NGƯỜI MẪU KHỎA THÂN – TÔ MÃ LỆ

“Mẹ! Sau này con cũng muốn làm người mẫu khỏa thân!”

Dư Ôn đang uống nước thì bị dọa đến phun hết ra, “Con nói cái gì?!”

Công chúa nhỏ bốn tuổi Quý Tiểu Tiểu cầm một quyển truyện tranh đưa cho cô xem, “Con muốn trở thành người mẫu khỏa thân giống như ba vậy!”

Dư Ôn vội vàng giật lấy, “Con không được xem cuốn truyện này!”

“Vì sao chứ?” Quý Tiểu Tiểu bĩu môi, giọng nói non nớt hỏi, “Dì Khổng Tước nói, đây là cuốn truyện kể về ba, tại sao con không được xem?”

Dư Ôn thầm mắng Khổng Tiện Nghi hơn chục lần rồi mới mỉm cười nhìn Quý Tiểu Tiểu, “Con còn nhỏ, sau này trưởng thành rồi sẽ không muốn làm người mẫu khỏa thân nữa đâu.”

“Nhưng ba trưởng thành rồi mà vẫn làm người mẫu khỏa thân mà.”

“…”

Dư Ôn tức giận hét lên, “Quý Nam Uyên! Anh mau ra đây cho em!”

Quý Nam Uyên đeo kính đi tới, trước tiên là ôm Quý Tiểu Tiểu vào trong lòng ngực, thơm má cô bé một cái, rồi đến trước mặt Dư Ôn hôn lên môi cô, “Làm sao vậy? Bảo bối nhỏ chọc bảo bối lớn tức giận sao?”

“Con bé nói nó muốn làm người mẫu khỏa thân! Anh coi tự giải quyết đi!” Dư Ôn xoay người tiếp tục vẽ tranh.

Quý Nam Uyên nhìn cuốn truyện tranh trên bàn rồi để Quý Tiểu Tiểu ngồi lên đùi mình, vừa cầm xem vừa nói, “Chỉ có con trai mới có thể làm người mẫu khỏa thân, bảo bối nhỏ của ba là con gái, không thể làm được.”

Quý Tiểu Tiểu cau mày, “Ba, con muốn trở thành con trai để có thể làm người mẫu khỏa thân.”

“Sao con lại cứ muốn làm người mẫu khỏa thân vậy?” Quý Nam Uyên hôn lên má cô bé.

“Bởi vì ba rất giỏi.” Quý Tiểu Tiểu nói.

Quý Nam Uyên cười lớn, “Ba chỉ giỏi vẽ tranh thôi.”

“Nhưng mẹ vẽ đẹp hơn mà.” Quý Tiểu Tiểu cau mày, “Lúc nào ba cũng nói mẹ vẽ đẹp hơn ba.”

“Phải, mẹ con vẽ đẹp hơn ba.” Quý Nam Uyên mỉm cười rồi liếc mắt nhìn Dư Ôn đang vẽ tranh bên cạnh.

Dư Ôn nhướng mày, không nói gì hết..

“Dì Khổng Tước nói, sau khi ba làm người mẫu khỏa thân liền trở nên rất lợi hại.” Quý Tiểu Tiểu quay đầu nhìn Quý Nam Uyên, biểu tình vừa đáng yêu vừa nghiêm túc, “Vậy nên con cũng muốn làm người mẫu khỏa thân, như vậy sau này có thể lợi hại giống như ba mẹ.”

Quý Nam Uyên sờ sờ cái đầu nhỏ của cô bé, “Con không làm người mẫu khỏa thân cũng có thể trở nên lợi hại giống như ba mẹ được mà.”

“Thật vậy sao?” Quý Tiểu Tiểu kinh ngạc mở to miệng.

“Thật.”

Quý Nam Uyên ôm cô bé vào một căn phòng, bên trong có đầy đủ dụng cụ vẽ tranh nhưng đều là loại nhỏ hơn cái người lớn hay dùng.

Các tác phẩm để trên giá vẽ đều rất đẹp, có hoa lá cây cỏ, có người, phong cảnh, động vật, thậm chí còn có con kiến con nhện.

Tuy phong cách hay thay đổi, nhưng màu sắc lại rất táo bạo và sáng tạo.

Căn bản không ai nghĩ rằng đây là tác phẩm của một đứa trẻ bốn tuổi.

Lúc trước Khổng Tiện Nghi đến thăm nhà, vừa nhìn thấy tranh của Quý Tiểu Tiểu liền há hốc mồm kinh ngạc, lập tức dùng điện thoại chụp mấy tấm đăng lên vòng bạn bè, rất nhiều giáo viên của học viện mỹ thuật bình luận bên dưới bài viết.

Thậm chí Phùng Xuân Lệ còn gọi điện cho Quý Nam Uyên, muốn anh sau này cho cô bé học ở học viện.

Quý Nam Uyên ngồi xổm xuống, nhìn Quý Tiểu Tiểu nói, “Bảo bối nhỏ rất lợi hại, sau này trưởng thành sẽ còn giỏi hơn cả mẹ con nữa.”

Quý Tiểu Tiểu vui vẻ, “Tốt quá, vậy con không làm người mẫu khỏa thân nữa, sau này sẽ trở thành họa sĩ giống mẹ.”

Quý Nam Uyên hôn lên đỉnh đầu cô bé, “Ngoan lắm.”

Sau khi Dư Ôn vẽ xong liền đĩnh eo đi tới.

Quý Nam Uyên sờ sờ lên bụng cô, “Đói bụng chưa?”

“Đói” Dư Ôn dựa vào lòng ngực anh, biểu tình dẩu miệng không vui y đúc như Quý Tiểu Tiểu, “Dạo này em ăn nhiều quá, sắp béo phì tới nơi.”

Quý Nam Uyên hôn lên môi cô, “Không béo, là tiểu tổ tông trong bụng ăn.”

Dư Ôn cực kỳ hưởng thụ, khóe môi cong lên, “Vậy tiểu tổ tông muốn ăn sườn heo chua ngọt.”

“Lập tức đi làm.” Quý Nam Uyên ra ngoài cầm gối dựa vào đặt lên ghế, đỡ cô ngồi xuống rồi lại hôn lên môi cô, sau đó mới xoay người vào bếp.

Sau khi Dư Ôn mang thai, anh liền mang mọi công việc về nhà làm, buổi sáng ba mẹ Dư sẽ tới đón Quý Tiểu Tiểu đi học, còn Quý Nam Uyên thì ở nhà chăm sóc Dư Ôn.

Hai người cùng nhau ăn cơm, cùng đi công viên tản bộ, cùng xem phim điện ảnh, thỉnh thoảng Dư Ôn muốn hát hò, anh còn phải tìm một nơi an tĩnh để cô hát cho thỏa thích.

Sau khi nấu cơm xong, anh quay lại phòng vẽ tranh nhỏ, chỉ thấy Dư Ôn dựa người vào ghế, vừa vuốt bụng vừa xem Quý Tiểu Tiểu vẽ tranh.

Lực bút của Quý Tiểu Tiểu không đủ, nhưng lại biết cách tận dụng ưu điểm của mình, cô bé vẽ hình dáng của một người phụ nữ chỉ trong vài nét đơn giản rồi tạo thành một cái bụng tròn.

Đây chính là Dư Ôn.

Sau đó lại vẽ một cái gọng kính, thân hình cao lớn với bộ vest đen.

Là Quý Nam Uyên.

“Mẹ, ba và mẹ quen nhau là do vẽ tranh sao?” Quý Tiểu Tiểu vừa vẽ vừa hỏi.

Một nụ cười tươi hiện lên mặt Dư Ôn, “Trước khi vẽ tranh.”

“Nhưng dì Khổng Tước nói, hai người là do đi vẽ tranh mới quen nhau.” Quý Tiểu Tiểu hoang mang hỏi, “Vậy sao ba mẹ lại biết nhau chứ?”

“Do ba của con quá đẹp trai nên mẹ đã nhất kiến chung tình.” Dư Ôn sờ sờ bụng, “Sau đó mẹ liền theo đuổi ba con, tốn rất nhiều năm mới thành công đó nha.”

“Nhất kiến chung tình là gì vậy mẹ?” Quý Tiểu Tiểu khó hiểu hỏi.

Dư Ôn nghiêng nghiêng đầu, “Chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên, vừa gặp liền muốn gả.”

“Vậy mẹ đã gả cho ba sao?”

“Đương nhiên rồi, nếu không thì sao có con được chứ.”

Quý Nam Uyên dựa vào khung cửa, dịu dàng nhìn cảnh tượng trước mặt.

Trong đầu hiện ra tám chữ:

Cuộc đời bình yên, năm tháng an lành.

• HOÀN CHÍNH VĂN •

———

Bình luận

Truyện đang đọc