NGƯỜI GIẤY



Chú à, cắt thật ngắn giúp cậu ấy nha! (như vậy tóc sẽ lâu mọc dài - đỡ tốn tiền đi cắt lần nữa.)



Ngồi trên ghế đẩu, tôi lật tạp chí, vừa húng hắng chỉ định cho chú thợ tỉa tót lại mái tóc của Ken.



Ken mang đôi mắt lo lắng nhìn tôi, muốn cầu cứu.



< Ya! Tóc của mình! A! Lão Max đã vẽ mình đẹp như thế mà con nhỏ này dám cho người cắt ngắn đi. Haizz... không chịu đâu! Tức quá à! Hức hức! >



Chú thợ phì cười, đưa gương mặt dài và sạm đen ra nhìn tôi, nói:



- Ái cha! Bộ con muốn cậu ấy lên Thiếu Lâm Tự tu hành luôn hay sao mà còn đòi ngắn nữa? Cắt cỡ này là đẹp lắm rồi!



Tôi bĩu môi, khẽ lèm bèm:



- Chùa nào dám chứa cậu ấy chứ, cái bụng không đáy ấy sẽ ăn cho sập chùa người ta ra. Hoặc không thì chùa cũng bị "fan cuồng" là những thiếu nữ phơn phởn, mấy thím sồn sồn, mấy bà goá bụa hay mấy chị ế chồng bu kín đến quá tải vì lỡ đắm đuối với cái bộ mặt "dễ ghét" đó cho xem!



Tóc rơi lả tả xuống nền gạch, màu tóc nâu tự nhiên, kiểu tóc mới có phần ăn theo xu hướng của Hàn, mái xéo, tỉa tót vẫn còn hơn dài. Giờ trông Ken đủ tiêu chuẩn làm một hotboy thứ thiệt rồi! Thanh tú thật nha! Tiền cũng... thanh toán thật nha!



Chúng tôi đang ghé ở một salon tóc nhỏ, tuy vậy mà vẫn tươm tất và thợ cắt rất có tay nghề. Tôi không dám vào tiệm lớn vì sợ tốn thêm nhiều tiền. Saitoh Ken giờ là một nỗi phiền toái thực sự. Đi tới đâu thì cậu cũng bị bu kín bởi một đám người tò mò tưởng minh tinh điện ảnh. Trông thật đáng sợ!



Cách tốt nhất là sắm cho Ken thêm một cái nón lưỡi trai để che bớt cái mặt "đẹp dịu dàng mà không chói loá" đó. Ừ, đúng thế. Ken nhìn rất dễ ưa, mà không tạo nên sự xa cách, bức người. Khí chất cậu tự toát lên nét thuần khiết, tao nhã, làm như là băng thanh, ngọc khiết vậy. Nét mặt này dù không cười cũng rất lúng liếng, không tài nào toát nên vẻ mặt ngang tàng, hách dịch nổi. Đúng là trong truyện miêu tả: Ken là một chàng hoàng tử thân thiện, tài giỏi và yêu thương nhân dân, chính thế mà mới trở thành một cái gai chướng mắt của đám tham quan, ô lại. Nhưng mà sao thật ra ngoài đời tôi lại thấy cậu ấy nhu nhược, hơi ngốc, và cực kì trẻ con! Đúng là qua bàn tay của tác giả có thể biến một người bình thường thành một vĩ nhân!



Dọc con đường nhấp nháy ánh đèn đủ sắc, chiếu lấp la lấp lánh. Tối hơn 7 giờ, phố đông. Cái bóng tối đã bị con người xua đuổi khỏi thành phố. Khắp nơi thắp đèn sáng trưng. Những dãy phố chộn rộn đông người qua lại. Tiếng kèn, tiếng xe, tiếng nhạc, tiếng cười nói pha trộn thành một tạp âm xí xáo, không quen sẽ thấy thật choáng. Nhưng đối với dân thành thị, âm thanh như vậy mới là thành phố. Ô nhiễm tiếng ồn thật trầm trọng.



Giờ đố ai nhận ra chàng trai ban sáng ở trong phòng của tôi và "Ken công tử" hiện giờ. Thoát khỏi lớp xác cổ xưa trong nguyên tác, Ken khoác trang phục hiện đại, trông như một người trong thế giới thực tại vậy. Tôi dắt cậu tới chợ đêm - thiên đàng của hàng giá rẻ. Tôi sẽ sắm được nhiều thứ hàng rẻ ơi là rẻ ở đây, cho cậu, cũng cho bản thân mình.




Đi đến chân rệu rã, cổ khan (vì tốn nước bọt để trả giá), ví tiền xẹp xuống dần thì tôi mới phanh ga, không dám nhào ra lựa hàng nữa. Quay lại nhìn Saitoh Ken, vẫn đi sau cách tôi đúng một cánh tay, đang khệ nệ với mấy túi đồ trên tay. Trên đầu Ken, che khuất mặt bằng chiếc mũ trắng, trông rất cool. Ken không than vãn, nhăn nhó gì về việc bị tôi sai bảo, một phần là do 2/3 số hàng cậu xách là tôi mua cho cậu, hai là Ken đã biết "thân phận" của mình trong 100 ngày qua nên không dám hó hé gì.



Tôi ganh tị cái chân dài tắp của cậu. Thấy ghét! Sao tôi lại đứng tới ngực cậu kia chứ? Lùn ơi là lùn, ghét nhất mỗi lần muốn nói gì với Ken là phải ngửa cổ, ngẩng mặt, mỏi chết đi được. Chẳng lẽ giờ gom tiền đi phẫu thuật kéo dài giò ra? Muốn muốn lắm!



Người chen nhau, xúng xính, nô nức. Không khí loang mùi bụi bặm, đầy khí thải xe cộ, đành chịu, đâu ai có thể nín thở khi đi ra ngoài phố đâu. Ráng chịu chứ biết sao giờ. Lại phải tốn kém mua thêm cái khẩu trang nữa! Nhìn nam thanh, nữ tú thế này mà ra đường toàn trở thành người "khuất mặt, khuất mày" kiểu ấy quả là không cam tâm!



Chúng tôi ghé một cửa hàng tiện lợi trên đường về, mua mấy thứ cần thiết nữa. Sẵn, tôi mua thêm lương thực tích trữ. Không thể làm ma đói suốt ngày đợi Khiết chuẩn bị đồ ăn sáng mãi được, tôi thấy ngại.



Mỗi lần tôi quay qua nhìn là Ken lại cười, như một mặc định. Cứ nhe răng cười như đười ươi kiểu đó không mỏi miệng sao ta?



< Mỏi miệng chết đi được! >



Lại chất thêm một đống hàng vô giỏ xách của cửa hàng, tất nhiên là Ken xách, tôi chỉ như tiểu thư trang nhã đi lựa hàng rồi quăng vô giỏ. Thấy oai ghê! (nhưng khi tính tiền thì không có oai đâu! Bứt từng khúc ruột ra trả đó!)



Mấy người không biết, chỉ trỏ vào chúng tôi, thì thầm khen là một cặp tình nhân ngọt ngào. Chàng galang xách giỏ đi theo nàng, mang theo ánh nhìn trìu mến với cô gái. Nàng dịu dàng lựa chọn hàng, rồi chốc lại ngẫm nghĩ đăm chiêu như một phụ nữ đảm đang. Họ khen hai đứa giống Tiên Đồng, Ngọc Nữ làm mũi tôi phình to như quả cà chua. Chả màng đến phải đính chính sự thật. Không biết Ken hiểu không, chỉ cậu mang đôi mắt kì quặc nhìn lại đám người tò mò. Không cười.



*



***



Tôi bóp tuýt kem đánh răng cho thứ kem trắng the nồng mùi bạc hà trào ra khỏi ống, thành một đoạn dài cỡ lóng tay, quệt lên lớp lông chải mềm của bàn chải một cách cẩn thận, thao tác thật chậm để Ken quan sát kịp.



- Nè, làm theo tôi đi, nặn kem ra khỏi ống, sau đó quệt lên bàn chải.



Saitoh Ken ngồi trên kệ của bồn nước, chân thả vắt vẻo xuống, vui thích bắt chước làm theo.



Trong toilet, tôi dạy Ken cách đánh răng như người hiện đại. Tôi đứng trước kệ, còn Ken ngồi đối diện, quậy phá mấy tuýp sữa rửa mặt, kem ngừa mụn của tôi.



Toilet sáng trắng đèn, nước róc rách chảy từ vòi, tôi hứng vào cái ca nhỏ. Tên con trai này thực là khá gầy, dáng lại cao, tôi không lo lắm với cơ thể "mỏng manh" đó có thể làm sập cái kệ xây bằng gạch và vữa kiên cố, lát gạch hoa cương trắng nhã nhặn. Nhà tôi tuy nhỏ nhưng kiến trúc rất tinh tế, do chính tay chú út tôi vẽ nên bản mẫu (chú tôi là kiến trúc sư). Cả nhà dán giấy dán tường, màu chủ đạo là xanh biển và trắng. Riêng phòng tắm lại trắng toát một màu. Tất nhiên là nó luôn luôn sạch sẽ đạt chuẩn khách sạn 5 sao vì lười mấy nhưng tôi cũng không muốn nhà vệ sinh trở thành một ổ dịch bệnh tiềm tàng.



Tôi nhìn theo thao tác của Ken, rồi chỉ dẫn từ từ:



- Nào, cái này dùng để đánh răng. Khi ăn xong, ngủ dậy hay trước khi đi ngủ phải đánh răng. Cậu hớp ít nước vào miệng. - Tôi vừa nói, vừa minh hoạ, Ken cũng làm theo. - Đúng rồi! Tốt lắm! Rồi đưa bàn chải lên miệng đánh như tôi nè!



Saitoh Ken ngốc nghếch đưa lưỡi liếm thứ hỗn hợp cay xè của kem, cái mặt nhăn lên như khỉ ăn ớt:



< Ặc ặc! Cay quá à! >



Tôi thốt lên:



- Ôi không! Đừng có nuốt nó chứ! Nó không ăn được đâu nha! Xem này, làm theo tôi: Bắt đầu đưa bàn chải vào miệng... bla... bla... bla..



Bây giờ mới thấy dạy cậu sống như người hiện nay thật khó! Y như là dạy đứa bé 3 tuổi vậy! Mỏi mệt thật luôn!



Tôi dẫn Ken đi khắp nhà, thuyết minh đủ thứ cậu còn xa lạ, nói rõ chức năng, công dụng của từng thứ, cả thao tác sử dụng. Được cái là cậu hoàng tử này rất sáng dạ, dạy một lần là hiểu ngay, đỡ phí nước bọt. Nói rồi, cái thân không có khiếu sư phạm, nóng nảy, bộp chộp, lỡ mà gặp học sinh chậm tiến một cái chắc tôi hoá thành phát xít thật quá. Cũng may là Ken không nằm trong số ấy, nếu không là bờm đầu với tôi rồi.



- Nói cho tôi biết, thứ nào để dọn sạch sàn nhà nào?




Ken cười, nâng cái máy hút bụi lên, nhấn nút ON khiến cỗ máy khò khè khởi động, làm lại mấy động tác hút bụi mà tôi đã chỉ dẫn cậu.



Tôi vỗ tay, hoan hỉ:



- Very good! Tên nó là gì?



Cậu dán miếng giấy stick note lên thân máy: "Máy hút bụi".



- Vậy... thứ gì để làm khô tóc?



Trước một dọc các thiết bị tối tân mà tôi đã cố lôi ra thuyết giảng một lượt, Ken hơi bối rối, gãi đầu, sau đó đưa tôi cái bàn là.



Tôi trừng mắt, nhéo tay cậu:



- Điên à? Sấy tóc bằng bàn là cho tóc tai trụi lũi hết hả?



Ken thè lưỡi, ôm bụng cười, rồi đưa lại cái máy sấy.



- Ừm, tốt! - Tôi gật đầu. - Còn cái màn hình màu đen này mở như thế nào?



Saitoh Ken mím môi, đưa tay nhấn vào nút Power của CPU máy tính lên, hệ điều hành Window 7 rục rịch chạy, cả thao tác tắt máy tôi cũng dạy hết.



Ken dán giấy stick lên cạnh màn hình máy: "Máy vi tính - Computer".



Thông minh thật! Tôi viết chữ đó một lần là cậu nhớ rồi!



Chúng tôi chơi trò hỏi - đáp rất lâu, nhằm giúp Ken nhớ hết mọi thứ, theo như tôi quan sát thì 95% đáp án của Ken là hoàn toàn đúng.



Đến khi, tôi đưa cậu xuống bếp, Saitoh Ken biết thêm cái lò vi sóng, nồi cơm điện, bình thuỷ điện, và máy xay sinh tố.



Đến phần cái tủ lạnh, cái này tôi không có dạy, tinh ranh hỏi thử:



- Cậu biết nó là gì không?



Ken cười híp mắt, tôi chắc là cậu nhớ rõ nó nhất: "cái quan tài động lạnh đầy ắp đồ ăn" mà cậu yêu nhất mà!



Ken dán lên tủ lạnh:



"Tủ lạnh hiệu LG, dung tích 150 lít, không đông tuyết, giữ thực phẩm tươi lâu và không tốn nhiều điện."



Tôi cốc đầu Ken, lười đến mức chép nguyên câu PR của nhà sản xuất lại, đúng là...



Ken nhoẻn cánh môi anh đào hồng nhuận lên, đôi mắt sáng như tinh tú.



- Còn cái "con rồng đen thui khè lửa" này là gì?



"Bếp gas. Tôi biết sử dụng nó rồi!"



Tôi hỏi:




- Cậu biết nấu ăn mà phải hôn? Tôi nhớ trong truyện có cảnh cậu tự tay nấu cho Kami ăn nè!



< Đâu phải biết. Mà là... nấu ăn rất giỏi cơ! Cái này cũng là lão Max hư cấu cho mình. >



Ken gật đầu: Biết chứ!



Thế là dạy được osin xịn rồi còn gì! Tốt quá rồi! Đại công cáo thành! Từ nay,...tôi giao cậu chăm "tổ cúc cu" này thay tôi. Vậy là xong! Sướng quá còn gì!



- Cậu nhớ cậu phải làm gì rồi chứ?



Ken gật đầu, ra vẻ hiểu chuyện. Vậy là tôi an tâm giao nhà cho cậu rồi nha! Cái mặt "đáng ghét".



Đếm trong sổ: Tiền nợ



Quần áo: 858.500đ



Cắt tóc: 42.000đ



Đồ dùng cá nhân (bàn chải đánh răng, khăn tắm, ...): 75.000đ



Linh tinh: 103.000đ



Tổng cộng là 1.878.500đ



Hư hư, tiền của tôi! Gần 2 triệu đi tong trong một ngày, hic.



Cậu phải trả lại cho tôi đấy! Hoàng tử à! Nếu giờ cho thiếu thì khi về Kôchi cậu chỉ cần cho tôi một thỏi vàng trong kho vàng nhà cậu là tôi xí xoá hết nợ à! Một thỏi vàng rồng đó thôi cũng cho tôi sống như tiên rồi! Hí hí!



Chốt hạ khoá "tập huấn trình độ osin" cho Ken, tôi yêu cầu cậu cho tôi xíu cảm nhận.



Ken lí lắc cười, viết đúng 3 chữ mà tôi bắt đầu thấy hận nó vô cùng:



"TÔI... ĐÓI... BỤNG!"



Oh my god! Ken ơi là Ken!



Tôi thở dài, bất lực:



- Hả? Lại đói nữa hả? Haizzz...


Bình luận

Truyện đang đọc