NGƯỜI TÌNH ĐẾ VƯƠNG

Mỗi sáng sớm Lâm Dao phải luyện chữ hai giờ, buổi chiều nấu ăn, cảm thấy ổn sẽ biết vào thực đơn món ăn, chuẩn bị mở thức đơn cho phủ dùng, vì vậy mặc dù không cần nấu cơm cho vị vương gia bên cạnh kia, nhưng vẫn bề bộn nhiều việc.

Nhưng mà kiểu bận rộn này rất phong phú, mỗi ngày Lâm Dao đều có niềm vui, cảm thấy cuộc sống này này có rất nhiều tư vị, vì nàng sống cho bản thân.

Ngày này, Lâm Dao làm một nồi thịt dê hầm củ cải, để tăng vị còn cố tình cho thêm ít rượu Hoa Điêu, hầm lửa nhỏ cả một buổi chiều, thịt dê mềm đẹp, bởi vì có thêm cà rốt, mùi vị thịt dê rất tự nhiên, tự nhiên tinh tế, thịt dê ăn mềm mại, hai lợi nguyên liệu khác nhau cùng hòa quyện thành tuyệt hỏa.

Lúc buổi tối, bà vú Tào Thị, nha hoàn Mậu Xuân, còn có người nhà Trương Sơn cũng đến thưởng thức, Hạ Thuận con trai trưởng của bà vú Tào Thị cũng đến hỏi thăm sức khỏe mẹ, hôm nay hắn đã giúp Lâm Dao quản điền trang, thịt dê là hắn mang đến.

Mỗi người một cái bát nhỏ, ghế không đủ, Hạ Thuận đưa hai đứa con trai đứng ăn, mọi người ăn trong im lặng, không nói chuyện với nhau câu nào.

Lâm Dao thấy không ai liên tiếng, chỉ chủ động hỏi, "Mùi này như thế nào?""Rất ngon.

""Rất thơm!"Con trai lớn của Hạ Thuận nói: "Phu nhân, một năm chúng ta được ăn thịt dê một lần, mỗi lần vậy ta và em trai đều ăn hết sạch, lúc đó không cảm thấy, nhưng lần này phu nhân nấu ta mới biết thế nào là ngon.

" Con trai lớn của Hạ Thuận hết sức nịnh bợ, lại làm ra dáng vẻ đáng thương hỏi: "Phu nhân, con có thể ăn thêm bát nữa không?""Cái thằng nhóc này, phải biết ý chút chứ?" Hạ Thuận nói.

Lâm Dao không nhịn được bật cười, mọi người cũng cười theo, bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn.

"Thật đó phu nhân thịt này rất mềm, cắn một miếng thịt liền tan trong miệng, đầy vị thơm ngon.

"Mậu Xuân bên cạnh cười hì hì nói: "Nói rất hay, cho ngươi thêm một bát nữa.

"Con trai nhỏ của Hạ Thuận nói: "Ta cũng muốn thêm một bát!"Mậu Xuân nói: "Ngươi học hỏi anh ngươi đi, dù sao cũng phải nói được vài câu thế chứ?"Con trai nhỏ của Hạ Thuận không thể nói được những lời như anh trai, im một lúc lâu, sắc mặt đỏ bừng nói: "Đồ ăn rất ngoan, hu hu! " làm bộ dạng khóc lóc đáng thương.

"Đừng khóc.

" Lâm Dao khom người ôm một lấy con trai nhỏ của Hạ Thuận, ôn nhu nói.

"Còn rất nhiều lắm, cũng đến ăn đi.

"Trong chốc lát mọi người ăn rất nhiệt tình ăn hết sạch, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng xoảng từ bên ngoài truyền vào, giống như có vật gì rơi vỡ.

"Ai vậy?"Được một lúc, Trương Sơn dẫn một người đàn ông cao gầy vào, hắn mặc chiếc áo dài lụa màu trắng, mũ ngọc tinh xảo, môi đỏ răng trắng, gương mặt vô cùng đẹp, chỉ hôm nay hơi nhếch nhác, trên tay áo, trên tóc mai đầu dính bùn đất và cỏ.

Trương Sơn noi: "Phu nhân, còn tưởng là kẻ trộm, nhưng suy nghĩ một chút, bàn này kẻ trộm sao lại trèo lên tường?" Thật ra thì Trương Sơn còn tưởng rằng đâu ra một tên biến thái, nhưng nhìn lại lối ăn mặc toát lên vẻ quyền quý khuôn mặt còn tinh tế xinh đẹp hơn phu nhân, cảm thấy khả năng này cũng rất thấp, cũng không lên tiếng.

Người đến đỏ ửng mặt nói:"Mạo phạm, cha ta là ninh quốc công! " Người đàn ông nói đến đây thì dừng lại, đập nhẹ vài cái vào đâu: "Trong nhà xếp thứ năm.

""Thì ra là Ngũ gia của ninh phủ Quốc công, thất lễ.

""Thật sự đã lỗ mãn làm phiền.

" Vị Ngũ công tử của ninh phủ Quốc công này rất khách khí, giọng nói cũng vô cùng ôn hòa, Lâm Dao càng nhìn càng cảm thấy chuyện xảy ra chắc chắn có nguyên do, quả nhiên hắn nói: "Vốn đến biệt viện nhỏ, kết quả ngửi được mùi thơm này, sơt thích của ta hơi khác biệt chính là thích ăn ngon, thấy món ngon sẽ không nhịn nổi! mong phu nhân đừng trách tội.

".

Bình luận

Truyện đang đọc