NGƯỜI TÌNH THAY THẾ CỦA BÁ TỔNG MỘT ĐỜI VỢ

Edit: Cháo

18.

Tình yêu mà tất cả mọi người tán thưởng, đa phần sẽ dừng lại tại lễ cưới.

Từ đó Hoàng tử và Công chúa sẽ sống cuộc sống hạnh phúc bên nhau, không ai nói đến những va chạm khi họ chung sống.

Trên thực tế, hai người dù có yêu nhau thế nào đi chăng nữa, sống lâu với nhau rồi cũng sẽ cảm thấy chán ngán, tình yêu của họ cũng không thể giữ mãi được như lúc đầu.

Chẩm Lập Phong cũng không ngoại lệ.

Anh và bé con đúng là vì tình yêu và sự rung động mà đến với nhau.

Bọn họ bắt đầu từ lúc chẳng có gì trong tay, một viên gạch một miếng ngói xây dựng sự nghiệp chung, từ căn phòng thuê đến nhà tự mua, từ con ngõ hẻm mỗi sáng tự đi đổ ống nhổ, đến nhà thương mại đẹp đẽ sạch sẽ.

Bọn họ chứng kiến tất cả những chán nản và thất vọng của nhau, cũng như những thành tựu huy hoàng mà họ đạt được.

Tiền bạc có thể làm con người ta sáng bừng rực rỡ.

Chẩm Lập Phong từ một Alpha nghèo kiết trắng tay, trở thành người mới phất trong nghề. Toàn bộ chi tiêu ăn mặc của anh lên một cấp bậc khác, trở nên giống người hơn.

Đi đôi với giá trị con người được nâng cao, những cám dỗ xung quanh anh cũng ngày một nhiều.

Kẻ tâng bốc nịnh hót, người xưng huynh gọi đệ với anh bắt đầu xuất hiện.

Anh chìm trong ham thích mà không tự biết, thường xuyên bị người bên gối cằn nhằn.

Bé con nhà anh tuyệt đối sẽ không tâng bốc khoe khoang anh như những kẻ ngoài kia, cậu vẫn đối xử với giám đốc Chẩm như hồi hai người còn đi khắp hang cùng ngõ hẻm.

Chẳng qua Chẩm Lập Phong của khi đó, không hiểu được cách đối xử khác biệt ấy.
“Chẩm Lập Phong, ra lau nhà!”

Chẩm Lập Phong nghe tiếng sai bảo của đối phương, không tình nguyện mà đáp lại một tiếng.

“Có dì giúp việc mà.”

“Dì ấy xin nghỉ mấy hôm trước rồi anh không biết à?” Beta giục anh làm việc nhà gọi từ đằng xa, “Con dâu bác ấy sinh con rồi, về chăm ở cữ… Anh nhanh lên một chút một mình em không xong được.”

“Đến đây đến đây.”

Anh bất đắc dĩ tỏ ý với người phía bên kia video thì bị nhạo báng.

“Ha ha ha, Chẩm tổng là ông chủ lớn thế rồi mà còn phải nghe chị nhà* kìa.”

*gốc 嫂夫人(tẩu phu nhân) cách gọi kính trọng đối với vợ của bạn

“Nào có…” Chẩm Lập Phong khi ấy chỉ muốn giữ lấy mặt mũi, “Cũng do tôi chiều em ấy quá, không chấp nhặt làm gì.”

Khi đó đầu óc anh không tỉnh táo, bị tiền tài tới liên tục mê mẩn, càng không chịu nổi người khác cười nhạo anh sợ vợ, cảm thấy đó là chuyện mất mặt, làm hỏng thể diện của mình.

“Chẩm Lập Phong anh bắt rận đó à? Lề mề gì thế nhanh lên!”

Cho nên khi anh nhìn thấy người đang mặc tạp dề làm bếp, bởi vì bận nấu nướng mà lôi thôi lếch thếch thì không nhịn nổi cơn bực bội.

“Em chừa cho anh chút mặt mũi đi chứ. Anh vừa có hội nghị trực tuyến, Lưu tổng bên đó thấy mà cười nhạo kia kìa.”

“Hừ.” Khi ấy sự ỷ lại của đối phương trở thành quấy rối, làm nũng trở thành oán trách, “Em gọi anh lau nhà cho nhà của chúng ta, giờ lại biến thành cười nhạo anh hả… Anh không muốn làm thì đừng làm nữa.”
Hiện giờ Chẩm Lập Phong đang cầm cây lau nhà, trông có vẻ không biết nên làm như thế nào.

“Ông chủ, ngài cứ ngồi đi!”

“Để tôi để tôi!” Vệ Tiểu Thảo cố kéo lấy cây lau nhà trong tay anh, “Thật ra mai dì giúp việc quay lại rồi, hôm nay không làm cũng không sao.”

Chẩm Lập Phong lúng ta lúng túng, anh muốn làm chút gì đó.

“Anh… anh giúp được mà.”

Nhưng Vệ Tiểu Thảo từ chối ngay tắp lự.

“Đừng đừng đừng, sao có thể để ngài làm loại chuyện này được chứ.”

Chẩm Lập Phong chỉ có thể rụt rè ngồi trên sofa nhìn Vệ Tiểu Thảo bận tới bận lui.

Anh cứ nghĩ rằng mình sẽ rất vui.

Nhưng không còn ai sai bảo anh nữa rồi.

Không còn nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc