NGƯỜI MẸ HỢP ĐỒNG CỦA CON GÁI TÔI


Điều này khiến Lục Mỹ Đình rất ngạc nhiên, cô đứng hình mất vài giây, không kịp phản ứng.
Cố Thiên Sơn nhìn thấy Lục Mỹ Đình không phản ứng, anh liền lấy tay khều Lục Mỹ Đình.
“Mỹ Đình, em có chuyện gì sao?”
“Không sao, em chưa quen với từ mợ chủ cho lắm.”
“Không sao nhưng em tập làm quen từ bây giờ đi.”
Nói rồi, Cố Thiên Sơn nắm tay Lục Mỹ Đình đi vào trong.
Bên trong phòng khách, Cố Hạ Lưu và Hạ Lan vừa xem được thông tin đính hôn của con trai và Lục Mỹ Đình, hai người rất vui nhưng cũng còn bán tín bán nghi.

Đợi Cố Thiên Sơn về hai người sẽ hỏi cho rõ.
“Ông bà chủ, cậu chủ và mợ chủ về rồi.”
Hạ Lan liền kéo tay Lục Mỹ Đình đến ngồi cạnh bà.
“Mỹ Đình, con ngồi xuống đây đi.”
Lục Mỹ Đình xấu hổ, đỏ mặt không biết phải làm sao.
“Thưa hai bác, con mới về.”
Cố Hạ Lưu đặt tách trà xuống bàn rồi nói.
“Cố Thiên Sơn, con còn đứng chần ngần đó làm gì? Mau… mau đến đây ngồi đi.”
Cố Thiên Sơn ngồi xuống chưa kịp nghỉ ngơi đã phải trả lời những câu hỏi của hai ông bà.
“Cố nhi, chuyện đính hôn của con và Mỹ Đình là thật chứ? Nếu thật sự như vậy, mẹ rất vui.”
“Cố Thiên Sơn, con không phải đem ra đùa giỡn đó chứ?”
Nhắc đến chuyện đính hôn, Lục Mỹ Đình đỏ cả mặt vì xấu hổ, cô tìm lý do để rời khỏi đây.

“Hai bác, con cảm thấy trong người có chút mệt mỏi.

Con xin phép lên phòng nghỉ ngơi.”
Nói xong, Lục Mỹ Đình đứng dậy rồi đi thẳng lên phòng.
Hạ Lan biết rằng Lục Mỹ Đình ngại ngùng nên bà cũng không giữ cô ở lại.

Ánh mắt đổ dồn về phía Cố Thiên Sơn đang ngồi.
“Cố nhi, con mau nói cho ba mẹ biết đi.

Có phải là sự thật không?”
“Con đã thực sự quên được con Mỹ Mỹ đó chưa? Hay chỉ là muốn cưới Mỹ Đình chỉ để thay thế và làm mẹ của Tiểu Bối chúng ta.”
Cố Thiên Sơn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt hai người lớn và trả lời.
“Ba mẹ, lúc đầu con cũng nghĩ chỉ xem Mỹ Đình là bảo mẫu của Tiểu Bối.

Nhưng sau khi tiếp xúc, con thật sự đã có tình cảm với cô ấy và Tiểu Bối của chúng ta cũng rất hạnh phúc và vui vẻ khi ở cạnh Mỹ Đình.”
“Con thật sự đã có tình cảm với Mỹ Đình, đó là tình cảm chân thật chứ không phải nhất thời.”
Hai người lớn nghe Cố Thiên Sơn nói như vậy, trong lòng họ cũng rất vui.

Hạ Lan ngồi bên cạnh nói.
“Đúng vậy, Mỹ Đình là một cô bé dễ thương, thật thà vừa nhìn là mẹ đã thích.

Hơn nữa, con bé chăm sóc cho Tiểu Bối của chúng ta rất tốt không như ai kia…”
Cố Hạ Lưu thấy Hạ Lan đang tức giận liền dỗ dành.
“Bà đừng quá tức giận, dù sao cũng đã qua.

Bây giờ chúng ta có con dâu mới, Cố nhi có vợ mới, hơn hết là Tiểu Bối chúng ta có mẹ chính là Lục Mỹ Đình.

Như vậy không phải chuyện tốt sao?”
Hạ Lan nguôi giận và vui vẻ trở lại.
“Phải, phải! Chúng ta cùng nhau ăn mừng đi.”
Sau đó, Hạ Lan đã cho gia nhân chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn để ăn mừng chuyện vui của Cố gia.
Reng! Reng!
Tiếng chuông điện thoại của Lục Mỹ Đình vang lên trong lúc cô đang nghỉ ngơi.

Cô với lấy điện thoại, trên màn hình hiển thị người gọi đến là Lục Mỹ Hà.

Lục Mỹ Đình suy nghĩ một lúc rồi nhấn nút nghe máy.

“Mỹ Hà, chị gọi em có chuyện gì? Hay lại xin tiền.

Em nói trước, em không có nhiều tiền để cho chị.”
Đầu dây bên kia, Lục Mỹ Hà trả lời với giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.
“Mỹ Đình, có phải em sắp đính hôn với Cố tổng không? Tại sao em lại không báo cho chị biết? Có phải khi cưới được người giàu có, quyền lực, em liền quên đi người chị gái này không?”
Lục Mỹ Đình bực bội.
“Mỹ Hà, tóm lại chị muốn gì? Mau nói đi, đừng có dài dòng như vậy.”
Lục Mỹ Hà cười bên trong điện thoại rồi nói.
“Em gái, em thông minh thật đấy! Không hổ danh là em gái của Lục Mỹ Hà đây.

Mỹ Đình, em có thể cho chị gái này xin một số tiền nhỏ được không? Em sẽ không từ chối chị gái này đó chứ?
Lục Mỹ Đình buồn bã, không ngờ cô lại có người chị hư hỏng như vậy.

Suốt ngày chỉ biết ăn nhậu, lên bar cặp với đại gia để có tiền sài.

Cô tức giận nói.
“Mỹ Hà, trong đầu chị suốt ngày chỉ tiền.

Vậy tại sao chị không tự mình đi làm, sau đó tự xài tiền của mình.

Suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác táng, tụ tập bạn bè.

Chị có nghĩ rằng cha mẹ trên thiên đường sẽ rất thất vọng, đau lòng khi nhìn thấy chị như thế này không?”
Lục Mỹ Hà tức giận, đã không xin được tiền lại còn phải nghe Lục Mỹ Đình giảng bài.
“Mỹ Đình, em đừng nghĩ cưới được người giàu có, quyền quý.


Liền muốn lên mặt dạy dỗ chị, em cưới Cố tổng giàu có như vậy, chị đây xin một ít tiền chẳng có.

Em là loại người keo kiệt, bủn xỉn như vậy sao?”
Nói xong, Lục Mỹ Hà tức giận liền tắt máy, không để cho Lục Mỹ Đình có cơ hội trả lời.
Lục Mỹ Đình suy nghĩ, hai hàng nước mắt bắt đầu rơi, cô không thể hiểu được tại sao mình lại có được một người chị hư hỏng, ham tiền quá mức như vậy.

Cô mong rằng, cha mẹ ở trên trời có thể theo dõi và có thể thay đổi được con người của Lục Mỹ Hà.
Lục Mỹ Đình sau đó liền chìm vào giấc ngủ.
“Mẹ ơi!”
“Mẹ!”
Tiểu Bối đi học về liền đến phòng tìm Lục Mỹ Đình, cô bé rất muốn Lục Mỹ Đình tắm rửa và kể chuyện cho nghe.
“Tiểu Bối, con về rồi sao? Ai đón con thế?”
Lục Mỹ Đình giật mình thức giấc bởi tiếng gọi của Tiểu Bối, cô không ngờ mình đã ngủ đến chiều.
Lúc nãy, Cố Thiên Sơn có sang phòng để gọi Lục Mỹ Đình đi cùng đến trường để đón Tiểu Bối nhưng khi nhìn thấy cô ngủ ngon giấc như vậy, anh không nỡ đánh thức nên đã tự mình đi đón Tiểu Bối.
“Là baba đã đón con.

Baba nói mẹ cần nghỉ ngơi nên không thể đón con.”
Lục Mỹ Đình đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Bối, cô bé thích thú ôm Lục Mỹ Đình.
“Tiểu Bối, mẹ đưa con đi tắm rửa sau đó xuống ăn cơm.”
Lục Mỹ Đình đưa Tiểu Bối đi tắm rửa sạch sẽ rồi xuống dùng bữa tối với gia đình..


Bình luận

Truyện đang đọc