NGƯỜI VỢ BÍ MẬT

Kích tình qua đi, Mễ Giai kiệt sức dựa vào lòng Nghiêm Hạo, Nghiêm Hạo ôm lấy cô, nhẹ tay xoa trên tấm lưng bóng loáng của cô, nhẹ giọng hỏi bên tai cô, “Vừa rồi có làm em đau không?”. Anh vẫn sợ mình thô lỗ sẽ làm tổn thương đến cô và đứa bé.

Mễ Giai đỏ mặt, rúc sâu vào lồng ngực anh, lẳng lặng lắc đầu, trong lòng tràn đầy hạnh phúc ngọt ngào.

“Em mệt à?”. Nghiêm Hạo ôm lấy cô cùng nằm xuống.

Mễ Giai gật đầu, sau lại lắc đầu, Nghiêm Hạo không rõ, bật cười hỏi lại, “Có ý gì?”.

Mễ Giai đưa tay ôm lấy thắt lưng anh, tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, đáp, “Có hơi mệt, nhưng bây giờ em lại không ngủ được”.

“Hử?”. Trong bóng đêm, Nghiêm Hạo bất ngờ nhướn mày.

“Có thể là vừa rồi đã ngủ nhiều, đến giờ không buồn ngủ nữa”. Mễ Giai ảo não nói, cô bây giờ vừa mệt muốn chết, vừa không ngủ được.

Nghiêm Hạo cười khẽ, cúi đầu hôn lên tóc cô, không nói gì.

Mễ Giai mở to mắt, nhìn một phòng tối đen, cúi đầu gọi, “Nghiêm Hạo. . . .”. Cô không rõ anh đã ngủ chưa, nếu anh ngủ rồi cô cũng không muốn quấy rầy, bởi vì cô biết cả ngày làm việc đã khiến anh rất mệt mỏi.

“Ừ”. Giọng nói rõ ràng của Nghiêm Hạo từ trên đỉnh đầu truyền đến, hiển nhiên là anh vẫn chưa ngủ, quan tâm hỏi, “Em vẫn chưa ngủ được sao?”.

“Vâng”. Mễ Giai gật đầu, suy nghĩ một lát, lại hỏi, “Nghiêm Hạo, anh thích em từ khi nào?”. Vấn đề này lúc trên đường về cô đã hỏi nhưng anh tránh được.

Nghiêm Hạo cúi đầu, tiếng cười truyền thẳng đến tai Mễ Giai, ôm cô chặt hơn một chút, nói sâu xa, “Đúng là đồ ngốc”.

Đáp án này hiển nhiên là Mễ Giai không vừa lòng, đôi tay nhỏ bé bất mãn đẩy đẩy ngực anh, “Nói đi mà, em muốn biết. Hơn nữa em thấy lúc trước khi cưới em anh còn khó chịu”.

Nghiêm Hạo dùng sức kéo cô một cái, trao một nụ hôn sâu lên cái miệng nhỏ của cô, hồi lâu mới buông cô ra, hỏi, “Thật sự muốn biết?”.

Mễ Giai thở hổn hển, gật đầu chắc chắn.

Điều chỉnh hơi thở ổn định, để cô gối lên cánh tay mình, Nghiêm Hạo mới trả lời, “Anh cũng không biết, chỉ là lúc phát hiện ra thì đã yêu rồi, cụ thể là khi nào thì anh thực sự không biết”.

Mễ Giai mỉm cười ngọt ngào, lại hỏi, “Vậy khi nào thì phát hiện?”.

Nghiêm Hạo nghiêm túc suy nghĩ một lát, “Lúc Mạc Chấn Huân khiêu khích anh đã có chút cảm giác, xác định chắc chắn là lúc em hiểu lầm anh và Mạc Liên Huyên rồi khóc chạy đi. Nhìn nước mắt của em anh mới biết, thì ra anh yêu em, không biết từ khi nào đã yêu”.

Mễ Giai nghe vậy, khóe môi cười nhẹ. Đột nhiên nghĩ đến điều gì, chống nửa thân mình dậy, chọc chọc vào vòm ngực rắn chắc của anh, mất hứng hỏi, “Nói thật đi, sau khi kết hôn anh đã làm bao nhiêu chuyện có lỗi với em hả?”.

Nghiêm Hạo mỉm cười, bắt lấy ngón tay không an phận trước ngực anh, đưa lên miệng khẽ cắn, “Không có, một lần cũng không có”.

“Hừ, em không tin đâu”. Mễ Giai giả bộ tức giận, xoay người đi không để ý đến anh.

Nghiêm Hạo ôm lấy cô từ phía sau, khóa chặt cô trong lòng, ngực dán chặt vào tấm lưng trần của cô, “Thật mà, một lần cũng không có”.

“Thế trợ lý Diêu của anh, báo chí đều nói hai người là trai tài gái sắc”. Trong lúc nói chuyện Mễ Giai hoàn toàn không để ý là giọng điệu của mình đầy mùi dấm chua.

Nghiêm Hạo cúi đầu xuống gần vai cô, nhịn không được cười thành tiếng, anh thích bộ dáng cô ghen vì anh, như vậy anh có thể xác định cô rất quan tâm đến anh.

Tiếng cười của anh làm Mễ Giai xấu hổ, bất mãn đưa tay đẩy đẩy anh.

“Cô ta chỉ là trợ lý của anh, ít nhất sau khi chúng ta kết hôn thân phận của cô ta chỉ có vậy, không có chuyện gì khác”. Quay cơ thể cô lại, để cô đối mặt với mình, Nghiêm Hạo nghiêm túc cam đoan.

Mễ Giai nghe ra một ý khác trong lời nói của anh, rầu rĩ hỏi, “Vậy còn lúc trước?”.

Nghiêm Hạo bình tĩnh nhìn cô, hồi lâu mới nói ra hai chữ, “Bạn giường”.

Trong nháy mắt Mễ Giai không kịp phản ứng.

“Ngốc”. Nghiêm Hạo nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“Là em chen vào giữa hai người sao, nếu không hai người thật sự có thể sẽ thành một đôi?”. Mễ Giai cúi đầu, rầu rĩ hỏi.

“Em nói linh tinh gì vậy, cho dù không có em anh và cô ta cũng không có khả năng”. Nghiêm Hạo đưa tay vỗ nhẹ lên mông cô.

“Nghiêm Hạo, anh đã từng yêu ai thật lòng chưa? Lúc trước ấy”. Trong bóng đêm, Mễ Giai nghiêm túc nhìn anh, tuy rằng rất mơ hồ, chỉ nhìn thấy chút hình dáng.

Nghiêm Hạo như đang nhớ lại, hồi lâu lẳng lặng đáp, “Có yêu”. Trong thanh âm có thể nghe ra một chút đau đớn, tuy rằng anh đã cố khắc chế.

“Là mối tình đầu?”. Mễ Giai thử hỏi, mối tình đầu là có khả năng nhất, bởi vì đó là lần đầu tiên biết đến mùi vị của tình yêu.

Thời gian như dừng lại, xung quanh đột ngột yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của bọn họ, Mễ Giai vẫn đợi anh trả lời, còn Nghiêm Hạo đang hồi tưởng lại một đoạn kí ức đau lòng.

Hồi lâu, khi Mễ Giai nghĩ rằng cô nên buông xuôi, Nghiêm Hạo mới thở dài, gật đầu lên tiếng trả lời, “Ừ”.

“Nghiêm Hạo. . .”. Mễ Giai có chút lo lắng gọi anh, anh khiến cô có cảm giác hơi là lạ, giống như anh đang đè nén cảm xúc của bản thân.

Nghiêm Hạo ôm cô, tựa đầu vào cần cổ cô, hít sâu mùi hương trên người cô.

Mễ Giai đưa tay nhẹ nhàng xoa lưng anh, cô không biết mình nên nói gì, cô có thể cảm giác được đoạn tình cảm kia đã để lại trong anh nỗi đau quá lớn, cô biết, chỉ có yêu thương sâu đậm, đến lúc chia tay mới chịu nhiều tổn thương, cô không biết mình nên ghen tị hay nên đau lòng thay anh.

Nghiêm Hạo ngẩng đầu, khẽ hôn lên mi cô, điều chỉnh lại tư thế của hai người, nhẹ giọng nói bên tai cô, “Ngủ đi”.

Mễ Giai không tiếp tục truy vấn nữa, gật đầu thuận theo, gối lên cánh tay anh, nhắm mắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc