nhiên, hoa hồng đúng là không hợp với Văn Lương.

Văn Lương đi đến trước mặt cô, nở một nụ cười, vươn tay xoa tóc cô: “Em ngơ ngẩn gì vậy.”

Trần Điệp cảm nhận lòng bàn tay anh hơi buốt, sương lạnh bên ngoài dày đặc, cô nắm lấy tay anh, nắm chặt trong lòng bàn tay: “Sao anh lại mua hoa.”

“Không phải ngày mai là Valentine sao.” Văn Lương nhét bó hoa vào ngực cô, “Tặng trước cho em.”

Trần Điệp ôm lấy, lại cảm thấy kì lạ, chớp mắt: “Trước kia anh đâu có tự giác mua hoa vào Valentine, làm chuyện gì áy náy rồi à?”

Văn Lương khẽ nhếch môi, bước từng bước về phía trước ôm sát eo cô.

Đúng lúc đó, hoa bị hai người ép lại, tuy nói thế nhưng Trần Điệp vẫn sợ hoa bị ép hỏng, vội vàng giữ một bên, giây tiếp theo Văn Lương liền nâng cằm cô hôn lên.

Khi ôm Trần Điệp, cảm giác lạnh lẽo từ nghĩa trang vừa rồi lập tức tan biến.

Giọng Diệp Sơ Khanh ở trong phòng đột nhiên vang lên: “Này này, các cô cậu ở ngoài đã chán chưa, chị với Trần Thiệu còn không dám lên tiếng.”

Hồi nãy Trần Điệp chỉ hỏi anh khi nào về nhưng không nói với anh trong nhà có người.

Văn Lương dừng lại, Trần Điệp mím môi, khẽ nói: “Sơ Khanh… bọn họ cũng ở đây.”

“Ừm.” Anh ỷ vào cánh cửa che khuất tầm nhìn trong phòng khách rồi cúi người hôn lên chóp mũi cô mới buông ra.

Diệp Sơ Khanh ngồi trên sofa, nghiêng đầu thấy Trần Điệp ôm một bó hoa hồng trắng lớn đi vào, trêu chọc một hồi.

Trần Điệp đi tìm bình hoa để cắm, ngắm nghía, chụp một tấm ảnh, sau đó trở lại sofa ngồi xuống bên cạnh Văn Lương.

“À đúng rồi, anh cho Diệp Sơ Khanh xem tay đi.” Trần Điệp bắt đầu xúi giục Văn Lương.

Văn Lương nhướng mày: “Gì chứ?”

“Diệp đại sư vừa mới ngộ đạo, hiểu mấy cái này lắm đó.” Trần Điệp nói.

Diệp Sơ Khanh đấm cô một cái: “Trần Điệp, em mà trêu chị nữa thì chị nghỉ chơi với em! Lúc trước em cũng không như thế này, đi theo Văn Lương lâu rồi nên xấu xa theo đúng không.”

Trần Điệp dỗ cô vài câu rồi túm lấy tay Văn Lương đưa qua.

Diệp Sơ Khanh xem một lát, nói: “Thế này, trong mệnh cách có quý nhân, cứu người khỏi nước sôi lửa bỏng.”

Trần Điệp nghe cô nói xong liền nở nụ cười: “Em thật sự không nghĩ ra ai có thể làm quý nhân của Văn Lương.”

Tính cách người này vừa lạnh lùng vừa điên cuồng, tuy bây giờ tốt hơn nhiều nhưng cũng như trước chả ra làm sao, cho dù thật sự có quý nhân, đoán chừng quý nhân đó cũng bị anh ấy chọc tức chết.

Diệp Sơ Khanh nhìn cô, chậm rãi đáp: “Nói không chừng em chính là quý nhân đó.”

“Hả?”

Trần Điệp suy nghĩ, cảm thấy việc này không thể nào, sao cô có thể cứu người khỏi nước sôi lửa bỏng chứ.

Nhưng mà chuyện này vốn dĩ chỉ nghe chơi thôi, không cần để ý nhiều, Trần Điệp cũng không nói tiếp chủ đề này.

Đến chạng vạng, Diệp Sơ Khanh và Trần Thiệu cùng rời đi.

***

Văn Tri Cảnh và Văn Tri Linh bị ném vào trường học đỡ phiền, cả biệt thự cuối cùng cũng im lặng hơn bình thường rất nhiều.

Ăn cơm tối xong, Trần Điệp lên lầu tắm rửa, kết quả đang tắm thì bị Văn Lương phá cửa đi vào, hiếm khi hai đứa nhỏ không ở đây nên người lớn cũng nhân cơ hội làm điên cuồng, bắt đầu từ phòng tắm, kết thúc ở trên giường.

Sau khi xong việc, Văn Lương thấm đẫm mồ hôi đè trên người cô.

Vừa nãy đi tắm cũng vô ích. 

Hình như Văn tổng thích kiểu này, Trần Điệp bị anh đè, bả vai nhúc nhích hai lần, anh cũng chỉ di chuyển vị trí một tí cho tượng trưng.

May mà vẫn có thể thở được, Trần Điệp cũng sẽ tùy anh.

Cô chậm rãi nhắm hai mắt, bị một trận vừa rồi làm cho mê mệt, đưa tay sờ lên tóc Văn Lương, vừa được cắt ngắn, hơi đâm.

Phòng ngủ im lặng một hồi lâu.

Văn Lương mở miệng nói trước: “Hôm nay anh đến thăm mẹ.”

“Hửm?” Trần Điệp ngạc nhiên, “Sao hôm nay lại đi?”

“Tri Linh nói Valentine phải mua hoa, trên đường thấy một cửa hàng hoa liền ghé vào, vừa hay là cửa hàng lúc trước mẹ anh bán, thế nên anh mua một bó bách hợp đi thăm bà ấy.”

Trần Điệp nhớ tới khi anh về cả người lạnh buốt, cũng không biết đã ở đó bao lâu, lại vò tóc anh: “Lâu như vậy rồi, cửa hàng hoa vẫn còn sao, mở ở đâu thế?”

Văn Lương đè cô xuống, nắm lấy ngón tay đang nghịch tóc của cô: “Lần sau anh dẫn em đi, nhưng chắc đã sửa chữa lại mấy lần rồi, không giống lúc trước nữa.”

Trần Điệp “Ừm” một tiếng, lẩm bẩm: “Còn tưởng anh đặc biệt mua hoa tặng em chứ.”

Văn Lương cười rộ lên, hôn vào cổ cô, trêu chọc: “Có thích không?”

“Trước đây anh cũng chưa từng mua hoa cho em.”

“Nếu em thích thì anh mua cả cửa hàng bán hoa kia tặng em.”

“…” Con người này không hiểu cái gì gọi là lãng mạn, Trần Điệp bắt đầu đẩy người ra: “Rời khỏi người em ngay, tắm rửa đi, cả người anh toàn mồ hôi.”

Văn Lương lại ôm chặt cô: “Em nghĩ em sạch lắm à, cũng toàn mồ hôi thôi.”

“Đây là mồ hôi của anh mà!” Trần Điệp vặn lại anh, “Cũng giỏi vừa ăn cắp vừa la làng đấy.”

Anh khịt mũi một tiếng, ỉu xìu nói: “Anh dùng lực nhiều nên mới đổ mồ hôi, ai như em, há há miệng là xong chuyện.”

“…”

Người này thật sự càng ngày càng không biết xấu hổ.

Trần Điệp chịu không nổi, trực tiếp nhấc chân đạp anh, lúc này Văn Lương lại ngả sang bên cạnh cô, sau đó cầm tay cô, mười ngón tay đan chặt.

Một lúc sau, có lẽ sợ Trần Điệp bị lạnh, anh kéo chăn qua đắp lên người cô.

Trần Điệp bỗng mơ mơ màng màng nghĩ đến lời Sơ Khanh nói ban nãy, cười một tiếng: “Có điều, anh thật sự từng gặp quý nhân trong mệnh cách rồi hả?”

“Có chứ.”

Trần Điệp vô cùng ngạc nhiên, nghiêng đầu: “Thật sự có à?”

Văn Lương nhìn sang, mí mắt dồn thành một nếp nhăn hẹp, có lẽ do đèn trong phòng ngủ khá nhẹ nhàng, nếp nhăn trên trán cũng không quá rõ, dáng vẻ hơi lười biếng: “Không phải là em sao?”

“Sơ Khanh ăn nói lung tung, em nào có cái bản lĩnh ‘cứu người khỏi nước sôi lửa bỏng’, lúc đó không tạo thêm phiền phức cho anh là tốt lắm rồi.”

Văn Lương cười khẽ: “Xem thường bản thân vậy à?”

“Em nói thật mà.”

Trần Điệp không biết sự xuất hiện đột ngột của cô đã ảnh hưởng đến Văn Lương nhiều như thế nào.

Khi đó Văn Lương vừa ra khỏi quân doanh, không có hứng về nhà, cũng không có hứng cùng đám bạn bè xấu ra ngoài chơi, mặc dù ở Yển Thành nhưng trong khoảng thời gian ngắn anh cũng có thể gọi là không có chỗ về, rồi anh đi đến nhà ga thì gặp Trần Điệp.

Chuỗi ngày nhàm chán vô vị cũng vì vậy mà xem như có chút thú vị.

Trước đây tính tình của anh quá kém, về sau liên tục gây tội, ngay cả Văn Hoài Viễn cũng không chịu được, còn chưa học xong đại học anh đã bị đưa vào quân doanh để trị bớt cái tính tình này.

Khuôn phép của quân doanh không thể trị được tính tình của anh, trái lại, thủ đoạn mềm dẻo của Trần Điệp đã tạo ra một Văn Lương hoàn toàn mới.

Anh nghiêng người ôm chặt cô: “Linh Linh.”

Cho dù đã qua bao lâu, mỗi lần Trần Điệp nghe anh gọi mình là Linh Linh đều không ngừng rung động, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”

“Hai mươi năm trước anh không gặp được quý nhân trong mệnh cách, anh chuyển ra sống một mình ở ngoại thành phía Tây sau khi mẹ anh mất không bao lâu, lúc gặp em thì cuộc sống mới bắt đầu thay đổi.”

Trần Điệp nghiêng đầu nhìn anh, phát hiện Văn Lương đã nhắm mắt lại, mấy lời ban nãy cũng giống như không để tâm.

Cô mở miệng, cuối cùng không nói gì.

“Tri Cảnh và Tri Linh cũng là quý nhân của anh, nhưng hai đứa nhỏ cũng là em đưa đến bên anh.”

Anh cười khàn: “Tính tiếp từ đó, em còn không phải là quý nhân cứu người khỏi nước sôi lửa bỏng của anh sao?”

***

Sáng sớm hôm sau, lễ tình nhân.

Hôm qua trời còn âm u, đến sáng nay đã trời quang mây tạnh, ánh nắng ấm áp sưởi ấm con người.

Đường phố rất sôi động, cửa hàng trên phố đi bộ đều được trang trí với màu chủ đạo là hồng dịu, có những gian hàng hoa nhỏ bán khắp ven đường, miệng đầy mật ngọt lôi kéo các đôi tình nhân mua hoa. 

Hôm nay Trần Điệp dậy muộn, Văn Lương dậy trước, rửa mặt xong thì xuống lầu, chưa được một chốc lại vòng ngược lên lầu ngồi cạnh cô: “Buổi sáng em muốn ăn gì?”

Trần Điệp còn buồn ngủ, chưa kịp cảm thấy chuyện Văn Lương làm bữa sáng là rất hiếm, chỉ vùi đầu vào chăn: “Tùy anh.”

Văn Lương cũng không biết nấu gì, định dùng mấy thứ trong tủ lạnh làm một món ăn đơn giản.

“Bánh trôi nước?”

“Ngấy lắm.”

“Sủi cảo thì sao?”

“Ở nhà chỉ còn cần tây với thịt lợn nhồi được, em không thích ăn rau cần.”

“Mì nhé?”

“Dễ béo.”

Văn Lương nhướng mày, thấp giọng: “Trần Điệp.”

Trần Điệp nắm rõ tính khí này của anh trong lòng bàn tay, kéo chăn ra, híp mắt nhìn anh như thể đang lên án: “Anh đối xử với quý nhân của anh như thế à?”

Văn Lương thở dài: “Không phải anh đang hỏi quý nhân của anh muốn ăn gì sao?”

Trần Điệp cuối cùng cũng tỉnh táo lại: “Dì Trương không ở nhà ư?”

“Hình như trong nhà có việc, anh cho bà ấy nghỉ phép rồi.”

Trần Điệp cảm thấy rất sốc: “Vậy anh phải tự nấu bữa sáng hả?”

“Em nói xem.”

“… Sao lại đột ngột như vậy.”

Anh cười: “Hôm nay không phải lễ tình nhân sao?”

“À, suýt nữa thì em quên mất, hôm nay là lễ tình nhân.”

Trần Điệp ngồi dậy, tấm chăn trượt xuống vai, cô khoác chiếc váy ngủ lụa màu tím càng thêm tôn dáng, lộ ra bả vai trắng nõn thon gầy và xương quai xanh, phía trên còn rải rác vài vết đỏ mờ ám.

Mắt Văn Lương tối sầm, đến gần cô.

Trần Điệp vẫn chưa đánh răng, theo bản năng lùi về phía sau, cuối cùng lại ngã lên giường nằm để Văn Lương hôn tùy ý.

Hôn xong rồi anh mới thấp giọng hỏi: “Cuối cùng là ăn gì?”

“Vậy ăn mì đi.”

Văn Lương tự làm, cô cũng không kén gì nữa.

Rửa mặt xong thì xuống lầu, điện thoại của Trần Điệp reo vài tiếng, là ảnh chụp của bọn nhỏ khi tham gia trại đông được giáo viên gửi vào nhóm.

Trần Điệp lướt lên trên, tìm được ảnh của Tri Cảnh và Tri Linh.

Hai đứa nhỏ này, Tri Cảnh lớn lên giống Văn Lương, còn Tri Linh lớn lên giống cô, mang ra ngoài hỏi ai cũng không ngừng khen đẹp.

Trần Điệp ngồi trước bàn ăn, nhìn ảnh chụp Tri Cảnh và Tri Linh trong điện thoại, rồi nhìn Văn Lương đang lạnh mặt làm bữa sáng trong phòng bếp, cảm thấy chỉ như vậy đã là cuộc sống tốt đẹp nhất rồi.

***

Tuy nói là lễ tình nhân nhưng với độ nổi tiếng của Trần Điệp bây giờ không thích hợp đi trên phố trong ngày lễ thế này, lỡ như bị nhận ra thì e rằng sẽ bị vây đến con kiến cũng chui không lọt.

Hai người làm tổ ở nhà cùng xem một bộ phim, đến tối muộn còn phải tham gia một lễ trao giải lớn.

Phương Nguyễn gọi điện thoại nhắc nhở cô trước, lễ phục cũng đã được đưa đến cho cô từ lâu.

Gần đến giờ, Văn Lương đưa cô đến hội trường lễ trao giải.

Hội trường có rất nhiều người, lễ trao giải trùng với hoạt động đặc biệt của lễ tình nhân, bên ngoài bị cánh nhà báo và fan vây kín, nhìn thoáng qua cũng thấy được tấm biển sáng tên Trần Điệp được giơ lên cao.

Văn Lương để cô xuống xe ở cửa chính.

Trần Điệp vừa đặt một chân bước ra khỏi cửa xe, đèn flash của máy ảnh ngay lập tức bật sáng dày đặc, fan ở bên ngoài cũng hò hét chói tai, toàn là tiếng người ồn ào.

Hiện giờ, Trần Điệp cũng có thể xem như là thần thoại trong giới giải trí.

Lúc trước một trận thành danh, hai trận phong Ảnh Hậu, trở thành người bảo hộ của phòng bán vé, sau này cô tham gia chương trình gia đình với Văn Lương, lại trở thành người đảm bảo lợi nhuận của chương trình tạp kỹ, mấy năm nay vẫn duy trì tình thế như vậy.

Nói đến lai lịch, cô vẫn ngoài tầm với người bình thường, công ty quản lý là của nhà mình, còn gả vào một gia đình siêu giàu.

Văn Lương nhìn Trần Điệp đi vào trong, anh không lộ diện trước công chúng, quay đầu xe đi vào lối khác.

Chỗ của tư bản và diễn viên không giống nhau.

Có điều mọi người đều biết Trần Điệp và Văn Lương, cố ý sắp xếp vị trí gần nhau, chỉ cách một hành lang.

Máy quay lia đến hai người, thế là nhóm fan trong phòng livestream lại phát cuồng— từ sau chương trình gia đình, hiếm khi bọn họ có thể nhìn thấy hai người này ở chung một khung hình, thật sự là cảnh khổ biết rõ đường nhưng không thể cắn đường.

Lễ trao giải diễn ra, cuối cùng tuyên bố Trần Điệp nhận được giải thưởng.

Tiếng vỗ tay dâng lên như thủy triều, Văn Lương vỗ tay cùng mọi người, nhìn Trần Điệp bước lên sân khấu nhận giải, toàn bộ camera đều hướng về phía cô.

Dần dần, anh không nghe thấy âm thanh khác nữa, trong mắt lẫn trong tim chỉ còn lại Trần Điệp đang tỏa sáng.

So sánh với trước kia, cô thay đổi rất nhiều, nhưng lại giống như không hề thay đổi dù chỉ một chút, bởi vì từ lần đầu Văn Lương nhìn về phía cô, cô đã tỏa sáng như thế rồi.

***

Lễ trao giải kết thúc khi trời đã khuya.

Hội trường vốn ồn ào bây giờ đã trở nên yên tĩnh, phần lớn người tham gia đã rời đi, Trần Điệp đến sau sân khấu thay lễ phục, khi đi ra thì cả hội trường lớn như thế chỉ còn lại mỗi Văn Lương đứng đó.

Ánh sáng đã mờ, phù hoa đã rút, tiếng vỗ tay và hoa tươi cũng đã tiêu tan.

(*Phù hoa: Màu mỡ bề ngoài: Phù hoa giả, phong lưu mượn (tng). ht. Hoa mỹ bề ngoài, không bền. Cuộc sống phù hoa. Cre: vtudien.)

Văn Lương lười biếng đứng ở chỗ tối, kẹp chặt điếu thuốc, phát ra chút ánh lửa màu đỏ tươi.

Trần Điệp chạy tới: “Đi thôi.”

“Khăn quàng cổ.” Anh nói. 

“Em không muốn mang, bên ngoài không lạnh.”

Văn Lương nhíu mày, dập điếu thuốc ném vào thùng rác, kéo cô ra ngoài.

“Lễ tình nhân còn một giờ cuối cùng.” Trần Điệp nhìn vào điện thoại, “Chúng ta đi dạo ở bên ngoài một chút đi, bây giờ xung quanh đây chắc cũng không có quá nhiều người.”

“Ừm.”

Mặc dù Văn Lương đáp lời nhưng vẫn kéo cô đi về hướng bãi đỗ xe.

Trần Điệp không hiểu gì nên đành đi theo anh, cuối cùng lại thấy anh lấy một chiếc khăn quàng cổ từ trong xe ra rồi ném vào tay cô.

“…”

Thế là đành phải mang.

Bên ngoài thật sự rất im lặng, vốn không nhìn ra được mấy giờ trước còn sôi nổi như vậy, hai người bước đến chiếc bục cao bên ngoài địa điểm tổ chức.

Văn Lương đến cửa hàng tiện lợi phía đối diện mua hai lon bia, khi trở về Trần Điệp đã ngồi đung đưa chân trên bục cao.

Gió thổi mái tóc dài của cô ra sau, chiếc khăn quàng rộng thùng thình, vừa nhìn đã biết quấn không đúng cách, còn lộ ra một mảng cổ trắng nõn.

Văn Lương cũng nhảy lên ngồi trên bục, khui một lon bia đưa cho cô.

Ban nãy lon bia đã bị lắc vài lần, vừa khui bọt bia đã tuôn ra xèo xèo, Trần Điệp vội mở miệng uống một ngụm lớn, bia thấm ướt khóe miệng.

Văn Lương nhìn cô cười thành tiếng, hôn lên môi cô, vươn đầu lưỡi liếm đi, sau đó mới khui một lon khác.

Gió thổi bên người, khi nói chuyện xuất hiện một làn sương trắng ngay trước mắt, tâm trạng của Trần Điệp tốt vô cùng.

Trần Điệp cầm lon bia cụng với anh, bia tràn ra ngoài sau khi va chạm, ướt cả bàn tay, cô cũng không muốn quan tâm, ngửa đầu uống một ngụm lớn.

Sau đó cô ngọ ngoậy đứng lên, đứng thẳng trên bục cao, dương khởi hạ ba*, dang rộng hai tay, tay cầm lon bia nhỏ từng giọt xuống dưới, rơi xuống bên cạnh đống cỏ khô.

(*Dương khởi hạ ba (thành ngữ): không khóc, không ầm ĩ, không tức giận, nói chung là bình tĩnh. Cre: thachanhtim9x.)

Gió thổi qua, khăn quàng cổ của cô lay lay phía sau, rũ xuống thật dài phía sau lưng.

Văn Lương vẫn ngồi đấy, ngẩng đầu nhìn cô, sao trời rực rỡ, anh cũng không nhịn cười được.

“Mấy giờ rồi? Trần Điệp hỏi.

Văn Lương nhìn đồng hồ: “Mười một giờ năm mươi.”

“Lễ tình nhân còn mười phút cuối, anh có gì muốn nói với em không?”

Văn Lương cười, không nói.

Trần Điệp sớm đã hiểu rõ cái tính tình thối tha này của anh, cũng không để tâm, gật gật đầu: “Được rồi, vậy em có.”

Cô lại uống một ngụm bia lớn, rất giống một tráng sĩ.

Cô cười rồi cúi đầu, nhìn anh nói: “Em yêu anh, Văn Lương.”

Văn Lương vẫn không nói chuyện, trong lòng bình tĩnh lại đôi chút.

“Trước đây em không dám nói với anh rằng em yêu anh, vì em cảm thấy anh sẽ không yêu em.” Trần Điệp nhảy mấy cái trên bục, hưng phấn nói, “Nhưng hiện tại em chỉ muốn nói, em yêu anh em yêu anh em yêu anh!!”

Văn Lương cười thành tiếng, xem cô như một kẻ điên nhỏ bé.

Từng phút từng giây qua đi, Trần Điệp vẫn đứng như vậy, gió rất lớn, nhìn như lung lay sắp đổ, cô uống hết lon bia trong vài hớp, ợ một cái rất không thùy mị, xúc động: “Ừ, em thật sự rất yêu anh.”

Tầm mắt của Văn Lương cố định trên người cô, không hề thay đổi.

Mười một giờ năm mươi chín phút.

Anh cũng đứng lên trên bục.

Hai người tựa như hai bạn nhỏ, đứng ở trên chiếc bục cao như thế.

Nếu bị người khác nhìn thấy từ xa, dám chắc sẽ bị nhắc tới như hai con sâu rượu đã say mèm.

Văn Lương xoa nhẹ mái tóc cô, vừa nhìn nơi xa xăm vừa chậm rãi nói: “Anh cũng yêu em, em chỉ có một không hai trên thế giới.”

Người phụ nữ của anh là sự tồn tại quý giá nhất trên thế gian, là người dẫn đường trong núi sông mưa bão, là ánh sáng rực rỡ, là không thể thay thế.

Anh rất may mắn, một đường đi tới, không để mất cô.

Chúng ta vẫn nên đi xuống thôi.

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàn toàn văn.

Chúc mọi người lễ tình nhân vui vẻ!

Cuốn truyện này được đăng liên tiếp trong gần ba tháng, đến đây cuối cùng cũng kết thúc rồi, cảm ơn tất cả mọi người đã thích Văn Lương và Trần Điệp!

HOÀN TOÀN VĂN

Bình luận

Truyện đang đọc