NGƯỜI GIÁM HỘ, XIN PHÊ CHUẨN

Edit: Điềm Điềm

***********************

“Đừng ồn ào! Ai mà ồn ào nữa ông đây bắn chết nó!” Người đàn ông chĩa súng vào ót Chương Mân, hung thần ác sát nhìn lướt qua bọn Trác Duyên một cái: “Tất cả ôm đầu ngồi xổm xuống! Nhanh lên!”

Trác Duyên và Hàn Xương liếc nhau một cái, hai người theo những người khác chậm rãi ngồi xổm xuống. Hàn Xương nương theo ánh sáng lờ mờ trong phòng, còn có cơ thể bạn học bên cạnh che chắn, len lén giấu micro trong tay ở bên chân.

Cảnh sát ở cửa cầm súng trong tay, đầu súng chĩa về phía người đàn ông: “Buông cậu ta ra!” Nói xong tiến về phía trước một bước.

Người đàn ông lùi lại một bước, vẻ mặt càng thêm hoảng hốt: “Đừng đến đây, nếu không muốn nó chết thì đừng tới đây!”

Chương Mân đã sớm bị dọa choáng váng, khuôn mặt trắng bệch không còn tí máu, môi run rẩy, sợ hãi nhìn cảnh sát: “Các anh đừng tới đây, cứu tôi, cứu tôi với…”

Trác Duyên tuy rằng cảm thấy Chương Mân có chút tùy hứng, nhưng dù sao vẫn là một học sinh, chưa từng làm chuyện gì xấu, cậu không hy vọng nhìn thấy một sinh mệnh trẻ tuổi cứ như vậy mà không còn.

Tên côn đồ bây giờ ở phía trước ghế sofa gần cửa, cách bọn họ hai ba mét, ở giữa còn cách một cái bàn. Hắn có súng trong tay, súng vẫn còn đặt trên thái dương của Chương Mân, thật khó xử lý.

“Đều lui về phía sau! Bỏ súng xuống!” Tên côn đồ ấn súng xuống, Chương Mân nhất thời vừa đau vừa sợ kêu lên, cảnh sát đành phải lui ra ngoài cửa, chỉ là trong tay vẫn còn chĩa súng.

“Ông bảo tụi mày bỏ súng xuống!” Tên côn đồ tiến lên một bước, hung tợn nói.

Cảnh sát đi đầu cân nhắc ưu và nhược điểm, đành phải chậm rãi thu súng lại, cũng lui ra ngoài cửa vài bước.

Tên côn đồ mang theo Chương Mân từng chút một bắt đầu di chuyển ra ngoài cửa, hắn vươn cánh tay chĩa súng vào cảnh sát, trong mắt hắn, mối đe dọa của cảnh sát so với Chương Mẫn lớn hơn nhiều.

Đúng lúc này, Hàn Xương đột nhiên từ trong đám người ngồi xổm đứng dậy, cầm micro ném về phía tay cầm súng của tên côn đồ. Micro tuy rằng không nhẹ, nhưng nó dài, tiêu điểm không tập trung, cho nên Hàn Xương mặc dù chính xác đập trúng tay tên côn đồ, nhưng tay của tên côn đồ chỉ bị lệch, súng cũng không rơi.

Tên côn đồ lập tức phản ứng lại, cầm súng chĩa về phía Hàn Xương. Trác Duyên trong phút chốc mượn lực bước lên bàn ở giữa, dựa vào lực bộc phát trong nháy mắt, duỗi chân đá mạnh về phía tay tên cướp. Một cú đá này cũng không yếu, tên côn đồ nhất thời kêu đau một tiếng, tay bất giác buông súng ra. Ngay sau đó Đỗ Dần nhanh chóng tiến lên tháo gỡ cánh tay tên côn đồ, đau nhức khiến hắn nhịn không được buông lỏng trói buộc Chương Mân. Hàn Xương lập tức bẻ một cánh tay khác của hắn về phía sau, cùng Đỗ Dần hợp lực đè tên côn đồ nằm sấp trên mặt đất, dùng khuỷu tay gắt gao chống lên đầu tên côn đồ. Đỗ Dần dùng đầu gối chống lên lưng và chân của hắn.

Dưới loại tình huống này, tên côn đồ ngay cả một chút sức lực cũng không sử dụng được.

Sự tình xảy ra trước sau chỉ có nửa phút, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn ba người. Đến khi cảnh sát tiến vào, tiếp nhận tên côn đồ từ trong tay bọn họ mới bắt đầu cởi bỏ trạng thái nín thở.

Trác Duyên đỡ lấy Chương Mân sắc mặt tái nhợt, chân run rẩy, nào biết Chương Mân tìm được cảm giác an toàn, lập tức ôm lấy Trác Duyên, bắt đầu “oa oa” khóc lớn.

Hắn ta khóc thật, khóc đến thảm thiết. Cái loại sợ hãi bị súng chĩa vào đến bây giờ hắn ta vẫn chưa lấy lại được tinh thần, trực tiếp gắt gao ôm Trác Duyên không buông tay, hận không thể trèo lên người Trác Duyên.

Trác Duyên bất đắc dĩ, đành phải lấy tay vỗ vỗ sau lưng hắn ta, dịu dàng an ủi: “Được rồi, không sao đâu, đừng khóc nữa.”

Không chỉ Chương Mân, một số bạn học khác cũng đang lén lau nước mắt, bọn họ đến bây giờ vẫn sợ hãi, chỉ có thể thông qua khóc để ph4t tiết nỗi sợ hãi trong lòng.

Cảnh sát trưởng đội cảnh sát cho người dẫn tên côn đồ ra ngoài trước, sau đó đi tới trước mặt bọn Trác Duyên, cười nói: “Nhóc con, giỏi lắm!” Anh ta đưa tay vỗ trên vai Hàn Xương và Đỗ Dần. Lúc nhìn thấy Trác Duyên, bởi vì cả người Trác Duyên đều bị Chương Mân ôm, anh ta không thể xuống tay, đành phải gật đầu với Trác Duyên. Tiếp theo vỗ vỗ Chương Mân còn đang khóc rống nước mắt tèm lem: “Không có việc gì, mấy đứa đều đã lớn rồi, còn khóc thảm như vậy.”

Chương Mân căn bản là nghe không vào, chỉ là tận tình ph4t tiết nội tâm bất an cùng kinh sợ.

Cảnh sát nhìn thoáng qua bài hát còn đang hát trên màn hình phòng riêng: “Được rồi, lần này cảm ơn các cậu, nhóc con thân thủ không tệ, rất có tiền đồ. Tôi còn có việc nên quay lại đồn cảnh sát trước đây.” Anh ta nói vậy rồi bảo hai cảnh sát một nam một nữ: “Hai người các cậu ở lại trấn an cảm xúc một chút, tốt nhất là nên liên lạc với ba mẹ bọn họ.”

Hàn Xương được khen ngợi, cười rất vui vẻ, liên tục gật đầu: “Hẹn gặp lại.”

Đỗ Dần chỉ khẽ gật đầu, sau đó nhìn về phía Đỗ Vi ở bên kia, vẻ mặt Đỗ Vi rất bình tĩnh, đang an ủi Nhâm Tư Tư có chút khẩn trương, Nhâm Tư Tư nắm tay cô, cố gắng làm cho mình không còn sợ hãi nữa.

Mấy cậu trai lá gan lớn hơn con gái một chút, một lát sau bình tĩnh lại, mới bắt đầu hồi tưởng lại tư thế oai hùng của Trác Duyên vừa rồi, càng nghĩ càng cảm thấy bọn Trác Duyên vừa rồi quả thực đẹp trai đến nổ tung! Bọn họ còn chưa phản ứng kịp, tên côn đồ đã bị khống chế, đây chính là tên côn đồ cầm súng, dáng người cao lớn đó! Họ đúng gan lớn mà!

Nam sinh đều có một loại tình cảm dành cho anh hùng. Hiện giờ phát hiện bạn học bên cạnh lại có tinh thần anh hùng cao thượng như vậy, ánh mắt nhìn về phía bọn Trác Duyên cũng trở nên nóng hừng hực.

Nhâm Tư Tư lấy lại tinh thần, đi tới trước mặt Trác Duyên, nhưng nhìn bộ dáng Chương Mân gào khóc, có chút đồng tình, có chút bất đắc dĩ, đành phải nhìn về phía Hàn Xương và Đỗ Dần: “Vừa rồi cảm ơn hai người.”

Có nam sinh tiến lên: “Các cậu vừa rồi thật lợi hại, Đỗ Dần, không nghĩ tới cậu không chỉ học tập lợi hại, ngay cả thân thủ cũng tốt như vậy, trước kia chúng tôi đều hiểu lầm cậu!”

Đỗ Dần lạnh lùng gật đầu, đi tới trước mặt Trác Duyên, kéo Chương Mẫn xuống: “Đừng khóc.” Cảm giác lời này bên trong đều có băng.

Chương Mân bị cậu ta dọa sợ, bên má còn vương hai giọt nước mắt, bộ dáng muốn rơi mà rơi không được cực kỳ buồn cười.

Nhâm Tư Tư lấy khăn giấy từ trong túi ra, đưa cho Chương Mân: “Được rồi, lau đi, trở về ôm ba cậu khóc, nhìn xem cậu làm quần áo Trác Duyên như thế nào kìa.”

Chương Mân có chút áy náy nhìn Trác Duyên, ngượng ngùng nói thầm: “Hai người còn có tình người hay không? Tôi suýt chết đó!”

“Đây không phải là không có việc gì sao?” Có nam sinh ồn ào: “Đi thôi, về nhà trốn trong chăn khóc một trận sảng khoái!”

Hai sĩ quan cảnh sát ở lại thấy cảm xúc của họ dần dần bình tĩnh lại rồi, sau đó đến hỏi: “Mọi người đều biết số điện thoại của ba mẹ chứ? Chúng tôi sẽ giúp các bạn liên lạc.”

Mọi người quả thật đều bị dọa sợ, muốn về nhà tìm kiếm sự an ủi của gia đình, nhao nhao gật đầu, vây quanh hai người.

Bốn người Trác Duyên cảm thấy không cần thiết như vậy, liền chào hỏi cảnh sát viên và Nhâm Tư Tư, định cứ như vậy trở về. Kết quả Chương Mân lập tức kéo Trác Duyên không buông, câu cổ nói: “Tôi đi cùng mọi người!”

“Cậu có thể tìm cảnh sát liên lạc với ba cậu, chúng tôi sẽ về nhà.” Hàn Xương không thể thấy Chương Mân không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng quan hệ của bọn họ không tốt, hiện tại dính lấy Yến Tử làm cái gì?

Chương Mân uất ức hít hít mũi: “Ông ấy đi công tác rồi, hơn nữa… dù sao, tôi sẽ đi với các cậu.” Hai con mắt không lớn nhìn về phía Trác Duyên.

Trác Duyên không phải thiếu niên mười mấy tuổi, từ góc độ của cậu, cảm thấy Chương Mẫn quả thật có chút đáng thương: “Được rồi, cậu theo chúng tôi trở về trước, nhưng mà, đừng dựa vào tôi gần như vậy, nóng quá.”

“À.”

“Chương Mân.” Trác Viễn Hàng không biết chạy từ đâu ra, nhìn Chương Mẫn lộ vẻ áy náy: “Xin lỗi, vừa rồi tôi chỉ là quá sợ hãi, không phải, không phải cố ý.”

Chương Mân vẻ mặt buồn bực: “Cậu nói cái gì vậy? Cậu vừa làm gì?”

Trác Viễn Hàng từ trong vẻ mặt của hắn ta chỉ thấy mờ mịt, trong lòng hơi bình tĩnh, không khỏi an ủi chính mình: Có lẽ lúc ấy Chương Mẫn bị dọa choáng váng, không chú ý tới hành động của mình.

Gã nghĩ vậy liền lộ ra một nụ cười ôn hòa: “Vậy chúng ta về nhà đi.”

Chương Mân chỉ chỉ mấy người Trác Duyên: “Vừa rồi bọn họ cứu tôi, tôi dự định buổi tối mời bọn họ ăn cơm, cậu có muốn đi cùng nhau hay không?”

Trác Viễn Hàng tự nhiên lắc đầu: “Vậy các cậu đi trước đi.”

Chương Mân quay đầu lại, vẻ mặt vốn mờ mịt lập tức trở nên có chút âm trầm, nhưng chỉ đi theo bên cạnh Trác Duyên ra ngoài, cái gì cũng không nói.

“Chương Mân, buổi tối chuẩn bị dẫn chúng tôi đi đâu ăn đây?” Hàn Xương cố tình hỏi hắn ta.

Quả nhiên, khuôn mặt khóc tang của Chương Mân xuất hiện: “Tôi chỉ là lừa gạt cậu ta, không thật sự muốn mời các cậu.”

Hàn Xương trừng mắt: “Mợ, cậu không có thành ý chút nào!”

Chương Mân mặt dày buông tay: “Trên người tôi một đồng tiền cũng không có, làm sao mời?”

Hàn Xương cũng không thật sự nghĩ đến việc để hắn ta mời khách, chỉ điều chỉnh bầu không khí một chút thôi. Thấy sắc mặt Chương Mân tốt hơn rất nhiều, tinh thần cũng phấn chấn lên, liền nói: “Vậy chúng tôi đưa cậu về nhà trước.”

Chương Mân thấy bọn họ đã lấy xe đạp định rời đi, liền vội vàng giữ chặt cánh tay Trác Duyên: “Trác đại giáo thảo, tôi biết cậu có tâm địa thiện lương, không bằng thưởng cho tôi một bữa cơm được không?”

Trác Duyên cảm thấy thái độ trước sau của Chương Mân có chút kỳ lạ, tuy rằng mình và Hàn Xương Đỗ Dần cứu hắn ta, nhưng hắn ta không đến mức dính người như vậy chứ?

“Trước kia hình như cậu rất không ưa tôi?”

Chương Mân sắc mặt nghiêm túc: “Trước kia là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, tôi xin lỗi.” Tiếp theo lập tức biến mặt, cười hì hì tiến gần người Trác Duyên: “Trác giáo thảo, cậu thương kẻ tội nghiệp này đi!”

Đỗ Dần lạnh lùng nhìn hắn ta, môi mỏng phun ra mấy chữ: “Trước kia cậu âm thầm mắng tôi.”

Chương Mân lui về phía sau nửa bước, hắn ta nhìn thấy bộ dáng này của Đỗ Dần có chút sợ, kiên trì phản bác: “Cậu vừa nhìn tôi như vậy, tôi liền nghẹn khuất đến hoảng hốt. Ai bảo cậu mỗi ngày lạnh mặt, hỏi cậu vấn đề cậu căn bản là không nói rõ ràng, hỏi lần thứ hai cậu liền không để ý tới tôi, tôi dễ dàng lắm sao?” Hắn ta nói xong còn uất ức

Hàn Xương bước lên xe đạp, quay đầu nhìn hắn ta: “Vậy tôi cũng chưa từng chọc cậu chứ? Sao cậu lại mắng tôi, tôi vô tội, được chưa?”

Chương Mân hừ một tiếng: “Tôi chính là nhìn không quen bộ dáng chảnh chọe của Trác Duyên, cậu còn mỗi ngày đi theo cậu ta, tôi đương nhiên nhìn cậu là khó chịu rồi.”

Chậc, mạch não kỳ diệu này.

Trác Duyên xem như hiểu vì sao Chương Mân lúc trước biểu hiện chán ghét bọn họ như vậy, bất quá chỉ là tự ti trong lòng của trẻ con thôi, muốn chọc ra chút động tĩnh khiến người ta chú ý.

“Cho nên tôi chỉ có thể xem như người vô tội gặp họa thôi?” Hàn Xương bị ảnh hưởng nặng nề.

Chương Mân cảm thấy lời nói của mình có chút tổn thương người khác, ba người trước mặt vừa rồi mới cứu mình, vì thế hắn ta vỗ vỗ bả vai Hàn Xương: “Thật ra, người tôi thưởng thức nhất là cậu, hai người bọn họ, không phải người cùng đường với chúng ta.”

Trác Duyên nhìn thoáng qua Chương Mân: “Cậu chán ghét tôi không chỉ vì nguyên nhân đó chứ?”

Sắc mặt Chương Mân khẽ biến, không được tự nhiên không muốn nói, hắn ta mới không muốn nói ra mặt ngu xuẩn của mình. Nếu không phải Trác Viễn Hàng trong tối ngoài sáng âm thầm nói xấu Trác Duyên, hắn ta cũng sẽ không chán ghét Trác Duyên như vậy.

“Đi thôi, nhìn cậu đáng thương như vậy, buổi tối liền ban cho cậu một bát cơm.”

Chương Mân lập tức đạp xe đạp của mình đuổi theo bọn họ, hình như, bọn họ cũng không làm người ta chán ghét như vậy.

Trên đường đi, bọn họ đi qua ngõ cũ gần trường học, Trác Duyên nhìn lướt qua bên trong, đột nhiên vỗ Hàn Xương một cái: “Dừng lại.”

Mấy người đều ngừng lại: “Yến Tử, làm sao vậy?”

Trác Duyên không trả lời, đi thẳng vào bên trong, phát hiện đám người đều vây quanh một chỗ, cùng mấy người bị vây ở giữa cãi nhau cái gì đó, loáng thoáng còn có thể nghe được những lời như “Tôi đã ở mấy chục năm rồi”, “Không chuyển”, “Bao nhiêu tiền”.

Trác Duyên trong lòng nhảy dựng, đây là muốn phá dỡ? Nếu nó thực sự phá bị phá dỡ, cậu sẽ có đủ vốn lưu động.

“Đỗ Dần.” Trác Duyên chỉ thông báo dán lên tường vừa rồi bị bọn họ bỏ qua: “Cậu có suy nghĩ gì không?”

Đỗ Dần nhanh chóng đọc xong nội dung thông báo, không chút do dự: “Muốn tiền.”

Trác Duyên gật đầu: “Đi, chúng ta đi tìm bọn họ.”

Mấy tên nhân viên phá dỡ bị vây quanh quả thực muốn điên rồi, nói thế nào cũng không rõ ràng, quốc gia cũng không phải không cho tiền không cho nhà, gấp cái gì?

“Được rồi, mọi người nghe tôi nói.” Một người đàn ông trắng trẻo mập mạp, đầu đầy mồ hôi giơ hai tay lên cao, hy vọng mọi người có thể an tĩnh lại: “Mọi người lo lắng chúng tôi đều hiểu, nhưng mà, quốc gia sẽ trợ cấp, lấy tiền lấy nhà cũng được, đều là mọi người tự mình chọn!”

Người ở trong ngõ cũ có người trầm tư, có người vẫn không thể tiếp nhận căn nhà mình ở nhiều năm như vậy sắp mất, lớn tiếng tỏ vẻ sẽ không hưởng ứng lời kêu gọi của chính phủ, đánh chết không chuyển!

Bởi vì muốn tiến hành phá dỡ ngõ cũ, chính quyền thành phố C đặc biệt thành lập văn phòng phá dỡ tạm thời, địa điểm làm việc tạm thời đặt ở bên trong văn phòng trên đường gần ngõ cũ, mấy người Trác Duyên đi vào tìm cửa sổ tư vấn: “Xin chào, chúng tôi đến hỏi về công việc phá dỡ.”

Nhân viên công tác nhìn thấy rốt cục có người chủ động hỏi, tâm tình có chút kích động, mỉm cười: “Các cậu có vấn đề gì cũng có thể hỏi.”

Trác Duyên gật đầu: “Tôi muốn hỏi là nếu như phân phối nhà ở, địa điểm nằm nơi nào? Ngôi nhà lớn bao nhiêu? Tôi có thể chọn tầng của riêng tôi không? Chúng tôi sẽ nhận được bao nhiêu tiền bồi thường? Tiền được trả một lần hay trả góp? Nó được sử dụng theo cách nào? Khi nào nó được đưa ra?”

Nhân viên công tác nghe được vấn đề cậu hỏi đều trúng chỗ thiết yếu, liền phấn chấn tinh thần: “Là như vầy, bên chúng tôi có ba loại phương án. Loại thứ nhất chính là sẽ bồi thường cho các cậu một căn nhà, diện tích nhà ở phải căn cứ vào diện tích căn nhà hiện tại của các cậu mà quyết định, là ở thôn mới Thái Hoa ở phía đông thành phố. Loại thứ hai chính là tiền bồi thường, căn cứ vào diện tích nhà ở cùng với giá nhà hiện tại tính toán, tiền bồi thường sẽ trực tiếp gửi vào tài khoản ngân hàng của các cậu, chỉ cần giấy tờ các cậu cung cấp thông qua xem xét thì tiền bồi thường có thể chuyển cho các cậu. Loại thứ ba chính là tiền bồi thường cộng thêm nhà ở, cái này có thể dựa theo ý nguyện của các cậu, nếu diện tích nhà ở không bằng nhà ở hiện tại của các cậu, chúng tôi có thể bù đắp cho sự khác biệt đó, hoặc chúng tôi có thể cung cấp cho các cậu hỗ trợ có liên quan. Còn thắc mắc gì nữa không?”

Trác Duyên cười: “Cám ơn, bên này cần nộp giấy tờ gì?”

“Trên tường bên cạnh các cậu có dán, các cậu có thể ghi nhớ, miễn cho chạy nhiều chuyến.” Nụ cười của nhân viên rất rực rỡ, miễn là có khởi đầu tốt, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.

Mấy người ra cửa, Hàn Xương và Chương Mân nghe như trong sương mù, Trác Duyên trực tiếp hỏi Đỗ Dần: “Nếu không, hôm nay chúng ta làm hết tất cả đi.”

Đỗ Dần làm việc cũng không thích kéo dài, gật đầu: “Được, tôi trở về lấy giấy tờ.” Nếu như lấy được tiền, cậu ta cùng em gái có thể tạm thời không cần lo lắng kế sinh nhai, chờ cậu ta thi đậu đại học là có thể kiếm tiền nuôi gia đình. Chỉ cần vượt qua năm lớp 11 là có thể dựa vào lao động của mình kiếm tiền, không thể không nói, hoạt động phá dỡ lần này đối với bọn họ mà nói chính là tặng than trong ngày tuyết.

Đỗ Vi cũng hiểu được đạo lý này, chỉ cần lấy được tiền, anh trai có thể an tâm chuẩn bị thi đại học, không cần tìm việc làm phân tâm nuôi gia đình, nghĩ tới đây, cô không khỏi lộ ra nụ cười.

Chương Mân ở một bên thấy vậy, trong lòng nhảy dựng lên, em gái Đỗ Dần bộ dáng thật đẹp.

“Không đúng, Trác Duyên, nhà Đỗ Dần ở chỗ này, nhưng cậu tích cực như vậy làm gì?” Chương Mân không nghĩ ra.

Trác Duyên không định nói cho hấn ta biết: “Đỗ Dần không phải không thích nói chuyện sao? Tôi hỏi thay cho cậu ấy.”

Đỗ Dần nhìn cậu một cái, khóe miệng tươi cười chợt lóe rồi biến mất.

Hàn Xương biết Trác Duyên đang cho Đỗ Dần cõng nồi, nhưng đối với hắn mà nói, Trác Duyên nói cái gì cũng đúng.

Chương Mân nghĩ, lời giải thích này hình như không có gì sai: “Vậy bây giờ hai người đi đâu?”

Trác Duyên vỗ bả vai Hàn Xương, đưa ánh mắt với hắn: “Cậu dẫn cậu ta đi chợ mua chút đồ ăn đi, tớ cùng Đỗ Dần đi làm giấy tờ, thế nào?”

Hàn Xương hiểu, kéo Chương Mân đi: “Đi, tôi dẫn cậu đi mua đồ ăn, buổi tối nếm thử tay nghề của học bá chúng ta, chắc chắn làm cậu vừa lòng!”

“Cái gì?” Chương Mân kinh hãi kêu lên một tiếng: “Cậu ta vậy mà lại biết nấu cơm?!”

Vì vậy, Trác Duyên và Đỗ Dần chia làm hai đường, cậu trực tiếp trở về nhà Lục Kinh, lấy giấy tờ liên quan để trong tủ ra liền nhận được điện thoại Lục Kinh gọi tới: “Cậu đang ở đâu?”

Giọng Lục Kinh nghe có chút hoảng hốt, nhưng cũng có thể là mình nghe lầm.

“Tôi đang ở nhà, làm sao vậy?”

Giọng nói bên kia bình tĩnh một chút: “Buổi chiều có phải cậu ở KTV bên Tây thành không?”

Trác Duyên “Ừ” một tiếng: “Tối hôm qua anh say rượu, sáng nay lại đi vội vàng, tôi không kịp nói hôm nay đi dự tiệc sinh nhật bạn học.”

“Tôi nghe Tống Nham nói, cậu ta nhìn thấy cậu, hơn nữa, bên kia còn xảy ra chuyện…” Lục Kinh trầm mặc một giây: “Cậu không có việc gì là tốt rồi.”

“Ừm, như vầy… ” Trác Duyên vừa xuống cầu thang vừa nói: “Hôm nay tôi thấy ngõ cũ bên kia sắp phá dỡ, tôi dự định đi làm thủ tục.”

“Được, chú ý an toàn.”

Trác Duyên chờ đối phương cúp máy, đối phương vẫn không cúp máy, cậu đành phải nói một câu “Không có chuyện gì tôi cúp máy đây.” sau đó liền tắt điện thoại.

Khuôn mặt từ từ nóng lên.

Kiếp trước, cậu dường như đã nghe nói một câu: Nếu ai đó sẵn sàng chờ bạn cúp máy đầu tiên, điều đó có nghĩa là người này yêu bạn … Mẹ kiếp, rốt cuộc cậu đang nghĩ cái gì vậy?

Đây chính là tổng giám đốc Lục kiếp trước vẫn độc thân, làm sao có thể?

Văn phòng giải phóng mặt bằng bày tỏ sự đánh giá cao đối với những người dân phối hợp công tác với chính phủ như Trác Duyên và Đỗ Dần, thủ tục được xử lý rất nhanh.

“Đỗ Dần, sau này cậu có tính toán gì?” Mặc dù thoáng cái có thể lấy được mấy trăm ngàn, cũng không có khả năng cả đời cũng không phấn đấu: “Có nghĩ tới phát triển sự nghiệp hay không?”

Trác Duyên chưa bao giờ cảm thấy Đỗ Dần chỉ là học sinh trung học, cho nên những lời này cậu sẽ không hỏi Hàn Xương, mà lại hỏi Đỗ Dần. Cậu thưởng thức trí tuệ của Đỗ Dần, cũng cho rằng nếu cho Đỗ Dần cơ hội, Đỗ Dần tuyệt đối sẽ có thành tựu.

“Trác Duyên.” Đỗ Dần có chút không dám nhìn cậu: “Nếu như lấy được tiền bồi thường, tôi cùng em gái hẳn là dọn ra ngoài ở.” Tuy rằng cảm thấy những lời này nói ra có chút tổn thương tình cảm, nhưng mà, cậu ta không muốn một mực phiền phức Trác Duyên.

Trác Duyên biết tính cách của Đỗ Dần, đã sớm chờ những lời này, cậu gật đầu: “Ừm, tìm một căn nhà an toàn thuê trước, nhưng mà, tôi hỏi không phải cái này, tôi muốn hỏi, cậu có muốn cùng tôi kiếm tiền không?”

Nên biết là trước khi cuộc khủng hoảng tài chính đến, thị trường chứng khoán cực kỳ phổ biến.

Mặc dù cậu chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng bởi vì trước đó muốn kế thừa di sản của ba mẹ, cần phải làm chứng khoán, cho nên cậu đã mở tài khoản chứng khoán, có thể đi giao dịch chứng khoán. Hiện tại trong tài khoản ngân hàng của cậu có hơn mười vạn ba mẹ gửi cho cậu nhiều năm, còn có tiền bồi thường mà ba mẹ bất ngờ qua đời mấy trăm ngàn, chờ tiền bồi thường giải phóng mặt bằng này, cậu sẽ có đủ tiền để làm việc lớn.

Kiếp trước bởi vì muốn sống độc lập, không thể không nghĩ hết biện pháp kiếm tiền, lúc ấy thị trường chứng khoán rất hot, cậu cũng tồn tại chút tâm tư đầu cơ trục lợi, kết quả ngã một vố lớn. Lúc ấy liền tích góp một hơi, thề sẽ kiếm tiền về. Vì thế cậu đi học kiến thức liên quan, tiến hành phân tích số liệu trước sau thị trường chứng khoán rất nhiều năm, lúc này mới có chút kinh nghiệm. Sau đó, số tiền cậu đầu tư vào thị trường chứng khoán hàng năm mang lại cho cậu lợi nhuận tốt, hơn nữa, cậu đã mua cổ phiếu rải rác của tập đoàn Kinh Cức.

Ừm, nghĩ hơi xa rồi.

Nói tóm lại, cậu biết rất nhiều về tình hình thị trường chứng khoán ngày nay, và cậu tin rằng cậu sẽ kiếm đủ tiền bên trong đó trước khi cuộc khủng hoảng tài chính đến.

“Cậu muốn làm gì?” Đỗ Dần đúng là có chỉ số thông minh rất cao, nhưng hoàn cảnh sống trước mắt của cậu ta còn chưa đủ quyết định tầm nhìn hiện giờ của cậu ta. Cậu ta là một khối ngọc bích, cần phải trải qua mài giũa tinh tế, mới có thể tỏa ra hào quang thuộc về cậu ta.

“Tôi chỉ hỏi cậu, cậu muốn tiền bị rỉ sét trong tài khoản ngân hàng hay cậu muốn kiếm được nhiều hơn?” Trác Duyên hỏi rõ ý nguyện của đương sự.

“Đương nhiên không thể miệng ăn núi lở.” Đỗ Dần không nghĩ tới dựa vào chút tiền này mà sống cả đời.

“Cậu có tin tôi không?” Trác Duyên nhìn vào mắt của cậu ta.

Đỗ Dần nhìn Trác Duyên trước mặt đủ để dùng từ “chước chước kỳ hoa*” để hình dung, trong lòng bỗng nhiên bốc lên một thứ cảm xúc mãnh liệt, cậu ta làm sao có thể không tin?

*Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa: Xuất phát từ thi kinh Chu Nam Đào Yêu. Có nghĩa là “so sánh hoa đào đỏ rực với dung mạo xinh đẹp của cô dâu, cưới được cô nương như vậy, sao cả nhà không hòa thuận mỹ mãn chứ!

“Tin.”

“Được, buổi tối tôi tìm mấy quyển sách cho cậu xem.” Ba Trác cũng từng đầu tư vào cổ phiếu, trong nhà còn lưu lại một ít sách liên quan, trước tiên để Đỗ Dần hiểu một chút, sau đó dẫn cậu ta đi thử trước.

Đỗ Dần gật đầu, cậu ta cảm thấy, người trước mặt này đại khái là quá tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến cậu ta tự ti xấu hổ.

***********************

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc