NGƯỜI TÌNH BÍ ẤN


Trên giường lớn kingsize, Phác Chính Nguyên đã hoàn toàn quên mình.
Móng tay Cố Tĩnh Đình đâm sâu vào lòng bàn tay.

Lần thứ hai rồi.

Đây là lần thứ hai do cô bất cẩn mà khiến bản thân mình bị lừa mất.
Cô tự thề với lòng tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba nữa.

Tất cả mọi chuyện hôm nay cô cũng sẽ không bỏ qua như vậy.
Tay chân bị trói nên Phác Chính Nguyên muốn cởi bỏ quần áo cô nhanh chóng cũng có chút khó khăn.

Nếu như cởi lỏng cho cô thì bản thân sẽ bị chịu thiệt bất lợi.
Vết thương trên người hắn ta đến tận bây giờ vẫn còn cảm giác đau âm ỉ.
Cố Tĩnh Đình sợ lạnh, bên ngoài áo khoác là áo len cổ lọ khá dày.

Phương Chính Nguyên kéo xé nhưng cũng không xé ra dễ dàng.

Muốn cởϊ qυầи áo trên người Cố Tĩnh Đình dễ dàng nhưng lại bị trói bằng dây thừng.


Đột nhiên có chút rối rắm.
Nghiến chặt răng, ánh mắt Cố Tĩnh Đình rõ ràng có ý mỉa mai, vẻ mặt có chút bất mãn.
Xoay người lấy một cây kéo đến.

Lưỡi kéo sắc bén cứa vào cổ Cố Tĩnh Đình như vô ý miết qua miết lại, hắn ta cảnh cáo nói: “Tôi cũng chẳng phải sợ cô giở trò gì, Cố Tĩnh Đình, bây giờ cô đã rơi vào trong tay tôi, cô cũng nên thả lỏng một chút, thoải mái mà hưởng thụ.

Nếu không thì người chịu khổ cũng chính là bản thân cô thôi.”
Lúc này Cố Tĩnh Đình nhíu chặt mày, ánh mắt nhìn vào lưỡi kéo rồi lại nhìn vào ánh mắt đầy vẻ dâʍ ɖu͙ƈ và mưu kế của Phác Chính Nguyên, khẽ mím môi, ánh mắt lạnh băng.

Đột nhiên đứng dậy, đá mạnh hai chân về phía Phác Chính Nguyên.
Phác Chính Nguyên không ngờ Cố Tĩnh Đình đã bị trói mà còn có thể giãy dụa như vậy, cây kéo trên tay bị cô đá rơi xuống bên giường.

Bản thân hắn cũng bị đá rơi xuống giường.
Lúc này vẻ mặt Phác Chính Nguyen đã vô cùng u ám kho coi, trừng mắt nhìn ánh mắt đủ kiểu chống đối và chế nhạo của Cố Tĩnh Đình.

Đột nhiên dùng sức xông về phía cô.
Đè trên người cô, bàn tay to của hắn liên tục xé rách: “Cô nghĩ là tôi không có cách gì đối phó cô à? Cô cho là tôi không làm được gì cô sao? Tôi nói cho cô biết, hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ cô một trận.


Để cho cô biết là không thể chọc vào tôi được đâu.”
Bởi vì căm phẫn, bởi vì Cố Tĩnh Đình phản kháng, không cam chịu.

Phác Chính Nguyên tức đến độ tay cũng không cởϊ qυầи áo Cố Tĩnh Đình nhanh chóng được.
Dưới cơn giận dữ bùng lên trong lòng, hắn ta dứt khoát không quan tâm gì nữa mà nghiêng người qua, muốn đè miệng vẫn còn bầm tím sưng vù lên môi Cố Tĩnh Đình.
Cố Tĩnh Đình kinh ngạc hít sâu, cả người trốn tránh sang bên cạnh, cơ thể giãy dụa liên tục.

Quá đủ rồi, hôm nay đợi đến khi cô rời khỏi chỗ này, cô nhất định phải khiến Phác Chính Nguyên sống không bằng chết.
Nụ hôn của Phác Chính Nguyên rơi vào má Cố Tĩnh Đình, cũng chỉ như vậy đã khiến sắc mặt Cố Tĩnh Đình trở nên u ám vô cùng khó coi.
Sự căm phẫn vô hạn lại thêm uất ức vì bị làm nhục khiến cô mặc kệ mọi thứ, lại lần nữa dùng sức đứng lên, lần này thì nhắm vào trán của Phác Chính Nguyên.
Dùng hết sức đập vào thật mạnh.
Mặc dù vừa rồi Phác Chính Nguyên không hôn được vào môi Cố Tĩnh Đình nhưng cũng hôn được vào má Cố Tĩnh Đình.

Làn da mềm mại, mịn màng của cô, cùng với mùi hương thoang thoảng trên người, lại thêm kɦoáı ƈảʍ có thể chinh phục được Cố Tĩnh Đình khiến hắn ta như mụ mị cả đầu óc.
Không phòng bị bất ngờ bị Cố Tĩnh Đình đánh như vậy lại đánh trúng vết thương do hôm qua bị Cố Tĩnh Đình ném ra ngoài gây ra.

Đã bị thương lại còn bị thêm, cơn đau dữ dội khiến hắn ta ngưng lại, cả người cũng lùi lại về sau.
Như vậy vẫn chưa đủ.

Cố Tĩnh Đình vừa đánh như vậy cũng khiến bản thân mình hơi choáng váng.

Nhưng cô lại càng biết rõ như thế nào là thừa thắng xông lên..


Bình luận

Truyện đang đọc