NGƯỜI TÌNH TRONG GƯƠNG


Lâm Tam Thiên không nhớ rõ Khương Chúc đã nói gì sau đó, cũng như khi cô rời đi.
Anh nóng lòng muốn mở , tờ giấy vang lên tiếng sột soạt dưới bàn tay anh, theo cốt truyện tiến triển, ngón tay anh càng lúc càng run.
Lâm Tam Thiên nhanh chóng đọc xong cuốn tiểu thuyết chưa đầy 200.000 từ.
Sau đó một cơn lạnh từ dưới bàn chân vọt lên, nhanh chóng chảy khắp toàn thân.
Anh mất mười phút mới có thể bình tĩnh lại một chút.
Chuyện xảy ra với nhân vật chính trong cuốn sách rất giống với anh và Lam.
Nhân vật chính gặp bản sao trong gương của chính mình, nhưng điểm khác biệt là nhân vật chính và hình ảnh phản chiếu của anh ta luôn ở trong tình thế tranh giành quyền tồn tại.
Bối cảnh được đưa ra trong cốt truyện là nếu sự tồn tại của người trong gương không thể bị xóa bỏ trong thời hạn, nhân vật chính sẽ thay thế đối phương thành ảnh phản chiếu và bị mắc kẹt trong thế giới gương vô tận.
Do đó, phần lớn cốt truyện của cuốn sách đều mô tả nhân vật chính trong trạng thái hoang tưởng điên loạn, tìm mọi cách để giết chết người trong gương.
Nhưng vô số vụ mưu sát của anh ta chỉ dẫn đến vô số lần sống lại của người trong gương.
Con người không thể giết được ảnh phản chiếu của chính mình.
Cách duy nhất là tự sát.
Cái chết của bản thể dẫn đến sự biến mất hoàn toàn của ảnh trong gương.
Sau khi trải qua hàng loạt đấu tranh trong tuyệt vọng, nhân vật chính trong cuốn sách cuối cùng đã quyết định tự sát để thoát khỏi số phận bị mắc kẹt trong gương mãi mãi.
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao? Hay anh đang phóng chiếu (*) những trải nghiệm của mình vào một tác phẩm tưởng tượng?
(*) Phóng chiếu (Projection) Đây là cơ chế gán lên người khác những cảm xúc, suy nghĩ khó chấp nhận của bản thân.

Nó giúp bộc lộ những khao khát mà cái tôi không nhận ra để giảm thiểu lo âu hoặc tội lỗi.
Lâm Tam Thiên cho rằng cũng không phải vậy, vì có rất nhiều chi tiết trong cuốn sách, kể cả sự xuất hiện của ảnh phản chiếu trong thời tiết giông bão, ảnh phản chiếu chịu mọi tổn thương cho bản thể...!hoàn toàn phù hợp với hoàn cảnh của anh và Lam.
Sau một lúc do dự, Lâm Tam Thiên bấm số của Cố Lạc.
"Giáo sư Lâm?" Cố Lạc có chút bất ngờ, dù sao Lâm Tam Thiên rất ít khi gọi điện thoại cho người khác.
Lâm Tam Thiên: "Xin lỗi, anh không có số điện thoại của Khương Chúc nên chỉ có thể hỏi em."
Cố Lạc càng bất ngờ: "Chúc Chúc đang ở bên cạnh em, anh có chuyện gì à?"
Cô và Khương Chúc bên cạnh hai mặt nhìn nhau: "Chờ một chút, em đưa điện thoại cho Chúc Chúc."
Khương Chúc nhận điện thoại, khó hiểu hỏi: "Giáo sư Lâm, xảy ra chuyện gì sao?"
"Về tác phẩm người trong gương." Lâm Tam Thiên dừng một chút nói: "Nói như vậy có thể mạo muội, nếu có thể, thầy muốn biết bối cảnh sáng tác và cảm hứng của nó."
"Cảm hứng sáng tác đến từ truyền thuyết về thành Cực Quang, bà cố của A Lạc kể cho em nghe rất nhiều câu chuyện về phù thủy và hiến tế cổ xưa của địa phương, em đã chọn một số tài liệu này làm bối cảnh." Khương Chúc nói thật.
Lâm Tam Thiên: "Thiết lập của người trong gương, thực sự tồn tại trong truyền thuyết thành Cực Quang sao?"
"Đúng vậy, nhưng những truyền thuyết này dường như không thể tìm thấy trong các tài liệu hiện có, đó là do bà cố ngoại kể lại." Khương Chúc nói xong, có chút thấp thỏm với câu hỏi đột ngột của Lâm Tam Thiên: "Có điều gì không ổn với thiết lập ạ?"
Lâm Tam Thiên: "Tác phẩm rất hay, mà là về chuyện của thầy...!nếu như mấy em rảnh thì có thể gặp mặt trò chuyện."

Khương Chúc và Cố Lạc nhìn nhau: "Đương nhiên có thể, tối nay bọn em có thời gian, giáo sư Lâm có phải cũng đang nghiên cứu lĩnh vực liên quan không?"
Đây là lý do duy nhất cô có thể nghĩ đến việc Lâm Tam Thiên muốn gặp mặt sau khi đọc cuốn sách.
"Không phải." Cổ họng Lâm Tam Thiên thắt lại, các đốt ngón tay cầm điện thoại của anh vô thức siết chặt: "Bọn thầy gặp phải chuyện tương tự."
Anh nói "bọn thầy" là anh và Lam.
"Hả?" Nhất thời Khương Chúc chưa kịp phản ứng.
Lâm Tam Thiên im lặng một lúc: "Thầy và ảnh phản chiếu trong gương của thầy đang phải đối mặt với tình huống tương tự."
...
Lam mặc áo sơ mi màu xanh xám, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác dài màu xám.
Môi vẫn sơn màu xanh, cổ không đeo choker.
Y đang ngồi trong góc quán cạnh cửa sổ, ánh sáng lờ mờ hắt xuống càng làm nổi rõ đường nét sắc sảo bên mặt của y.
Cần cổ nhô ra yết hầu mang đến vẻ đẹp phi giới tính.
Cái ly đặt trước mặt y có in vết son xanh.
Ánh mắt Cố Lạc và Khương Chúc nấn ná lại trên mặt Lâm Tam Thiên và Lam, hai cô gái đều thừ người ra.
Tư thái của Lam điềm đạm ung dung, mỉm cười với hai cô rồi nói: "Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, mong không làm mấy em sợ."
Cố Lạc ngây người chớp mắt: "Anh là...!ảnh phản chiếu trong gương của giáo sư Lâm?"
Lam gật đầu: "Có thể gọi anh là Lam."
"Trời ạ...!nếu không nói thì em còn tưởng anh là anh em sinh đôi với giáo sư Lâm."
Cố Lạc nói xong, lại quan sát Lam một cách cẩn thận.
Tuy rằng Lam để tóc dài ngang vai, tô son và mặc quần áo trung tính có khí chất bí ẩn và giới tính không rõ ràng nhưng khiến người ta cảm thấy rất Alpha.

(*)
(*) A này có thể miêu tả cả trai lẫn gái, nói chung chỉ menly, đẹp trai, công khí ngời ngời, oách xà lách.

Ở đây có thể hiểu là Alpha Female là cụm từ mỹ miều mà người Mỹ dùng để mô tả những cô nàng cá tính, mạnh mẽ và thành công trong sự nghiệp.
"Mạo muội hỏi một chút, chẳng lẽ chị gái mặc váy xanh chạy xe đạp điện trong truyền thuyết học đường chính là...?"
Những gì cô thấy quá mức ly kỳ, Khương Chúc nhìn chằm chằm vào hai người có khuôn mặt và đường nét giống hệt nhau, không thể nào bình tĩnh nổi.
"Là anh." Lam thẳng thắn thừa nhận, thậm chí còn hơi đắc ý.
Khương Chúc khẽ "a" một tiếng, sau đó che miệng xin lỗi vì sự hớ hênh của mình
Cố Lạc ngập ngừng lên tiếng: "Trong trường có tin đồn rằng giáo sư Lâm và..."
Lâm Tam Thiên gật đầu, giọng điệu tự nhiên: "Đúng vậy, Lam là người yêu của anh."

Hai cô gái lại mở to mắt.
Sau một hồi im lặng, Lâm Tam Thiên đi thẳng vào vấn đề chính: "Vậy nên, anh và Lam muốn biết thêm chi tiết có thực về ảnh phản chiếu trong gương sau khi loại bỏ các yếu tố giả tưởng trong tiểu thuyết."
Anh nói sơ qua về nguy cơ mà hai người họ đang gặp phải hiện giờ, hai cô gái đã bình tĩnh lại sau khi uống một chút rượu, cũng dần dần quen với tình huống ly kỳ trước mặt.
"Ảnh phản chiếu trong gương là gì vậy?" Lam hỏi.
Vì một mục đích không rõ nào đó, mà quy tắc đã xóa bỏ sự thật về sự tồn tại của y, y đã hỏi câu tương tự với ảnh phản chiếu của mẹ trong giấc mơ.

"Anh không biết à?" Cố Lạc nhíu mày khó hiểu, nhưng vẫn tiếp tục giải thích cặn kẽ: "Theo bà cố ngoại của em nói, ảnh phản chiếu trong gương xuất hiện là do lời nguyền trong huyết mạch của tộc người Nam Vu ở bình nguyên Sirico."
Cô nói: "Nghe nói rằng bộ tộc Nam Vu năm đó đã giao dịch với Tà Thần, nhưng sau đó bọn họ lại đơn phương phá vỡ khế ước khiến Tà Thần bị thương nặng, trước khi Tà Thần bị tiêu diệt đã hạ một lời nguyền tàn nhẫn nhất trừng phạt bộ tộc Nam Vu phản bội, vì vậy lời nguyền sẽ mãi mãi nằm trong huyết mạch của bộ tộc xui xẻo đó."
Lam: "Vậy sự tồn tại của anh là một lời nguyền?"
"Có thể nói như vậy." Cô nhìn Lam: "Là hình phạt cho sự phản bội, sau khi hậu duệ của tộc người Nam Vu trưởng thành đến một độ tuổi nhất định, một hình ảnh phản chiếu sẽ xuất hiện."
Ánh mắt Lâm Tam Thiên nhìn về phía bình hoa thủy tinh trên bàn ăn.
Trong bình hoa cắm một cành cẩm tú cầu màu xanh dương.
Ngôn ngữ hoa của cẩm tú cầu xanh chính là sự phản bội.
"Vì lời nguyền này, bộ tộc Nam Vu đã tuyệt diệt mấy trăm năm." Ánh mắt Cố Lạc nán lại trên mặt hai người: "Cách duy nhất phá bỏ lời nguyền là cái chết của bản thể, để ngăn chặn lời nguyền lan rộng và làm ô uế thêm những linh hồn vô tội, hàng trăm năm trước tộc người Nam Vu đã chọn cách tự thiêu sống bản thân và đồng bào, đây được gọi là hiến tế cho tự do."
"Bà cố ngoại nói với bọn em rằng nghi thức hiến tế của bọn họ được chọn vào một đêm Đông Chí là đêm dài nhất, lửa cháy suốt một ngày hai đêm, mãi đến rạng sáng hôm sau mới tắt."
"Cũng có người nói trong trận hỏa hoạn đó có người sống sót, có người thấy một du khách phương Bắc đi qua vùng đồng bằng bị ngọn lửa thiêu rụi, ôm đi một đứa bé nằm trong tã lót."
"Sau đó, không ai biết người du khách đó đã đi đâu, cho nên truyền thuyết về người gương vẫn tồn tại được lưu truyền tới nay, đây cũng là bối cảnh sáng tác tiểu thuyết của Chúc Chúc."
Cố Lạc nói tới đây dừng lại, cô lại gọi một ly bia.
Lâm Tam Thiên: "Sau khi ảnh phản chiếu trong gương xuất hiện, sẽ thay thế sự tồn tại của bản thể?"
Cố Lạc gật đầu: "Đúng vậy, thân phận của hai người sẽ thay đổi, bản thể sẽ bị nhốt trong gương trở thành gương, người trong gương sẽ trở thành người thật bằng xương bằng thịt, tồn tại trong thế giới hiện thực."
Lam: "Nếu ảnh phản chiếu trong gương không muốn thì sao?"
Cố Lạc lắc đầu: "Sau khi thay thế bản thể, ảnh phản chiếu trong gương sẽ quên mất sự thật mình là người gương, còn có thể mất đi ký ức về bản thể."
Nhất thời không khí trở nên yên tĩnh.
Cố Lạc nhìn hai người, nuốt xuống những lời chưa nói ra.
Có những lời nói rõ ra thì quá tàn nhẫn, ai cũng biết rõ điều đó.
Một khi sự thay thế xảy ra, Lâm Tam Thiên sẽ bị nhốt trong gương, Lam của anh sẽ quên mất mình từng là ảnh phản chiếu trong gương, cũng quên mất Tam Thiên của y.
Cố Lạc tiếp tục nói: "Ảnh phản chiếu trong gương không thể bị giết, vì nó có khả năng tái sinh vô hạn, chỉ có cái chết của bản thể mới có thể khiến nó bị biến mất trước khi sự thay thế diễn ra."
"Nhưng vì ảnh phản chiếu trong gương chịu tổn thương cho bản thể, nên tai nạn thông thường khó có thể dẫn đến cái chết thực sự của bản thể, chỉ có bản thể chọn tự sát, nếu không..."

Ảnh phản chiếu trong gương và bản thể là mối quan hệ thù địch, đó là bản chất của lời nguyền.
Trừ khi bản thể tự sát, nếu không thì không giải quyết được.
Những điều này hoàn toàn xác nhận lời khuyên của ảnh phản chiếu trong gương của mẹ ——
"Đừng để Tam Thiên chết, bao gồm cả việc thằng bé muốn tự sát."
Vì tự sát là lối thoát duy nhất cho bản thể.
Mọi người lại an tĩnh lại.
Tiếng cười nói trầm thấp của thực khách trong nhà hàng vây quanh họ.
Sự sống động ở khắp mọi nơi, nhưng sự thật phũ phàng lại quấn chặt lấy họ.
"Vậy nên, nhân vật chính của người trong gương cuối cùng đã chọn cái chết." Lâm Tam Thiên phá vỡ sự im lặng đến nghẹt thở bằng một giọng nói bình tĩnh: "Chết thực sự còn dễ hơn việc bị nhốt trong gương."
Dưới gầm bàn, Lam nắm chặt tay anh, vô thức dùng sức.
Lần này thì ngược lại, Tam Thiên nhẹ nhàng vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay y, bảo Lam đừng sợ hãi.
"Tiểu thuyết là như vậy, nhưng giáo sư Lâm..."
Khương Chúc nhìn sang, sau đó buồn bã dời mắt.
Lâm Tam Thiên cười: "Tất nhiên thầy sẽ không đưa ra lựa chọn tương tự."
Anh đã hứa với Lam sẽ không tự sát.
Cố Lạc lo lắng nhìn sang: "Chẳng lẽ anh định để anh ấy..."
Lâm Tam Thiên biết Cố Lạc muốn nói gì, lắc đầu: "Anh muốn sống cùng Lam."
Cố Lạc nhíu mày suy tư một lát, cuối cùng nhìn Lâm Tam Thiên: "Giáo sư Lâm, em có thể nói riêng với anh vài câu được không?"
Từ nhỏ cô đã nghe chuyện xưa của bà cố ngoại của mình mà lớn lên, nên cô vẫn luôn kiêng dè sự tồn tại như Lam.
Tam Thiên và Lam nhìn nhau một lát, Lâm Tam Thiên gật đầu: "Đương nhiên có thể."
Trước khi rời bàn Cố Lạc nhìn Lam một cái: "Xin lỗi, cho em mượn giáo sư nhà anh một lát."
Lam nói đùa: "Nhớ trả lại là được."
Nhưng cuối cùng y vẫn cười không nổi.
Trên sân thượng nhà hàng, Khương Chúc cũng khoác áo khoác đi theo.
Sắc mặt Cố Lạc lạnh lùng: "Giáo sư Lâm, người ấy...!anh có thể tin tưởng à?"
Vì Lam là ảnh phản chiếu trong gương, chỉ cần Lâm Tam Thiên không chọn tự sát, y sẽ là người có lợi nhất.
Cho dù quá trình này rất đau khổ, sau khi Lâm Tam Thiên biến mất, y cũng sẽ quên hết mọi thứ.
Lâm Tam Thiên không chút do dự, cười nói: "Ngay cả bản thân anh cũng không thể tin sao?"
"Nói thế cũng không sai, nhưng..." Cố Lạc nói giữa chừng lại lắc đầu: "Anh định làm gì bây giờ?"
Lựa chọn này, lựa như thế nào cũng đều rất tàn nhẫn.
Lâm Tam Thiên lên tiếng: "Anh muốn đến thành Cực Quang với Lam, sau đó gặp bà cố ngoại của em."
Dừng một chút, Lâm Tam Thiên lại mỉm cười xin lỗi: "Nếu bà ấy bằng lòng gặp anh và Lam."
Cố Lạc nặng nề thở ra: "Em tin bà cố rất vui khi gặp mấy anh."
Cố Lạc suy nghĩ một lúc rồi trầm ngâm nói: "Vấn đề vé máy bay của Lam em cũng có thể giải quyết, chuyện này có thể giao cho em."
...

Sau khi Lâm Tam Thiên theo Cố Lạc lên sân thượng, trên bàn cơm chỉ còn lại một mình Lam.
Y nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn buông xuống, đèn đường trên đường phố nối tiếp nhau bật sáng.
Ánh sáng phản chiếu hình ảnh phản chiếu của y trên những cửa sổ sát trần.
Lam lặng lẽ ngắm nhìn một lúc rồi quay lại nhìn chiếc ghế trống bên cạnh.
Y uống hết rượu trong ly.
Khi y và Tam Thiên gặp nhau lần đầu tiên, thì đã hứa hẹn với đối phương ——
"Tớ không thể để cậu chết."
Khóe môi Lam nhếch lên, cong lên trông thật ưu thương.
Y nghĩ có lẽ y sẽ không bao giờ thực hiện được lời hứa hẹn với Tam Thiên như vậy nữa.
Câu này đối với Tam Thiên mà nói, đó là một lời nguyền rủa.
Có lẽ y không nên bước ra khỏi gương.
Y có lẽ là vận rủi của Tam Thiên.
Y có lẽ...
"Lam, cậu không phải vận rủi của tớ."
Lâm Tam Thiên đã trở lại chỗ ngồi, nắm lấy tay Lam, ánh mắt kiên định: "Hứa với tớ, đừng tự trách bản thân, cũng đừng sợ hãi."
Lam nhìn lại anh: "Ừ, tớ hứa với cậu."
Song y cũng biết rõ hơn bất cứ ai sự tồn tại của mình có bao nhiêu quan trọng với Tam Thiên.
Không bên nào nghi ngờ tầm quan trọng của nhau.
Khi họ bước ra khỏi nhà hàng thì trời đổ tuyết.
Hai người kề sát nhau đi vào màn tuyết.
Đêm tuyết rơi như vậy, chậm rãi đi về nhà còn thoải mái hơn đi taxi.
"Trước đây, các quy tắc ở trong tối chúng ta ở trong sáng, nhưng bây giờ chúng ta đã biết mục đích của quy tắc." Lâm Tam Thiên nói: "Đây có thể coi như là một bước tiến."
Lam nắm tay anh, không biết là Lam ấm lên hay anh lạnh đi, bây giờ nhiệt độ của họ đã trở nên gần giống nhau.
Tam Thiên tiếp tục nói: "Có lẽ chúng ta có thể tìm ra cách giải quyết khi đi đến thành Cực Quang, tớ sẽ không chơi trò chơi lựa chọn với quy tắc."
"Nếu thực sự phải lựa chọn..."
Bước chân Lam dừng lại, một ý nghĩ hiện lên trong đầu y, y quay lại nhìn Tam Thiên: "Tớ chọn để quy tắc chết."
Lâm Tam Thiên cười thành tiếng.
Lam lại không cười, hơi thở của y tiến lại gần, hôn sâu Tam Thiên của mình.
Nụ hôn của họ luôn kéo dài, nuốt lấy hơi thở của nhau.
Tuyết rơi ngày càng dày đặc.
Bông tuyết bay lả tả, soi sáng cả vùng trời đêm đông.
Tác giả có lời muốn nói:
Lam: Lần đầu tiên đi máy bay, làm thế nào để giả vờ ngồi quen rồi?.


Bình luận

Truyện đang đọc