NGƯỜI YÊU CŨ MUỐN BAO NUÔI TÔI


Tôi mặc xong chiếc váy, trang điểm qua loa rồi đi ra khỏi phòng.

Anh thì đang đứng ở phòng khách giả vờ như đang đếm tiền mừng, đến mức bao lì xì sắp bị anh làm cho nhàu nát luôn rồi.

Tôi muốn nói rồi lại thôi.

Anh cũng không ngẩng đầu lên: "Nhà em còn cái bao lì xì nào to hơn thế này không?"
"Nhét thẻ ngân hàng vào là được cần gì tiền."
"Cậu ấy bảo bắt buộc phải đưa tiền mặt, đưa thẻ ngân hàng thì bao lì xì nhẹ quá không có trọng lượng."
"...!Thế giới của người có tiền bọn anh người bình thường em đây không thể nào hiểu nổi."
Anh bật cười, ngẩng đầu nhìn tôi: "Đi tìm bao lì xì cho anh."
Trước khi ra khỏi cửa anh còn thay một chiếc cà vạt màu rượu vang, đẹp trai đến rung động lòng người, làm tôi cảm thấy tự ti xiu xíu khi đứng cạnh anh.

"Em mặc cái này có khó coi quá không?" Tôi hỏi anh: "Giờ đi làm cứ phải phơi mặt ngoài đường, mặc váy hồng như này có phải càng thấy da đen hơn đúng không?"
Anh nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới: "Tạm được."
"Hay không em đi đổi bộ khác?"
"Em cũng không phải cô dâu, mặc đẹp ra ngoài làm gì?"
"Anh có thể nói dễ nghe một chút được không?"

"Đã đẹp lắm rồi, không cần đổi nữa, mặc thế này đã đủ cướp hết hào quang của cô dâu rồi."
"Đúng là không khác mấy thật."
Anh cong cong môi: "Sao mới có bốn năm thôi mà em đã dễ bị dụ như vậy?"
Dễ dụ sao?
Tôi không hề dễ dụ nhé, chẳng qua là vì anh ở đẳng cấp cao quá mà thôi.

Hôn lễ vô cùng náo nhiệt, được tổ chức tại khách sạn lớn nhất thành phố, khách khứa chật kín hội trường.

Bởi vì lâu rồi tôi không tham dự vào những nơi như thế này nên không tránh khỏi căng thẳng.

Cũng may là Trầm Luật không nói chuyện với ai cả mà trực tiếp đưa tôi đến lối đi dành cho khách.

Sau khi anh dẫn tôi vào cửa, tôi đã nhìn thấy Mạc Tử, anh cũng không còn gầy như hồi đó, hạnh phúc ngập tràn trên khuôn mặt anh.

Kỳ lạ một điều, tôi đã quay về thành phố này mấy tháng rồi, nhận ra bạn bè mình ai cũng đều thay đổi, nhưng hết lần này tới lần khác Trầm Luật vẫn chẳng hề đổi thay.

Mạc Tử đứng ở đầu bên kia quay đầu nhìn thấy chúng tôi thì vẫy tay, miệng thì cười nhưng mắt thì trừng tôi.

Vẻ mặt này, đây chính là biểu cảm của Mạc Tử mỗi khi tôi nói với anh rằng tôi chia tay Trầm Luật rồi nhưng ngay hôm sau thôi chúng tôi đã "gương vỡ lại lành".

...!Đừng nhìn em như vậy chứ, em không quen biết người này đâu!
Trầm Luật dẫn tôi qua đưa bao lì xì, Mạc Tử cũng đã biết tôi trở về nên khi nhìn tôi cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ có cười hỏi tôi: "Cái con bé này, cuối cùng cũng chịu về rồi? Về được bao lâu rồi?"
"Em mới về hai tháng thôi." Tôi nói, sau đó vội vàng chuyển chủ đề: "Anh Mạc Tử, không nghĩ đến anh cũng đã kết hôn rồi, tân hôn vui vẻ, chúc cho anh và chị dâu trăm năm hạnh phúc."
"Về mà không chịu tới gặp anh?" Anh mang biểu cảm không biết phải làm sao.

Còn tôi thì chỉ biết mỉm cười đáp lại anh.

"Ha ha, được rồi được rồi, thôi, hai người ra ngồi trước đi, hôm nay anh bận qúa, hôm khác tìm em hung sư vấn tội (*) sau"
(*) Hưng sư vấn tội nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội, chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội, trách hỏi ai đó.

Tôi và Trầm Luật đi đến một bàn ngay gần sân khấu, xung quanh bàn đều là bạn bè của Mạc Tử và cũng đều là bạn của Trầm Luật, phần lớn người ngồi trên bàn này đều biết tôi.

Giờ thì hơi khó xử rồi đấy.


Trong đó có mấy người miệng lưỡi sắc bén lại ngồi cạnh tôi, bọn họ ngày trước đã không muốn nhìn thấy tôi rồi, bây giờ thì càng không cho tôi mặt mũi.

"Trầm Luật, sao cậu lại mang con mèo hoang này về thế?" Có người ngồi bên cạnh hỏi: "Tôi nói với cậu rồi, mèo hoang mà không thuần phục được, cẩn thận nó quay lại cào cậu đấy."
"Ha ha, cậu ấy thì bị cào ít lắm đấy nhờ? Mọi người có nhớ lần đi ngâm suối nước nóng ở Nhật Bản không? Bao nhiêu vết cào trên lưng như vậy, tôi nhìn mà còn sợ."
Sau đó bọn họ sẽ nở nụ cười mang ý vị sâu xa.

Đây đều là những công tử lớn lên với nhau từ hồi tấm bé, trong cái vòng luẩn quẩn này, mấy người đó thay người yêu như thay áo, còn nói thẳng mặt mấy lời như này, đúng là không coi người khác ra gì.

Nếu là tôi của quá khứ thì chắc chắn bây giờ sẽ mặt không đổi sắc đáp trả lại gay gắt rồi, nhưng tôi của hiện tại, chỉ có thể cúi đầu nhìn cái bát trước mặt đến ngẩn người, giả vờ như không nghe thấy bọn họ nói gì.

Tôi có thể giả vờ rằng mình không nghe thấy mọi người nói chuyện nhưng sao tôi có thể giả vờ rằng mình không nghe thấy Trầm Luật cười khẽ bên cạnh chứ? Sau đó anh nói: "Tôi cũng chỉ thích loại mèo hoang này thôi, cậu quản được à? Ăn cơm cũng không chặn nổi miệng cậu nữa?"
Lời này của anh khiến tôi không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh.

Đây là lần đầu tiên, anh nói đỡ cho tôi trước mặt bạn bè của mình.

Mặc dù anh nói cũng không phải êm tai lắm nhưng cũng làm cho đám bạn của anh không còn lải nhải chèn ép tôi nữa.

Sau đó tôi bắt đầu vùi mặt xuống bát mà ăn, buổi trưa vội vội vàng vàng chạy đi tuần tra, chỉ ăn được vài mẩu bánh mỳ, tôi đói đến mức mắt không phân biệt được đông tây nam bắc nữa rồi.

Trầm Luật thấy tôi ăn nhiều, lặng yên gắp thức ăn vào bát của anh rồi đẩy sang cho tôi.

Tôi nhỏ giọng nói: "...!Em tự lấy được, anh ăn của anh đi, đừng để ý đến em."
Anh nghe vậy định lấy bát lại, tôi vội vàng đè tay anh: "Cảm ơn, cảm ơn."

Kệ đi, không cần phải gây khó dễ với thức ăn làm gì.

Bát đựng thức ăn tôi còn chưa đụng đũa thì Mạc Tử đã khoác tay cô dâu đi tới mời rượu, hai người cầm hai ly rượu trắng, tôi cũng đứng lên cụng ly với mọi người, thành ra mơ hồ uống tận hai, ba ly liền.

Tửu lượng của tôi không tốt, mới vừa ăn cơm đã uống rượu, cứ hồ đồ như vậy, cả người tôi giờ cũng lâng lâng.

Hết lần này tới lần khác có người tới mời rượu, mà bạn bè của Trầm Luật cũng rót rượu cho tôi, nói một đống lời, Trầm Luật còn không thèm nói giúp cho tôi, tôi vô cùng tức giận, thế là lại nốc thêm mấy ly nữa vào bụng.

Cuối cùng đương nhiên là say quắc cần câu rồi.

Tôi chỉ nhớ mình bị Trầm Luật kéo vào trong xe, anh còn ôm mặt tôi bảo phải cho tôi đi kiểm tra nồng độ cồn, sau đó tôi hỏi anh rằng tại sao anh vẫn chưa kết hôn.

Anh nói: "Em cảm thấy sẽ có người muốn gả cho một người đàn ông đã quá tuổi trưởng thành à?"
Sau đó tôi liền ngủ thiếp đi.

Tôi cảm giác khi đó chắc chắn tôi chưa ngủ đâu nhưng vì trong thâm tâm tôi muốn trốn tránh cái chủ đề này nên mới giả vờ ngủ, ai ngờ cuối cùng lại thành ra ngủ thật.

Hết chương 4..


Bình luận

Truyện đang đọc