NGƯỜI ĐẸP VÀ QUÁI VẬT

Dịch: Liêu Lạc Hà Hy


Biên: Duẩn Duẩn


Nhưng mà, tôi yêu chàng.


Quả thực tôi đã nhận ra từ lâu, rằng Bóng ma là một người có suy nghĩ vô cùng cực đoan và lệch lạc, giống như cách mà chàng thể hiện tình yêu của mình vậy, rõ ràng mỗi bước đi đều toát lên vẻ lãng tử và dịu dàng, song, hành động lại như cưỡng ép và giam cầm. Cúi đầu nhìn đóa hồng vàng rực thơm ngát trong tay mình, nước mắt tôi chực trào rơi xuống.


Tôi nhớ lần đầu tiên nhận được đóa hồng vàng thế này là vào ba năm trước. Khi đó tôi vừa mới thoát khỏi mê cung dưới lòng đất, ngủ mê man suốt hai ngày liền, tỉnh dậy thì thấy trên đầu giường xuất hiện một đóa hồng vàng và bức thư với hình đầu lâu đỏ. Thật tiếc vì lúc đó tôi chỉ tập trung chú ý đến mỗi bức thư mà lờ đi sự hiện diện của đóa hồng vàng kia.


Bây giờ nghĩ lại, hoa hồng vàng xuất hiện sau khi sự việc trong lồng sắt xảy ra, mà trước đó, Phantom chỉ có thói quen tặng hoa hồng đỏ.


Mà ý nghĩa của hoa hồng vàng là... lời xin lỗi của tình yêu, còn có cả... sự chờ đợi của ái tình.


Thì ra, chàng đã thích tôi từ ba năm trước.


Đây rõ ràng là một suy đoán có căn cứ, nhưng tôi vẫn cảm thấy mơ hồ và không thể tin được. Nếu việc chàng thích tôi là sự thật, thì cũng giống như con người có thể nằm mơ vào ban ngày, vô cùng không thực tế. Nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt một, lồng ngực dâng trào một cảm xúc tê tái khó tả được thành lời. Thật tình, tôi không muốn khóc chút nào, khốn nỗi chẳng thể kiềm chế nổi những cảm xúc đang hỗn loạn trong tim mình lúc này. Dường như chỉ có khóc mới giúp tôi giãy bày được hết những yêu thương và cảm động đang nghẹn lại trong cổ.


Cảm nhận được Bóng ma đang đi bên cạnh mình, tôi toan đưa tay lau nước mắt, rồi mỉm cười với chàng, thế mà cổ tay đã bị chàng đột ngột siết chặt.


Bóng ma luôn có một sức hút đặc biệt đối với tôi, dù chàng nói gì hay làm gì, tôi cũng không thể cưỡng lại được. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng sức hút này quá đỗi khủng khiếp, chỉ cần một cái nhìn của chàng cũng khiến lồng ngực tôi nhói đau vì con tim đã loạn mất nhịp đập.


Vả lại, đây cũng là lần đầu tiên tôi muốn được gần gũi với một người đàn ông thế này: tôi muốn ôm chàng, muốn được bao bọc trong vòng tay ấm áp và mùi hương của chàng, tôi muốn nghe tiếng chàng thầm thì trên đỉnh đầu hoặc bên tai... muốn cùng chàng làm tất cả những gì mà trước đây đến nghĩ thôi tôi cũng chẳng dám nghĩ. Đương nhiên, điều tôi muốn nhất vẫn là được chính miệng mình nói cho chàng nghe tâm tư thật lòng mình. Chẳng biết bao lâu nữa thuốc mới hết tác dụng.


Bấy giờ, một tay kia của tôi đã bị Bóng ma nắm lấy. Đóa hồng vàng rơi xuống nền đất vọng lại một tiếng "phịch".


Tôi thấy sự bất an và vỡ vụn trong đôi mắt chàng từ từ biến mất, thay vào đó là một ánh nhìn sắc lạnh như con thú hoang đang hăm hở săn mồi. Con ngươi chàng sáng rực như hai đốm lửa lớn, tôi còn chưa kịp hiểu sự thay đổi này của Bóng ma biểu thị cho chuyện gì, thì đã bị chàng đẩy đến bên cạnh đạo cụ giữa sân khấu.


Những tiếng dây xích va vào nhau vang lên, tôi cảm nhận được sự cứng chắc của vòng rào phía sau, một dự cảm chẳng lành dấy lên dữ dội trong lòng tôi.


Bóng ma vén tấm mạng che mặt của tôi lên, nhìn tôi từ trên xuống. Ánh nhìn của chàng như một sợi dây xích nặng nề quấn chặt khắp người tôi. Đôi tay của Bóng ma giống như cây thập giá để đóng đinh tù nhân. Hai tay tôi bị cưỡng ép tách ra và cố định ở hai bên trái phải.


Suốt cả quá trình chàng không nói một lời. Tôi bỗng dưng sinh ra một ảo giác, rằng bản thân sắp bị chàng lăng trì(*).


(*) Hình phạt thời xưa, đầu tiên là chặt bỏ tay chân sau đó mới chặt đầu


"Nếu ánh sáng của linh hồn chẳng thể đưa em đến bên tôi."


Đây là câu hát cuối cùng trong đoạn aria. Sau khi xướng xong, Bóng ma cố ý dừng lại. Tôi nhìn thấy người thợ máy nắm được tín hiệu, kéo mạnh một sợi dây, gần như trong nháy mắt, tấm màn nhung che đậy đạo cụ phía sau lưng tôi biến mất.


Tôi nghiêng đầu nhìn lại, nhịp tim như ngừng đập, điềm báo dữ dội lúc nãy giờ đã được khẳng định. Nó đúng thật là chiếc lồng sắt mạ vàng được chế tác tinh xảo, những bông hồng vàng lớn nhỏ được khắc một cách cẩn mẩn lên những thanh sắt dọc đứng. May mắn thay, đáy lồng không bịt kín, nó rỗng. Điều này làm tôi nhẹ nhõm đi đôi chút, thoáng thoải mái thở phào một hơi dài.


Thế nhưng Bóng ma có vẻ không mấy hài lòng với thái độ của tôi, chàng nắm lấy cằm tôi, ngón cái và ngón trỏ di chuyển nhẹ nhàng từ xương quai hàm tới cổ rồi lần xuống hai cánh tay, sau cùng đến cổ tay: "Tôi chỉ có thể bẻ gãy đôi cánh của em, nhốt em vào lồng sắt và buộc em phải khuất phục tôi."


Ánh mắt chàng lúc này hoàn toàn biến thành màu vàng rực, hệt như một con thú đang rạo rực hưng phấn, nhổm phắt dậy vì trông thấy con mồi ngay trước mắt. Tôi bất giác rùng mình, sợ rằng trong một lúc hưng phấn, chàng có thể bẻ gãy cổ tay tôi tức thì.


Lúc này, ánh đèn đột ngột vụt tắt, cả khán phòng biến thành một đại dương nhấp nhô đen tối. Tay tôi được thả tự do, sức nặng trên người cũng biến mất. Tôi hoang mang sờ lấy cổ tay đã sưng đỏ của mình, cố gắng gọi tên Phantom mà quên mất rằng bản thân không thể phát ra một chút âm thanh nào.


Chẳng biết qua bao lâu - mà cũng có thể chỉ mới vài giây trôi, từ trên đỉnh đầu bỗng vang lên âm thanh nặng nề của những bánh răng đang chuyển động ma sát vào nhau, trong bóng tối, nghe như tiếng xương gãy. Một cơn ớn lạnh chạy dọc thẳng sống lưng, khiến tôi không rét mà run rẩy. Tôi vô thức lùi về sau một bước, chân giẫm phải một sợi dây thừng tròn lẳng, xuýt nữa thì ngã nhào xuống sàn.


Khoảnh khắc ấy, một luồng sáng chiếu thẳng đến phía sau lưng tôi. Tôi quay đầu lại nhìn, chiếc lồng sắt ban nãy vẫn còn ở nguyên đó, giờ đã biến mất không tăm hơi, xung quanh lại chẳng thấy dấu vết của sự di chuyển nào.


Tôi chưa kịp bước đến để nhìn cho rõ hơn thì toàn bộ đèn trong khán phòng đột ngột bật sáng. Khán giả bên dưới ngạc nhiên như thể họ đã nhìn thấy một điều gì đó khó tin. Tôi bối rối, dáo dát nhìn quanh, nhưng chẳng thấy gì lạ.


Bóng ma đứng khoanh tay cách đó không xa. Chàng quay lưng về phía khán giả, cả người bất động như một pho tượng đá.


Ánh sáng chiếu đến từ mọi hướng, giống như muốn cắt dáng chàng thành những mảnh nhỏ cao ngạo mà gầy gò.


Không biết có phải vì khí thế quá đáng sợ của chàng mà lòng bàn tay tôi ướt đẫm cả mồ hôi, đôi chân chỉ muốn trốn chạy thật nhanh và thật xa.


Hít một hơi thật sâu, tôi siết chặt hai tay, cố gắng kiềm chế sự hoảng loạn không thể giải thích được đang dâng lên trong lòng, chờ đợi hành động tiếp theo của Bóng ma. Thời gian từng giây từng giây trôi qua, tôi có thể cảm nhận được nơi thắt lưng đã ướt đẫm mồ hôi, dính sát vào da thịt. Trong khoảnh khắc, tưởng chừng như sắp không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt và đáng sợ, dàn nhạc cuối cùng cũng ngân lên những giai điệu hoành tráng và then chốt của màn thứ hai...


Những nghệ sĩ cello và violon bắt đầu bỏ chiếc vĩ xuống, dùng đôi tay của mình để gảy những dây đàn. Đây không phải cách chơi đàn thường gặp, nhưng nó lại tạo ra thứ âm thanh huy hoàng cũng như lay động nhất, mang đến cho người nghe một cảm giác mới mẻ đến khó tin. Giống như cơn sóng triều cao vồng từ khơi xa, mang theo sức mạnh tuyệt diệu của đại dương bao la, xé gió, xô ập vào những tảng đá ngầm gồ ghề mà lởm chởm.


Một giai điệu biến hóa kỳ diệu đến khôn lường, lại thể hiện sự hào hùng và hoành tráng như thế, chỉ có thể được viết bởi một người - Phantom. Thế nhưng chẳng hiểu vì cớ gì, sự ngưỡng vọng của tôi đối với chàng cũng chẳng thể làm giảm bớt cảm giác sợ hãi trong lòng tôi. Không thể nói chính xác rằng bản thân đang hãi sợ điều gì, nhưng tôi có linh cảm một điều gì đó vô cùng tồi tệ sắp xảy đến.


Bóng ma hơi nghiêng đầu, bước lùi về phía sau. Cứ sau mỗi bước của chàng, cảm giác sợ hãi trong lòng tôi lại tăng lên một phần.


Ánh đèn xám xịt như màu ruột bút chì, từng nét từng nét khắc họa xuống gương mặt của Bóng ma: xương lông mày, sống mũi và khuôn cằm. Lần này rất rõ ràng, không phải ảo giác của tôi nữa, dưới ánh đèn sân khấu tranh sáng tranh tối, gương mặt chàng thực sự mang hình dáng của một cái đầu lâu. Cho đến khi chân đụng vào mép sân khấu, chẳng còn đường thối lui, Bóng ma mới từ từ quay đầu lại nhìn tôi.


Nếu như trước kia ánh mắt ấy tràn ngập sự quyến luyến nồng cháy, thì giờ đây, nó chỉ còn lại dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, như thể trong mắt chàng tôi không phải là một con người mà chỉ là thứ đồ chơi chàng muốn được sở hữu. Cảm giác sợ hãi lên đến đỉnh điểm, và tôi gần như bị chàng nhìn đến mức khó thở. Phải qua một lúc lâu, tôi mới lấy lại được nhịp thở mới bình thường.


Bên tai lại vang lên tiếng kéo dây và bánh răng cọ xát, tôi cảm giác như có một vật khổng lồ từ trên cao sắp rơi xuống người mình. Đợi đến lúc tôi hoàn hồn và ngẩng đầu nhìn lên, thì mọi thứ đã quá muộn màng: chiếc lồng vàng rơi xuống, phía dưới bỗng trồi ra những thanh sắt nhọn hoắc cắm phập xuống sàn nhà, khiến sàn đá cẩm thạch rung động liên hồi.


Mồ hôi lạnh chảy dọc hai bên thái dương, hóa ra mọi chuyện tôi suy đoán trước đây đều sai lầm. Chàng căn bản không phải "giống như" đang giam cầm mà vốn dĩ chàng đang giam cầm tôi. Nhìn xuyên qua song sắt của chiếc lồng, tôi thấy Bóng ma chậm rãi bước đến trước mặt mình, thô bạo nắm lấy cổ tay tôi, rồi kéo ra ngoài lồng.


"Kể từ bây giờ," Bóng ma nhìn tôi, từ tốn nói, "tôi chính là chồng của em."


Chàng tháo chiếc nhẫn trên tay mình, đeo vào ngón áp út của tôi, cúi xuống đặt lên tay tôi một nụ hôn. Tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của chàng: "Tôi sẽ mãi mãi hêu em, và em cũng phải mãi mãi yêu tôi."


Lời chàng vừa dứt, một cảm giác lơ lửng không trọng lực bỗng nhiên ập đến, sàn nhà dưới chân không hiểu vì lẽ gì mà bị lún xuống như vũng bùn. Trong giây phút đó, tôi tuyệt nhiên không biết mình nên cảm động vì lời nói của Bóng ma hay phải kinh hãi vì sự việc đang xảy ra dưới chân mình.


Tầm nhìn dần mờ nhạt, cảnh tượng cuối cùng tôi thấy được là Bóng ma cởi chiếc áo choàng ra và ném nó lên trời, trong những giai điệu hoành tráng của đoạn intermezzo(*) qua màn thứ hai, chiếc áo choàng bỗng nhiên bốc cháy, cùng lúc đó, những tia lửa bắn tung tóe ra bốn phía. Có lẽ vì chiêu trò sân khấu này đã được thực hiện cách đây không lâu, nên khán giả chẳng có ai tỏ vẻ hoảng sợ hay kinh ngạc, mà ngược lại còn cổ vũ rất nhiệt tình. Những tia lửa rơi xuống đất, lập tức tỏa ra hai phía, ánh sáng chói lòa trước mắt khiến tôi không nhìn được cảnh tượng xung quanh mình bấy giờ ra sao. Thế nhưng tôi có thể nhìn thấy từng ngọn lửa đang cuồn cuộn bốc cháy từ trong mắt chàng. Bóng ma quay đầu lại nhìn tôi, môi mấp máy vài từ.


(*) Đoạn nhạc ngắn chen giữa hai màn kịch


Mãi cho đến khi chiếc lồng chìm hẳn xuống lòng đất, tôi mới kịp nhận ra những chữ từ khẩu hình của chàng.


Chàng nói: "Tôi không phải bóng ma, Meg. Tôi có tên gọi, là Erik."

Bình luận

Truyện đang đọc