NGƯỜI TÌNH CỦA SÓI


"Lục Quy Báo! Hạng người dơ bẩn như mày...!chỉ xứng đáng, để lau giày cho Lãnh Vân Hàn tao mà thôi!"
Dù rằng uy quyền của Sói rất mạnh.

Nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của Báo Đốm, một mình anh thân cô thế cô, vốn không phải đối thủ của anh ta.

Anh nhanh chóng bị đàn em của Báo Đốm đánh lén một cú vào vai, ngã ra đất bất tỉnh nhân sự.

Lục Quy Báo cười khẩy, khom người ngồi xuống vỗ vỗ vai cái vào mặt Vân Hàn.

"Là do mày tự mình tìm đến, tao chỉ là hiếu khách mới giữ mày lại thôi!"
Ở bệnh viện.

Ái Ly mơ màng tỉnh dậy, trong đầu cô xuất hiện những hình ảnh mơ hồ khiến cô như nhận ra được vài chuyện.

Hình ảnh Vân Hàn đưa cô đến công viên thăm bọn trẻ bị bỏ rơi, anh tặng hoa cho cô, nói rằng muốn nhờ cô lấy quà cho bọn trẻ.

Và...!gã đàn ông kia xuất hiện, đâm cho cô một nhát chí mạng, còn nhìn cô với ánh mắt đầy đắc ý.

"Con nhỏ ngu ngốc! Mày đã bị Sói lợi dụng rồi!"
Cô mở choàng mắt, trán ướt đẫm mồ hôi cùng những cơn thở dốc.


Nhát dao đó quả thực quá bất ngờ, nó khiến cô tưởng chừng như mình đã mất mạng.

Nhưng điều khiến cô hụt hẫng và không ngờ tới nhất, chính là Vân Hàn đã lợi dụng cô.

Anh đã lợi dụng lòng tốt và sự thương hại của cô đối với bọn trẻ để làm ra chuyện này.

Trong mắt cô lúc này, Lãnh Vân Hàn là một con người vừa tàn nhẫn vừa đáng sợ.

Cô cố chịu đau, gượng người ngồi dậy muốn thoát khỏi nơi này, thoát khỏi anh, nhưng Lãnh Trác ngồi ở gần đó lại lên tiếng.

"Cô nghĩ mình sẽ yên ổn mà thoát khỏi đây à?"
Ái Ly yếu ớt nhìn anh, cô bây giờ quả thực giống như một con chim bị gãy cánh, không thể bay đi càng không còn sức để thoát khỏi nơi này.

Anh ta đi đến gần rồi ngồi bên mép giường, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc nhìn cô.

Bám vào chiếc chăn mỏng, cô nhìn anh ta nói.

"Dù có chết, tôi cũng phải thoát khỏi nơi địa ngục này, tránh xa khỏi người đàn ông máu lạnh đáng sợ đó."
Lãnh Trác không chịu được khi nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này của cô.

Anh ta mặc kệ cô đang bị thương, nắm chặt lấy cổ tay của cô rồi nói.

"Chuyện bây giờ đã không còn đơn giản như trước nữa rồi.

Lưu Ái Ly! Chính sự xuất hiện của cô đang làm mọi thứ đảo lộn cả lên.

Lãnh Vân Hàn! Anh ấy vì cô mà bất chấp tất cả, vì cô mà biến thành con người khác.

Còn cô...!Ha! Chỉ muốn thoát khỏi anh ấy!"
Đảo lộn? Vì mình mà mọi thứ đảo lộn sao? Nghe tức cười thật! Chính Lãnh Vân Hàn đã xuất hiện trong cuộc đời mình, anh ta cướp đi sự bình yên của mình, nhốt mình trong nhà anh ta như giam cầm mình trong một chiếc lồng không có chốt mở.

Vì mình mà bất chấp tất cả sao? Anh ta thì biết vì ai chứ? Ngoài mặt anh ta đối tốt với mình, nói sẽ không để mình chịu thiệt thòi, nhưng con người anh ta lúc nào cũng lầm lì khó đoán.

Anh ta lợi dụng, đẩy mình đến chỗ chết, như vậy mà cũng gọi là vì mình sao? Những con người này, ai cũng đều máu lạnh và đáng kinh tởm.


Lãnh Vân Hàn, tôi thà chết cũng không muốn để anh giam cầm tôi như vậy nữa!
Ái Ly đau đớn vì cánh tay bị siết chặt, vùng vẫy muốn thoát ra.

Lãnh Trác nhìn thấy cô như vậy, cũng không muốn làm cô bị thương nặng thêm mà hất tay cô ra.

Cô nhìn anh ta với đôi mắt đẫm nước, hàng mi cong vút ướt sũng.

"Vì tôi? Anh ta vì tôi mà đẩy tôi vào chỗ chết, vì tôi mà lợi dụng trắng trợn không thấy hổ thẹn lương tâm như vậy sao?"
"Tùy cô! Muốn nghĩ thế nào thì nghĩ! Nhưng tôi nói trước, đừng hòng có ý định thoát khỏi anh ấy!"
Địa bàn của Báo Đốm.

Vân Hàn sau khi tỉnh lại, thấy thân thể mình đau nhức vô cùng, hai tay còn bị trói lại thật chặt bằng dây thừng, càng vẫy vùng lại càng thấy đau.

Lục Quy Báo ngồi chễm trệ ở trước mặt anh, được đàn em xua nịnh chăm cho một điếu thuốc.

Anh ta hả hê nhìn bộ dạng của anh lúc này, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng.

Anh thở hì hục, trừng mắt nhìn anh ta.

"Thằng chó! Mày muốn gì?"
Báo Đốm bật cười sảng khoái, giọng cười ấy thật biến thái và ghê tởm.

Anh ta ném điếu thuốc xuống đất, dùng mũi giày chà thật mạnh rồi đứng dậy đi về chỗ Vân Hàn.

Nhìn xung quanh anh một lượt, chiếc áo sơ mi trắng đã bị lắm bẩn, cùng với những vết bầm tím trên da thịt.


Sói trong mắt của anh ta bây giờ, chỉ là một con sói sắp rơi xuống vực thẳm.

"Tao muốn gì à?"
Lục Quy Báo nhìn Vân Hàn cười đểu, nhướn mày.

"Tao muốn ngồi lên đầu mày, cùng con nhỏ xinh đẹp bên cạnh mày hưởng lạc mọi thú vui trên đời! Ha ha ha!"
Vân Hàn nhìn anh ta với ánh mắt khinh thường, phun nước bọt vào mặt anh ta rồi nhếch môi cười.

Lục Quy Báo bị khựng lại, đưa những đầu ngón tay quệt lên mặt mình rồi trừng mắt nhìn anh.

Anh ta nổi điên rồi, liền không đùa giỡn nữa mà đấm vào mặt Vân Hàn một cái.

Anh bị đánh hất sang một bên, khoé môi chảy máu rồi bầm tím.

Giọng anh trầm xuống, có chút khó nghe nhưng vẫn đang muốn khiêu khích anh ta.

"Tao thế nào cũng được.

Nhưng mày mà động vào cô ấy, tao sẽ sống chết với mày.".


Bình luận

Truyện đang đọc