NGƯỜI TÌNH BÍ MẬT CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC ÁC MA

Cả cơ thể người đàn ông được bao bọc trong bóng tối mờ mờ, chỉ hơi lộ ra khuôn mặt góc cạnh cương nghị, và đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.

Mặc dù bóng tối chen hầu hết gương mặt, nhưng khí chất vương giả bẩm sinh của anh ta khiến người ta không thể không chú ý.

Anh ta mặc chiếc áo khoác dài màu đen, dưới chân là đôi giày đen sáng bóng, nửa ngồi trên mặt đất, nâng người con gái đột nhiên ngã sụp xuống, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô gái, khẽ nhíu mày.

Doãn Băng Dao mở đôi mắt say lờ đờ, nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông vốn không định để ý tới cô gái, chỉ là thuận tay đỡ cô, nhưng khi nhìn thấy gương mặt thuần khiết và ánh mắt dịu dàng đáng yêu của cô, khóe miệng lạnh lùng của anh ta khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười như có như không.

Dường như cô đã gợi được sự hứng thú của anh ta.

Nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô gái một lượt, không phải loại phụ nữ ăn mặc hở hang nóng bỏng trong quán rượu.

Gương mặt thanh tú xinh đẹp, làn da trắng hồng tự nhiên, không có vẻ trang điểm phấn son.

Cánh tay anh ta nhẹ nhàng giơ lên, chiếc đũa từ trong mái tóc đen tuyền của cô gái rơi ra.

Trong nháy mắt, mái tóc dài đen nhánh mượt mà được xõa tung ra, càng khiến dáng vẻ của cô gái thêm xinh đẹp kiều mị. Mùi thơm dầu gội bay vào mũi người đàn ông, trong lòng giống như có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào.

Anh ta nâng cô dậy, tuy không hiểu tại sao bản thân lại hành động như vậy, nhưng vẫn không buông được cô gái ra.

Doãn Băng Dao nghiêng người đầu tựa vào ngực anh ta, hai tay liền ôm chặt thắt lưng thon dài, miệng thì thào nói: "Ôi, cái cột trong quán bar này ấm quá..."

Chết tiệt!

Người đàn ông tức giận nhíu mày, không ngờ người như anh lại bị coi giống như cái cột! Giơ tay định gỡ tay cô gái ra khỏi người mình.

Doãn Băng Dao ôm chặt thắt lưng anh không buông, dùng lực mạnh đến kỳ lạ.

Có thể do từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn, nếu để cô ôm vật gì đó có thể giúp cho việc sinh tồn, cô sẽ bướng bỉnh không buông tay.

Người đàn ông không còn cách nào ngoài việc ôm cô đi vào trong thang máy. Chỉ muốn nhanh chóng ném người phụ nữ này vào chiếc taxi nào đó. Anh không có thời gian để dính vào mấy chuyện bao đồng này.

Quán bar này ở tầng hai bên dưới mặt đất. Người đàn ông bấm thang máy lên tầng một.

Trong thang máy, chỉ có hai người bọn họ, Doãn Băng Dao đã uống khá nhiều rượu, nên người cô cực kỳ nóng, mặc dù cách lớp áo nhưng người đàn ông vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô.

Tay cô còn không ngừng di chuyển trên người anh ta.

Người đàn ông cảm giác cổ họng mình khô khốc, nhưng anh ta vẫn đứng yên không nhúc nhích. Không bao giờ đụng vào phụ nữ trong quán bar, đây là nguyên tắc của anh.

Đinh một tiếng, thang máy lên tới tầng một, cửa thang máy từ từ mở ra.

Người đàn ông khẽ nói, "Ra ngoài, đi hai mươi bước, ngồi lên taxi, về nhà!" Một giọng nói vô cùng lạnh lùng, không chút cảm xúc.

Từ trước tới giờ anh nói chuyện luôn ngắn gọn dứt khoát như vậy.

Doãn Băng Dao vẫn không buông tay, nghiêng người, ôm chặt người đàn ông trước mặt, bộ ngực mềm mại của cô dán sát vào anh ta, khiến cơ thể anh ta không kìm được khẽ run lên.

Cái cột này ôm rất thoải mái, cô không buông ra được, tuy rằng uống say, nhưng cô biết chỉ cần mình buông tay ra, chắc chắn ngay lập tức sẽ ngã nhào xuống đất, thay vì tiếp xúc thắm thiết với mặt đất lạnh lẽo chi bằng ôm chặt lấy cái cột ấm áp mày.

Cô giống như một con mèo con, đầu không ngừng cọ qua cọ lại trên ngực anh ta, "Ưm... thoải mái quá..."

Đôi mắt hẹp dài của anh ta khẽ nheo lại cực kỳ nguy hiểm, "Vậy sao, vậy lát nữa, tôi sẽ khiến cô càng thoải mái hơn..."

Bình luận

Truyện đang đọc