NGƯỜI YÊU CŨ LÀ TỔNG TÀI

Thẩm Di Hòa nhìn chằm chằm vào bức hình Tử Du gửi đến. Trên mặt cậu không có chút cảm xúc nào, lãnh tĩnh như mặt hồ nhưng ánh mắt lại bán đứng nội tâm của cậu. Thẩm Di Hòa nhìn đồng hồ, kim đồng hồ nhích dần sang một giờ đêm. Cậu đứng lên, lấy áo khoác rồi ra ngoài.

Thẩm Di Hòa bắt lấy một chiếc taxi, luôn thúc dục tài xế chạy nhanh. Khoảng hai giờ đêm, Thẩm Di Hòa đến một quán bar sang trọng, đi thẳng hướng tầng trên. Nhân viên nhìn thấy muốn đến chào hỏi nhưng nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Thẩm Di Hòa liền tự động tránh xa. Thẩm Di Hòa bắt gặp Lập Thành đứng ngoài một phòng riêng. Lập Thành im lặng né sang một bên. Thẩm Di Hòa tức giận liếc nhìn Lập Thành, sau đó mở mạnh cánh cửa ra.

Bên trong, Tử Du đang ngồi ở dưới đất, im lặng nhìn Trạch Dương đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Cửa phòng bật ra, Tử Du chưa kịp phản ứng thì đã bị Thẩm Di Hòa xách mạnh lên vứt sang một bên. Tử Du vội vàng đứng dậy, tức giận nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Thẩm Di Hòa liền im lặng. Thẩm Di Hòa đứng yên nhìn Trạch Dương vẫn thản nhiên nằm ở trên ghế, ánh mắt đã mở thản nhiên nhìn Thẩm Di Hòa

- Đừng đánh người không liên quan.

Tử Du nghe vậy vội đi nhanh tới, ngồi ở phía bên chân Trạch Dương nhìn Thẩm Di Hòa với ánh mắt tức giận. Tử Du không dám hé răng lấy một lời, cậu thừa biết người bắt ghen này không hiền lành và nếu đối chọi thì Trạch Dương dĩ nhiên đứng về phía người yêu hắn ta. Thế nên Tử Du biểu hiện biết điều chỉ soát độ tồn tại để Trạch Dương nhớ đến kẻ yếu thế là cậu. Nếu cậu bị đánh càng tốt, chắc chắn Trạch Dương sẽ càng nhớ kĩ.

Thẩm Di Hòa cười lạnh

- Anh có người mới rồi, tôi cũng nên rời khỏi đúng không?

Tử Du thích nhất là người như vậy, nếu hai người cãi nhau mà người trước mặt này bỏ đi chắc chắn cậu có cơ hội xen vào.

Trạch Dương vừa nghe xong câu nói của Thẩm Di Hòa liền ngồi dậy, nhìn Thẩm Di Hòa rồi chợt cười lớn. Thẩm Di Hòa và Tử Du không hiểu chuyện gì xảy ra. Trạch Dương nhu hòa nói với Tử Du

- Cậu ra ngoài đi.

Tử Du hơi lưu luyến nhìn Trạch Dương, thấy hắn không nhìn lại mình thì im lặng ra khỏi phòng. Khi Tử Du ra khỏi phòng thì Lập Thành liền đưa một tấm chi phiếu. Tử Du nắm chặt chi phiếu trong tay, cảm thấy thất vọng. Lập Thành nhàn nhạt nói

- Cám ơn cậu. Xin lỗi đã đưa cậu vào tình huống không tốt.

Tử Du lắp bắp hỏi

- Tôi... có thể gặp lại Trạch tổng không?

Lập Thành vẫn lạnh nhạt trả lời

- Tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện đó.

Thẩm Di Hòa nhìn thấy Tử Du ra khỏi phòng, biểu hiện không bận tâm. Trạch Dương lạnh lùng nói

- Chắc em thất vọng lắm hả?

Thẩm Di Hòa nhíu mày, hỏi ngược lại

- Anh ở đây giao lưu tình cảm với người khác. Bây giờ còn chất vấn tôi? Nếu muốn tìm người khác thì cứ nói, không cần phải tỏ vẻ thâm tình.

Trạch Dương đứng dậy, đi đến gần Thẩm Di Hòa nói

- Cậu ta nói chuyện với em lúc 11h30, từ nhà đến đây chưa đến nửa tiếng. Chỉ cần nhìn hình em có thể biết rõ nơi này là ở đâu, không những vậy còn biết rõ phòng này ở chỗ nào. Vậy sao em phải chờ đến bây giờ mới đến?

Thẩm Di Hòa chợt run lên, Trạch Dương lại nói

- Có phải em chờ tôi có lỗi với em? Để em có thể ra đi với tư cách người bị hại?

- Tôi...

- Khi em nhìn thấy tôi trong tình trạng ngủ mê với một người lạ, em không hề nghĩ đến có người đang tính kế tôi. Cũng không nghĩ tôi có thể gặp nguy hiểm. Em chỉ nghĩ đến lợi dụng tình cảnh đó một cách tốt nhất để rời khỏi tôi. Đúng không?

Thẩm Di Hòa im lặng, không thừa nhận cũng không phản bác. Trạch Dương cười lạnh

- Em thật tàn nhẫn với tôi.

- Trạch Dương...

Trạch Dương lấy tay Thẩm Di Hòa đặt vào tim mình, lạnh nhạt nói

- Trái tim tôi cũng biết đau mà.

Thẩm Di Hòa chợt nhói trong lòng. Trạch Dương bước ngang qua người Thẩm di Hòa liền bị cậu giữ lấy tay. Trạch Dương thở dài, nhàn nhạt nói

- Là lỗi của tôi. Tôi biết em ghét đồng tính nhưng vẫn cố chấp đến bên em. Đã vậy không nên tham lam muốn thử lòng em, không nên hi vọng xa vời em sẽ đặt tôi ở trong lòng. Có phải lúc tôi hôn em, cảm giác kinh tởm lắm phải không?

Thẩm Di Hòa lắc đầu, thì thào nói

- Không...

Trạch Dương chợt cười, vuốt nhẹ gương mặt của Thẩm Di Hòa dịu giọng

- Cám ơn em. Dù cho đó là lời nói dối.

Thẩm Di Hòa muốn nói gì đó nhưng cuối cùng im lặng. Trạch Dương rời khỏi quán bar. Thẩm Di Hòa lẵng lặng theo cho đến khi Trạch Dương vào phòng ngủ. Từ khi hắn rời khỏi quán bar đến khi về nhà, Trạch Dương không mở miệng nói bất cứ lời nào. Trạch Dương sợ, hắn không dám chắc bản thân sẽ không làm điều tổn thương đến cậu. Nhưng hắn vẫn luyến tiếc hơi ấm trong căn phòng này, hắn không muốn rời đi.

Trạch Dương ngã người xuống giường, nhắm mắt lại. Thẩm Di Hòa nằm kế bên, nhìn về phía tấm lưng cô độc của hắn. Thẩm Di Hòa muốn nói với

hắn rằng cậu đáng lẽ ra không tới đó, chỉ cần tấm hình Tử Du đưa cũng có thể lấy đó làm lí do rời đi nhưng cuối cùng cậu vẫn đến nơi. Thẩm Di Hòa hắn không phải máu lạnh, sao có thể không có chút cảm tình với Trạch Dương chứ?

P/s: Các bạn xem ít quá, không có động lực viết tiếp nữa huhu, hãy cho mình một nút follow để thêm động lực nào cả nhà yêu!!!!!

Moah moah ???

Bình luận

Truyện đang đọc