NGƯỜI THỪA KẾ DANH GIA


Huyệt Bách Hội.
Huyệt Khí Hải.
Lúc này bên ngoài, Lan Ngọc đi qua đi lại tỏ vẻ lo lắng cho Quốc Thiên.
“Không biết anh ta ổn không.

Hay là mình vào an ủi anh ta nhỉ?”
Lan Ngọc ngoái đầu nhìn vào thì sửng sốt đẩy cửa vào.
“Anh là cái gì vậy hả, Quốc Thiên.

Dừng tay lại ngay.”
Quốc Thiên quay sang quát.
“Cô đứng im đấy cho tôi.

Tôi đang cứu mẹ, đừng có ảnh hưởng tới việc tôi làm.”
Lan Ngọc nghe xong chỉ biết đứng yên nhìn Quốc Thiên làm trò gì đó trên người mẹ anh ta.
“Nếu thực sự anh có thể cứu được mẹ anh thì quả là tốt.

Anh chính là thần tiên tái thế.”
Quốc Thiên không nói không rành vẫn tiếp tục châm huy3t.

Lan Ngọc cũng thở dài một tiếng sâu trong lòng cô suy nghĩ.
“Nếu những việc này có thể giúp anh vơi đi nỗi buồn thì anh cứ việc làm.

Để tránh tổn thương tâm lý đi.”
Lan Ngọc đưa mắt chú tâm vào hành động được cho là điên khùng của Quốc Thiên.
Lúc này, Quốc Thiên chỉ còn một châm cuối ở giữa trung vị của Vương Giang.

Anh nặng nề bấm xuống.


Tim anh đập bịch bịch thành tiếng tỏ vẻ hồi hộp.
Trong đầu anh xuất hiện đoạn chữ thông báo.
“Mười ba châm Quỷ Môn đã hoàn thành.”
Quốc Thiên cắn môi lẩm bẩm trong bụng.

Vừa nhắm mắt cầu nguyện.
“Mẹ à, nhất định mẹ sẽ tỉnh lại.

Mẹ sẽ tỉnh lại!”
Tít!
Lan Ngọc sửng sốt chạy lại nhìn vào máy đo theo dõi nhịp tim.

Nó đã không còn là đường thẳng nữa mà giờ nhịp tim đã đập trở lại bình thường.
“Cái gì vậy cơ chứ.”
Rồi cô quay sang nhìn Quốc Thiên kinh ngạc.
“Làm sao mà anh có thể.”
“Đúng thật là kỳ diệu mà.”
Lan Ngọc nhanh chóng kiểm tra tình hình, cô còn không tin nổi những gì đang xảy ra trước mặt mình như là một bộ phim thần tiên vậy.
Vương Giang bỗng rục rịch hai tay, rồi từ từ mở mắt ra.
Lan Ngọc sửng sốt vội quay qua nói với Quốc Thiên.
“Quốc Thiên, mẹ anh đã tỉnh lại rồi, đã tỉnh lại rồi.”
Quốc Thiên rơi lệ lần nữa, anh vội vã chạy lại nắm lấy tay Vương Giang.
“Mẹ, mẹ ơi.

Rốt cuộc mẹ cũng đã tỉnh lại rồi.”
Nước mắt anh rơi thành dòng chảy dài hai bên má.

Quá vui mừng mà anh không kiềm được nước mắt.
Lan Ngọc đứng nhìn, hai mắt cô cũng rung rung.

Bao nhiêu năm làm bác sĩ của cô đây là lần đầu cô thấy một kỳ tích kì diệu tới như vậy.

Nhưng cũng vui mừng không kém.
“Bà ấy thực sự đã tỉnh lại rồi.

Trước đó mình đã nói không thể nào mà có thể tỉnh lại được, giờ tự nhiên bà ấy tỉnh lại một cách thần kỳ như vậy, trời phật không muốn bà ấy rời khỏi nhân gian này sao.

Đúng là kỳ tích.”
Quốc Thiên lấy tay vỗ vỗ ngực mình để cảm xúc không òa ra nữa.

Lần này anh đã tin giấc mơ kia và tin vào bộ Thiên Y Đạo Pháp là có thật chứ không phải chỉ đơn thuần là một giấc mơ nhảm nhí hay là sự tưởng tượng của một người điên, trong lòng anh thầm nghĩ.
“Cảm ơn lão tổ tông.

Cảm ơn người đã giúp con cho con cơ hội được ở bên mẹ mình.”
Lan Ngọc quay nhìn Quốc Thiên vẻ mặt anh vui mừng thì cô cũng vui theo nhưng vẫn thắc mắc.
“Không lẽ chính là hành động điên rồ khi nãy của anh ta đã cứu chính mẹ của anh ta.”
Vương Giang lờ đờ từ từ mở mắt nhìn xung quanh rồi quay sang nhìn Quốc Thiên cất giọng hỏi.
“Con trai yêu, làm gì mà khóc vậy ai đánh con à?”
Quốc Thiên nằm tay Vương Giang lắc lắc đầu, vui mừng quá mà anh nghẹn cả giọng không nói gì được.

“Đây là đâu sao mẹ lại ở đây.”
Lan Ngọc quay người chạy ra ngoài gọi những bác sĩ khi nãy trực bệnh hôm đó tới kiểm tra sức khỏe của Vương Giang.
Mọi người vừa nghe tin, Vương Giang tỉnh dậy thì ùn ùn kéo tới coi.

Các bác sĩ vừa rồi còn ngạc nhiên không tin nổi vào sự kì diệu này vội vàng tới kiểm tra.
Sau khi kiểm tra tất cả đều bình thường không có gì cả.

Hầu như mọi ngóc ngách trong bệnh viện ai cũng xôn xao bàn tán về điều kỳ diệu này.

Vừa nghe tin tử vong sắp chết bây giờ lại sống lại tỉnh táo bình thường hoàn toàn.
“Mọi người tới xem này, ôi quả thực phật tổ đã cứu sống bà ấy.”
“Quả thực là diệu kỳ, như là có phép màu đã giúp bà ấy vậy.”
“Thật may quá thần chết không lôi bà ấy đi.

Cảm ơn trời phật.”
Số người tới thì bàn tán, số thì chắp tay vái trời phật.

Người còn đang chưa hết ngạc nhiên đó là Lan Ngọc, cô ấy đứng chứng kiến hành động của Quốc Thiên đã làm lên người Vương Giang.

Phải làm gì đó mới có chuyện kì diệu tới như vậy.
Quốc Thiên bước ra ngoài, đợi các bác sĩ kiểm tra mẹ của mình lần cuối.

Anh đứng dựa lưng vào tường lấy tay lau mắt mũi của mình.

Một cánh tay đưa tới có kèm một chiếc khan.
“Lau đi, mặt mũi anh như đứa con nít vậy.” Lan Ngọc mỉm cười nói.
“Cảm ơn cô nha.”
Quốc Thiên đưa tay lấy chiếc khăn lau mặt của mình.
Lan Ngọc quay sang nhìn Quốc Thiên hỏi.
“Này anh thực sự đã làm gì mẹ anh vậy.

Rõ ràng đây không phải là việc của trời phật của thể làm được.

Anh đâm đâm chọc chọc vào người mẹ mình, việc anh làm khi nãy là cái gì kia cơ chứ.”
Quốc Thiên cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên khi Lan Ngọc hỏi.


Anh mỉm cười đáp.
“Cái gì đâm đâm chọc chọc vậy, đó được gọi là Mười Ba Châm Quỷ Môn.”
“Cái gì? Mười Ba Châm Quỷ Môn?”
“Cái đấy tôi lên mạng tìm được đó, nghe bảo giúp ích cho người thực vật.

Khi nãy tình huống cấp bách quá tôi mới liều mình thử sử dụng cách này nhưng xem ra nó hiệu quả hơn tôi nghĩ.

Một phần cũng là do trời phật độ giúp mẹ tôi qua cơn nguy kịch.”
“À, à ra là thế hả.” Lan Ngọc gật gù tỏ vẻ tin những lời Quốc Thiên nói.
Nhưng trong cô đang thầm nghĩ.
“Cái gì mà tìm trên mạng mà có thể dám liều mình mà thử cơ chứ.

Anh chàng này rốt cuộc là như thế nào.”
Một câu hỏi lớn trong cô được đặt ra.
“Này cô nhìn tôi ghê vậy, bộ say đắm tôi rồi hả.”
“Tôi say anh làm gì kia cơ chứ.”
Nói rồi Lan Ngọc mỉm cười rồi quay lưng rời đi.
Quốc Thiên nhìn theo dáng người đẹp.

Trong lòng nghĩ thầm.
“Xin lỗi đã nói dối cô nhưng việc về bí kíp Thiên Y Đạo Pháp này tuyệt đối tôi sẽ không nói ra đâu.

Có rất nhiều điều bí ẩn mà tôi còn khá thắc mắc về thân phận của chính tôi nữa.”
Quốc Thiên tiến tới trước cửa sổ nhìn lên những tầng mây, thở dài nhẹ nhõm.
“Cha à, rốt cuộc tới giờ con vẫn không biết cha là người như thế nào? Mọi thứ đến với con như là một giấc mơ liệu con có thể gánh vác được hết những gì cha để lại cho con không.

Thưa cha hãy nhắc bảo con.”.


Bình luận

Truyện đang đọc