NGƯỜI TRONG LÒNG

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Bởi vì chuyên này nên đạo diễn để Tống Trân ở trong phòng nghỉ nghỉ ngơi, cho cô điều chỉnh cảm xúc. Cằm cô cũng đã được xử lý, không chảy máu nữa. 

Ngắn ngủn chưa đến nửa tiếng, một làn sóng account marketing [1] đồng loạt chia sẻ tin tức này của cô, giờ trên mạng như đang bùng nổ, đủ loại chuyện bôi nhọ lung tung rối loạn đều được tung ra, phía dưới toàn là bình luận chửi rủa. Weibo của Tống Trân cũng hoàn toàn bị chiếm đóng, nhân phẩm kém của cô đã hoàn toàn được “chứng thực”.

[1] Account marketing: Người nào muốn quảng cáo, sản phẩm hay sự kiện gì đó của mình được mở rộng thì sẽ mua chuộc quần chúng ở đây, trả tiền để tuyên truyền. 

Từ đầu tới cuối, Tống Trân không nói một lời, chỉ ngồi một chỗ, trên mặt căn bản không nhìn ra được hỉ nộ ái ố. 

“Chị Tống, chị không sao chứ?” Hồ Linh lo lắng hỏi. Lúc này, cô ấy thà để Tống Trân khóc lóc một lát cũng không muốn để cô kìm nén chính mình như vậy. 

Tống Trân ngẩng đầu nhìn Hồ Linh: “Chị không sao.”

“Nhưng…”

“Kẽo kẹt”, cửa phòng nghỉ mở ra.

“Chị Nhất Hề. ”

Dương Nhất Hề gật đầu với Hồ Linh, ý bảo cô ấy ra ngoài trước. 

Sau khi Hồ Linh ra ngoài, Dương Nhất Hề đi đến ngồi bên cạnh Tống Trân.

“Chị Nhất Hề.”

Dương Nhất Hề vỗ bả vai cô: “Thế nào, có ổn không?”

“Vâng, còn tốt ạ.”

“Cứ cậy mạnh đi, bây giờ trong lòng chắc là đau đớn, tủi thân lắm phải không?”

Tống Trân mím môi, hốc mắt có hơi phiếm hồng.

“Loại chuyện này à, cơ bản thì nữ minh tinh nào trước khi nổi danh cũng sẽ trải qua, có người nổi tiếng nào mà chưa từng bị chửi mắng. Trong cái vòng luẩn quẩn hỗn loạn này, đầu tiên em phải có tâm tính không giống người bình thường, những điều mà người khác không thể chịu đựng được thì em phải chịu đựng, có người nào mà không phải vấp ngã trước khi thành công, tất cả mọi người đều vậy thôi.”

“Chị Nhất Hề, thật ra em đã xem hot search trước rồi, em chưa có làm gì, nhưng phỏng vấn vừa rồi chị cũng thấy rồi đấy, video phỏng vấn đã lan truyền trên mạng, chắc là giờ em đang bị mắng rất thảm.”

“Thảm? Em còn chưa tính là thảm đâu, người thảm hơn em còn rất nhiều, nhưng không phải họ đều chịu đựng được sao. Lúc học đại học, thầy cô giáo không dạy cho em à, những việc này đều không thể tránh được, mình cứ xem ở trong mắt là được rồi, ở trong giới giải trí, dù cho người khác có chửi mắng như thế nào thì cũng phải kiên trì đi con đường của mình, hiểu chưa?”

“Hiểu ạ, nhưng mà chị Nhất Hề, vì sao chị lại tin em như vậy?”

Dương Nhất Hề cười nói: “Trực giác, cảm giác em không phải là người như vậy.”

Trong lòng Tống Trân có chút cảm động, tuy thời gian cô ở cùng Dương Nhất Hề chưa đến một tháng nhưng Dương Nhất Hề rất hay giúp đỡ cô, lúc đóng phim cũng rất săn sóc cô, giống như một tiền bối nghiêm túc dạy bảo hậu bối.

“Nhất Hề, cảm ơn chị.” Cô nói từ đáy lòng. 

“Em biết vì sao phỏng vấn vừa rồi, chị ngăn lại không cho em nói không?”

“Biết ạ, bởi vì lúc ấy cho dù em nói gì thì cũng chỉ càng nói càng sai. Hơn nữa lúc ấy em không đủ lý trí, rất dễ bị mấy lời của đám phóng viên chi phối.”

Dương Nhất Hề cười nói: “Xem ra em cũng không tính là ngốc lắm.”

“Được rồi, vừa rồi đạo diễn nói hôm nay để em về khách sạn nghỉ ngơi, điều chỉnh tinh thần, ngày mai dùng trạng thái tốt nhất để tiến hành quay phim.”

“Vâng ạ.”

Bình luận

Truyện đang đọc