NGƯỜI TRONG LÒNG ĐẾN THĂM CỎ TRÊN MỘ TA

Mộ Dung Diễn bị mù nên không thể ra ngoài, cả ngày chỉ có thể ở lì tại sòng bạc Sơn Hà cho cá ăn, nghe báo cáo trong sòng thu bao nhiêu bạc. Hắn buồn chán cực độ, liền bảo Cố Lang đọc thoại bản cho mình nghe.

“Dưới giường ta có một rương thoại bản đấy,” Mộ Dung Diễn nói với Cố Lang, “Ngươi lấy mấy quyển đọc cho ta nghe được không?”

Thoại bản? Cố Lang bán tín bán nghi tìm dưới giường hắn, thật sự thấy được một rương sách lớn. Y tiện tay cầm một quyển mở ra, mới lật vài tờ thì chợt biến sắc. Thoại bản đúng là thoại bản, nhưng nội dung bên trong đều là điên loan đảo phượng khiến người ta mặt đỏ tim run.

“Tìm được chưa?” Mộ Dung Diễn đứng ở cửa hỏi.

Cố Lang muốn đổi quyển khác, nhưng tìm mãi cũng chẳng có quyển nào tử tế.

“Hay không?” Mộ Dung Diễn truy vấn, thấy Cố Lang im lặng thì lại nói, “Sao không đọc? Ngươi xem nhập tâm quá nên không rảnh đọc ta nghe chứ gì……”

Hôm đó Tôn Phóng và Triệu Chuyết ngồi ở cổng sân trước, nhìn Mộ Dung Diễn mù mắt bị Cố Lang rượt chạy loạn lên tận nóc nhà, còn giẫm sập mấy mảnh ngói.

“Da của Đại đương gia thật dày,” Tôn Phóng cảm thán, “Ngày nào cũng bị Cố hộ vệ đuổi đánh mà không chừa.”

“Thiếu gia đâu có ra tay độc ác.” Triệu Chuyết nhìn hai người rượt đuổi trêи nóc nhà, khóe miệng lại cười nói, “Dáng vẻ thiếu gia như vậy mới có sức sống……”

Sau đó không biết rương thoại bản kia bị Mộ Dung Diễn chuyển đi đâu, Cố Lang cũng không thấy nó dưới giường hắn nữa.

“Ta chưa có xem,” Mộ Dung Diễn ngồi bên giường Cố Lang nói với người đang buồn ngủ nằm trêи giường, “Đều là người khác đưa ta, ta không biết viết về cái gì hết.”

Cố Lang buồn ngủ ríu cả mắt, gật đầu nói: “Ta muốn ngủ.”

Mộ Dung Diễn vén chăn lên chui vào, “Ừ, ngủ đi.”

Cố Lang: “…… Phòng ngươi ở bên cạnh.”

“Chạy tới chạy lui phiền phức lắm,” Mộ Dung Diễn nói, “Giường lớn như thế, chia ta một nửa cũng không chịu à?”

Cố Lang buồn ngủ cực kỳ nên mặc kệ hắn. Mộ Dung Diễn nghe y hít thở đều đều thì bên môi hiện lên ý cười, cũng nhắm mắt ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Diễn tỉnh lại trong một màn đen kịt, phát giác có người đang nhìn mình.

“Đẹp không?” Hắn nhẹ giọng cười nói, có lẽ vừa tỉnh ngủ nên thanh âm hơi khàn khàn.

Cố Lang giật mình không nói gì.

“Ngươi cứ nhìn vậy thôi à?” Mộ Dung Diễn xích lại gần chút nói khẽ, “Không thừa dịp ta bị mù làm chuyện gì sao?”

Cố Lang khó hiểu, “Làm gì?”

Mộ Dung Diễn: “Muốn làm gì thì làm nấy.”

Cố Lang nghĩ ngợi rồi nói: “Đánh ngươi?”

Mộ Dung Diễn: “……”

“Ngốc nghếch!” Mộ Dung Diễn tức giận hất chăn lên, tự mình xuống giường.

Giận thì giận nhưng ban đêm vẫn phải đến chia giường. Cố Lang nói không lại hắn nên đành mặc kệ. Thế là Mộ Dung Diễn ngủ ké giường hơn nửa tháng, mắt sắp khỏi cũng không chịu về phòng mình ngủ.

Vải trắng trêи mắt hắn đã tháo xuống, đại phu nói mấy ngày nữa chắc sẽ nhìn thấy.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Diễn mơ màng mở mắt ra, trong nắng sớm nhạt nhòa lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.

Cố Lang vẫn chưa tỉnh, nắm chăn mền nhẹ nhàng hít thở, gương mặt trắng nõn bị hằn một vết đỏ.

Mộ Dung Diễn đưa tay xoa vết đỏ kia, lòng bàn tay vuốt ve gương mặt mang theo cảm giác ngưa ngứa. Mí mắt Cố Lang khẽ động rồi mở mắt ra.

“Tỉnh rồi à?” Mộ Dung Diễn dịu dàng nói, “Mặt bị đè đỏ hết rồi.”

Cố Lang vẫn chưa tỉnh hẳn, đang muốn nhắm mắt ngủ tiếp thì dừng lại, bắt lấy bàn tay trêи mặt, “Ngươi…… thấy được rồi à?”

Mộ Dung Diễn gật đầu nói: “Ừ, thấy ngươi.”

Đáy mắt Cố Lang dần trong trẻo, còn toát lên chút ý cười, “Hôm qua bọn họ đánh cược xem khi nào ngươi……” Y đang nói nửa chừng thì bỗng nhiên trêи môi có một sự ấm áp đè xuống.

Y liền nhớ tới đêm đó bị Mộ Dung Diễn kéo lên nóc nhà ngắm trăng, hơi thở cực nóng xâm nhập vào miệng, y hốt hoảng cắn nát môi người kia, nếm được máu ấm của hắn.

Ấm.

Đó là suy nghĩ duy nhất của y trước khi ngất xỉu.

Môi lưỡi xâm nhập vào giữa răng, khẽ cắn ɭϊếʍ. Cố Lang bỗng nhiên lấy lại tinh thần, một cước đạp người xuống giường.

“Úi…… cũng không biết nhẹ chút nữa,” Mộ Dung Diễn xoa eo nhìn Cố Lang trêи giường rồi đột nhiên bật cười, “Không ngất là tốt rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc