NGƯỜI Ở RỂ NHÀ TA LÀ HOÀNG ĐẾ

7

Dung Dung ở phía sau không ngừng lên tiếng ngăn cản: “Yến ca ca, huynh đừng bị nàng ta lừa! Sao có thể để nàng hầu hạ huynh được chứ!”

Yến Thiệu ngay cả một ánh mắt cũng không cho nàng ta.

Dung Dung tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Khuôn mặt hắn mang theo vẻ âm trầm kéo ta vào lều, ta cũng đang nổi giận, xụ mặt tùy ý hắn.

Yến Thiệu dang hai tay, khẽ nâng cằm hướng về phía ta ra lệnh: “Cởi áo.”

“Không cởi, dù gì ngày mai cũng phải chết, có chết ta cũng phải là con ma tôn nghiêm.”

Gương mặt Yến Thiệu lạnh lùng, khí thế đế vương uy nghiêm theo đó tràn ra: “Được, được lắm! Nàng thanh cao thoát tục! Ngày mai ta liền đem cái thôn nhỏ của nàng đốt sạch, để nha hoàn của nàng lưu lạc đầu đường xó chợ. Mấy trăm mẫu đất, cửa hàng lớn nhỏ trên trấn toàn bộ bị ta tịch thu, còn có từ đường tổ trạch của nàng, ta phá hủy hết!”

“Ngươi dám!”

Quả nhiên tâm địa Yến Thiệu so với cây kim còn nhỏ hơn.

Lúc hắn ở rể, những họ hàng thân thích không ít lần tìm hắn gây sự.

Cửa hàng lương thực là cơ nghiệp cha ta gây dựng, sau này thì ta tiếp quản, những thân thích đó từ trước tới nay vẫn luôn đỏ mắt ghen tị, ai cũng muốn một ngụm nuốt trọn nhà ta.

Bọn họ nói: “Một nữ nhân như ngươi thì làm ăn cái gì, gả cho người khác như bát nước đổ đi, cửa hàng cứ vậy đổi họ sao? Chúng ta không đồng ý.”

Chính vì bọn họ ta mới kén rể.

Yến Thiệu khi đó tuổi cũng không lớn, vào nhà ta, bị bọn hạ nhân khinh miệt hắn cũng không nói, thân thích thì thừa dịp ta không có ở nhà gây không ít phiền toái cho hắn.

Hôm đó, ta đi buôn bán về sớm mấy ngày, tìm trong phòng một lượt cũng không thấy Yến Thiệu đâu.

Hinh Nhi dáng vẻ khó xử nói với ta: “Gia chủ phạt cô gia quỳ ở từ đường, ngài không cho bọn ta nói với tiểu thư.”

Lúc đó ta mới biết, bọn họ vậy mà dám bí mật ức hiếp Yến Thiệu của ta.

Một ngày ba bữa đều phạt hắn quỳ, mà quỳ một lần lại tận mấy canh giờ.

Ta lúc đó tức giận không nhỏ, trực tiếp đem cái cửa nhà gia chủ phá nát.

Gia chủ giận dữ mắng ta: “Kim Thiên Thiên, cái đồ vô lễ không có phép tắc! Hôm nay ta liền trục xuất ngươi ra khỏi Kim gia! Không có gia tộc che chở, ngươi còn nghĩ tới mở cửa hàng khác? Ngày mai lập tức cuốn gối cút đi cho ta.”

Ta ôm cái cửa bị đạp bay nhà hắn vỗ tay: “Muốn chết cùng chết! Ai trong các ngươi có thể tiếp quản cửa hàng của ta? Bất quá là gia tộc mỗi năm lỗ vài trăm lạng bạc mà thôi, còn muốn cái gì mà tu sửa từ đường tổ mộ, ta thấy tốt nhất là các ngươi đi đào đất cho nhanh!”

Gia chủ cả người run rẩy chỉ vào ta: “Ngươi ngươi ngươi……”

Ta chắn trước mặt Yến Thiệu: “Các ngươi thu bạc của ta cũng không sao, nhưng đừng có rảnh hơi nhúng tay vào nhà ta. Nếu lần sau các ngươi tiếp tục khi dễ Yến Thiệu, ta liền dùng một mồi lửa đốt sạch mấy cái kho lương thực đó, các người không tin thì cứ thử xem.”

Khi đó Yến Thiệu bộ dáng ăn nhờ ở đậu, ẩn nhẫn nhu thuận rất nhiều.

Hắn ở đằng sau nắm lấy góc tay áo của ta: “Phu nhân đừng nóng giận, Yến Thiệu không có việc gì.”

Ta quát với hắn một trận: “Chàng bị ức hiếp sao không nói với ta? Xem ta chết rồi hả?”

Yến Thiệu cúi thấp đầu, nhở giọng nói: “Phu nhân mỗi ngày vì cửa hàng đã bôn ba mệt mỏi, Yến Thiệu vô dụng chỉ có thể thay nàng ngăn cản mấy thân thích kia. Bọ họ ức hiếp Yến Thiệu thì sẽ không tìm nàng gây phiền phức nữa.”

Ta giận nhưng không có chỗ phát tiết: “Mấy ngày trước ta luôn thấy hai chân chàng run run khi đi đường, ta còn tưởng sau tân hôn chàng bị ta làm quá lợi hại —— ưm ưm ưm…”

Tai Yến Thiệu đỏ như nhỏ máu, hắn vội vàng bịt miệng kéo ta đi.

Gia chủ ở phía sau rống lên: “Giữa thanh thiên bạch nhật, không biết liêm sĩ, Kim gia ta vì sao lại sinh ra thứ không có liêm sỉ này!!!”

......

Về sau thời thế đổi dời, cửa hàng đã không còn, Kim gia cũng đã mất.

Từ tổ trạch từ đường đến điền trang đều bị bỏ hoang.

Ngược lại Yến Thiệu bây giờ phong quang vô hạn, những kẻ từng ức hiếp hắn cũng tùy ý bị hắn đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Bao gồm cả ta ——

8

Yến Thiệu giờ phút này mặc y phục đen huyền dang hai tay đứng đó chờ ta:

“Nàng thử xem ta dám không?”

Hắn đương nhiên dám.

Gương mặt ngây ngô sớm đã biến mất, thay vào đó là sự uy nghiêm của kẻ trên cao.

Hắn đã không còn là người ở rể kia, mà là bậc cửu ngũ chí tôn tùy ý quyết định sinh sát của người khác.

Ta có thể chết, nhưng Hinh Nhi và những người khác còn phải dựa vào phủ đệ kia để sống, ta đã chừa chút đồ vật cho các nàng.

Vì vậy ta nhận lệnh tiến lên cởi y phục hắn ra.

Thuận tiện sờ soạng hai cái.

Yến Thiệu so với trước kia càng cường tráng hơn, lúc ở rể nhà ta hắn vẫn là một thiếu niên, hiện tại đã cao lớn khí thế bức người.

Ta thở dài, đúng là thôn phụ như ta không thể trèo cao được.

Cởi đến áo trong, hắn một phát túm lấy tay ta: “Đủ rồi.”

Thanh âm khẽ run rẩy, ta kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện tai hắn vậy mà đỏ ửng lên.

Cũng đã làm hoàng đế rồi, da mặt còn mỏng như vậy?

Hắn nắm lấy tay ta, cẩn thận vuốt ve lòng bàn mấy cái, ánh mắt dường như ảm đạm một chút, siết chặt một lúc lâu rồi mới buông ra.

Tay ta sớm đã không còn trắng nõn non mềm như trước, ta phải tự mình làm đồng bàn tay đã đầy vết chai lớn nhỏ, rất thô ráp.

Nên hắn chán ghét là lẽ thường tình.

Hắn nhẹ giọng: “Những năm này xem ra phu nhân sống không tốt?”

Ngày mai cũng chém đầu rồi, ta tất nhiên không thể để hắn chê cười được.

Ta nhìn hắn mỉm cười: “Mấy năm này không tốt, nhưng lúc chàng vừa đi thì lại rất vui vẻ. Ta kén rể hết người này tới người khác, họ đều dẻo miệng hơn chàng rất nhiều.”

Yến Thiệu bỗng nhiên nhìn về phía ta.

Tất cả ngượng ngùng trên mặt đều biến mất, thay vào đó là sự mỉa mai đùa cợt, hắn nắm chặt cằm ta, thanh âm như vắt ra từ trong cổ họng: “Tốt! Vẫn nghĩ mình là đại tiểu thư năm đó? Tới hầu hạ rửa chân cho ta.”

9

Việc rửa chân này trước kia hắn thường xuyên làm.

Bây giờ hắn lại nhìn chằm chằm ta đun nước thử độ ấm, có thể xem như báo thù, hắn thậm chí còn chẳng nỡ dịch mắt khỏi người ta.

Ta cắn răng quát hắn: “Chưa thấy qua ai đun nước rửa chân à?”

Đôi mắt như sao trời chứa đầy ý cười, nghe ta nói xong liền xụ mặt xuống, miệng đầy mỉa mai: “Chưa thấy qua phu nhân đun nước rửa chân bao giờ, chuyện khoái cảm nhân tâm thế này tự nhiên nhìn không đủ.”

Hừ hừ!

Tiểu nhân đắc chí!

Ta đem chậu rửa chân đặt dưới chân hắn, đang chuẩn bị cời giày thì hắn lại cứng đờ, đẩy tay ta ra: “Ta tự làm.”

“Làm sao? Chân chàng thối?”

Hắn không cho ta làm, ta càng muốn làm.

Ta nhanh chóng đi tới đem vớ và giày hắn lột ra.

Yến Thiệu gấp đến độ co chân lại, dùng vạt áo bào che khuất người.

Nhưng ta vẫn nhìn thấy rõ ràng —

Bàn chân hiện đầy vết thương, thậm chí còn có chút xấu xí.

Nỗi đau lòng vô cớ tràn ngập.

Trước kia hắn bị phạt quỳ, đầu gối bị mài đến ứ máu, lúc ta bôi thuốc hắn có đau cũng chẳng dám kêu.

Ta khi đó đau lòng vô cùng, hung tợn nói với hắn:

“Chàng là người ở rể, tốt nhất nên coi trọng thân thể của mình, nếu chàng trở nên xấu đi ta liền không cần chàng nữa! Dưỡng thương cho tốt ta mới cho phép vào phòng ta!”

Yến Thiệu gấp đến độ nước mắt muốn trào ra: “Yến Thiệu vô dụng, phu nhân đừng không quan tâm ta…”

Phụ mẫu Yến Thiệu mất lúc hắn còn nhỏ, sau này làm việc trong điền trang của ta mới đủ cơm ăn, lúc ở rể thì luôn ngơ ngơ ngốc ngốc lấy lòng ta.

Hắn luôn nói: “Phu nhân là thân nhân duy nhất của Yến Thiệu, Yến Thiệu nhất định sẽ đối xử thật tốt với phu nhân.”

Ta thở dài, nhưng thái độ của ta với hắn quả thật không tốt lắm, hắn bị thương ta còn dọa nạt hắn.

Có lẽ ta khi đó cũng trẻ tuổi nóng nảy, không biết đối xử với hắn như thế nào.

Sau này ta càng sỉ nhục hắn nhiều hơn, đuổi hắn ra khỏi nhà, hắn hận ta là điều hiển nhiên.

10

Ta vén vạt áo hắn lên.

Hắn muốn tránh nhưng bị ta kéo lại.

Xắn ống quần cao một chút, thậm chí còn có một vết sẹo chạy dọc bắp chân.

Yến Thiệu kéo lại ống quần, hắn cũng không trốn nữa, thoải mái đem chân ngâm trong nước, có chút tự giễu:

“Rất xấu đúng không? Không chỉ có chân, trên người ta còn rất nhiều vết thương khác.”

Hẳn là sẽ rất đau…

Những năm này tựa hồ hắn cũng trải qua rất khốn khổ.

Chỉ là nhìn một lát, mắt ta lại đột nhiên cay xè nhói lên, còn có hơi nước mù mịt quẩn quanh.

Ta chật vật di chuyển tầm mắt.

m thanh cười khẩy của Yến Thiệu truyền tới, hắn tự mình lau chân:

“Yến Thiệu xấu xí, làm bẩn mắt phu nhân.”

Ta lau mắt, lại quay qua lấy khăn giúp hắn lau sạch nước đọng.

Toàn thân Yến Thiệu run lên, có chút không thể tin được.

Một lát sau, dường như hắn thông suốt cái gì đó, nhẹ giọng trào phúng: “Phu nhân đây là sợ ta đốt trạch viện sao?”

Lần này ta ngược lại không trả lời, trong lều trầm mặc hồi lâu, ta ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt có chút lưu luyến.

Ánh nến trong lều khẽ lay động, ngọn nến bùng lên, phá vỡ sự im lặng.

Hắn có chút không tự nhiên quay sang chỗ khác.

Lỗ tai lại bắt đầu phiếm hồng, đôi mắt mới vừa rồi còn tràn đầy tức giận bây giờ đã rũ xuống, dáng vẻ đáng thương.

Ta nhẹ giọng nói với hắn: “Ừm, ta sợ.”

......

11

Sau khoảnh khắc đó…

Ta cùng Yến Thiệu tiếp tục cãi nhau.

“Phu nhân bây giờ nghèo rớt mồng tơi, còn sợ mất cái gì nữa?”

“Không bằng Bệ hạ, không có cái gì để mất.”

“Nhưng bây giờ ta có rất nhiều, không giống với lúc ở rể nhà phu nhân, tới thịt cũng không cho ta ăn.”

“À, chàng là người rể duy nhất trong mấy người kia có thể ăn đó.”

[......]

Ồn ào ầm ĩ một trận ta liền buồn ngủ mà thiếp đi.

Lúc đầu nghĩ tới cảnh ngày mai bị chém đầu, ta còn cho rằng mình không ngủ được, không nghĩ tới cuối cùng còn ngủ rất say.

Trong lúc mông lung, hơi thở quen thuộc đột nhiên đến gần.

Ta thoáng nghe thấy tiếng nghẹn ngào kiềm chế, khóc lóc đau khổ như thú nhỏ bị tổn thương.

Chắc là nghe nhầm.

Nhưng hơi thở ấm áp dễ chịu đó dừng lại trên cổ ta, ta thuận tay sờ sờ hai cái, cổ lập tức bị cọ nhẹ mấy lần.

“Phu nhân…”

Mộng cảnh chân thật quá...

Bình luận

Truyện đang đọc