NGƯỜI YÊU CŨ THỨ 108


Ma đẩy xe sao?
Chiếc xe đi nhanh đến nỗi cảnh vật xung quanh mờ ảo, tôi nhìn không rõ.

Đến khi xe dừng lại, tôi đã thấy trước mắt mình là một bãi đất hoang, cỏ mọc um tùm cao quá đầu gối.

Tôi do dự bước đi, lo lắng đưa hai tay ôm bụng.

Tôi sợ ở đây có rắn rết chuột bọ gì đó, tôi thì không sao, nhưng hiện tại trong bụng tôi còn có một sinh mạng nữa! Tôi không thể để con tôi gặp nguy hiểm gì được!
107 hồn ma hình như cũng hiểu nỗi lo lắng của tôi, họ chỉ cho tôi đi hướng nào, tránh chỗ nào, cứ thế mà đi.
Không gian im ắng không một tiếng động, thỉnh thoảng có một vài âm thanh "xì xì xì" như tiếng loài rắn, đôi lúc lại có những tiếng "soạt soạt soạt", những bụi cỏ rung rinh lay động dù không có một ngọn gió nào....
Chắc là chuột bọ gì đấy thôi, tôi tự nhủ với mình như vậy.

Cho đến khi có một vài bóng trắng khác lượn lờ xung quanh, tôi mới đứng tim sợ hết hồn.


Phải rồi, tôi có thể nhìn thấy ma mà....
Tôi cố gắng làm lơ, chỉ chăm chăm đi theo 107 cô gái chỉ đường.

Tôi cứ đi mãi đi mãi, khi thấy một đống đất to lù lù như một cái mộ, 107 cô gái hét lên:
"Đứng lại!"
Tôi lập tức đứng lại, trong lòng thấp thỏm sợ hãi, sống lưng ớn lạnh.
"Cô bới cỏ ra đi."
Tôi làm theo lời 107 cô gái nói, thận trọng bới đống cỏ ra.

Quả nhiên đống đất này chính là một cái mộ, vì khi tôi bới đống cỏ ra, thấy một tấm bài vị, không biết nó có niên đại từ đời nào rồi, chữ khắc trên đó cũng đã mờ.

Tôi soi đèn flash điện thoại vào, căng mắt ra đọc.
"Hồng Y chi mộ."
Tôi mờ mịt trong đầu, Hồng Y chi mộ, mộ của Hồng Y? Trời ơi, đây là mộ của con yêu nữ đó sao?
Toàn thân tôi đã nổi đầy gai ốc, tôi không tự chủ được bước giật lùi về đằng sau.
"Cô sợ rồi sao? Không muốn cứu Tần Kỳ nữa sao?"
Nghe câu hỏi của họ, đầu óc tôi tỉnh táo hẳn.

Tôi hít một hơi sâu, gạt nỗi sợ sang một bên.

Tôi không thể yếu đuối vào lúc này được, tôi nhất định phải cứu Tần Kỳ!
Nhưng...!tôi phải đi đâu để cứu anh ấy đây?
Tôi chăm chú quan sát tấm bài vị, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Hình như nó không được đặt ngay ngắn cho lắm thì phải.


Tôi lấy hết can đảm đưa tay chạm vào tấm bài vị, thử nhấc nó lên.

Tôi giật mình, sao nó nhẹ bẫng thế này?
Tôi soi đèn flash nhìn kĩ, phát hiện tấm bài vị này bị rỗng bên trong, tức là chỉ có cái vỏ ngoài.

Tôi nghi hoặc nhìn lại chỗ mình vừa nhấc bài vị lên, phát hiện một hình bàn tay người ở đó!
Xem phim thì thấy rất nhiều, cái hình bàn tay này có thể dùng để mở một cái mật thất nào đó chăng? Tôi ôm ấp hi vọng trong lòng, thử ấn tay vào hình bàn tay đó xem sao....
Tức thì bên tai tôi vang lên mấy tiếng "ầm ầm ầm", cách chỗ tôi đứng mấy bước chân, mặt đất đột nhiên rung chuyển, đất sụt xuống, cát bụi bay mù mịt không nhìn thấy gì.
Tôi bịt mũi ho khù khụ, chờ đến khi cát bụi bay hết, tôi thấy chỗ đất sụt đó hiện ra một lối đi, chính xác là những bậc thang đi xuống lòng đất! Tôi nhìn 107 hồn ma, họ gật đầu với tôi.
Tôi vội đặt tấm bài vị trở về chỗ cũ, soi đèn flash, thận trọng đi xuống dưới.

Đi được vài bước thì lại nghe thấy "ầm ầm" mấy tiếng, không khí xung quanh bí bách khó thở vô cùng, hình như lối vào đã tự động đóng lại.
Tôi đi theo 107 hồn ma dẫn đường, đi mãi đi mãi, cuối cùng chúng tôi dừng lại ở một chỗ rộng rãi, tuy không gian vẫn tăm tối, nhưng thấp thoáng có một vài ánh nến.

Tôi va phải một vật gì đó cứng cứng, vội giơ đèn flash lên soi, sống lưng ớn lạnh, toàn thân nổi gai ốc.
Vật tôi vừa va phải là một cái quan tài....

Hai cánh tay tôi nổi đầy da gà, tôi thở hổn hển, vội xích ra xa cái quan tài nọ, thận trọng đi tiếp.

Kết quả, tôi lại tiếp tục va phải vật gì cứng cứng, soi đèn nhìn cho kĩ, lại tiếp tục là một cái quan tài nữa!
Tôi sợ mặt tái xanh tái xám, lần này tôi không dám tự ý đi lung tung nữa.

Không khí ở đây ngột ngạt bí bách vô cùng, còn có mùi gì rất khó chịu.

Tôi đang mang thai, không nhịn được bụm miệng nôn ọe.

Tôi giơ đèn lên soi một lượt xung quanh, toàn thân nổi gai ốc! Đâu phải chỉ có hai cái quan tài, hình như còn có nhiều hơn thế, nhiều đến nỗi nhìn sơ qua không thể đếm được là có bao nhiêu cái!
Chỗ tôi đang đứng là một lối đi chật hẹp, hai bên xếp đầy những cái quan tài! Tôi cảm thấy mí mắt nặng trĩu, nếu không phải quyết tâm tìm ra Tần Kỳ đang hừng hực trong lòng, có lẽ tôi đã không chịu đựng nổi mà ngã vật xuống ngất xỉu rồi!
Hai bên hai hàng quan tài đều tăm tắp, không phải tôi đang lạc vào một khu hầm mộ nào rồi đấy chứ?
"Này, 108, mau đi tiếp đi, ở đây không có gì đáng xem đâu!".


Bình luận

Truyện đang đọc