NGƯỜI YÊU MẮC CHỨNG TRẦM CẢM

Edit: Phong Nguyệt

Mạnh Miên Đông  mơ mơ màng màng nghe thấy Văn Nhiên và  Hàn Thừa trò chuyện, nhưng bởi vì quá buồn ngủ nên cậu không nghe rõ họ đang nói gì, cậu giãy giụa mở hai mắt ra, quả nhiên nhìn thấy Hàn Thừa, cậu vô thức cọ cọ ngực Văn Nhiên, ôm anh chặt một chút, ngáp: “Văn Nhiên, chào buổi sáng, Hàn ca, chào buổi sáng.”

Hàn Thừa còn chưa lên tiếng, Văn Nhiên đã nhéo má Mạnh Miên Đông nói: “Bé ngốc, hơn mười một giờ rồi.”

Mạnh Miên Đông chẹp miệng: “Em ngủ quên, hèn gì thấy đói quá chừng.”

Văn Nhiên  vuốt bụng Mạnh Miên Đông nói: “Anh thấy em thỉnh thoảng chép miệng, thì ra đói bụng à?”

“Ừm, em đói rồi.” Mạnh Miên Đông ôm cổ Văn Nhiên, “Văn Nhiên, em đói rồi.”

Bữa sáng mà Hàn Thừa mua cho Mạnh Miên Đông đã nguội, Văn Nhiên lại không có gì có thể đút cho Mạnh Miên Đông ăn, thế là nói với Hàn Thừa: “Phiền anh làm thủ tục xuất viện giúp tôi!”

Hàn Thừa gật đầu, nhưng để chắc chắn, hắn vẫn gọi y tá đến đo nhiệt độ cho Văn Nhiên trước, sau khi xác định nhiệt độ cơ thể bình thường mới đi làm thủ tục xuất viện.

Văn Nhiên thừa dịp Hàn Thừa đi làm thủ tục xuất viện, ôm Mạnh Miên Đông ngồi dậy, kéo cổ áo vì quá lớn mà lộ ra hơn phân nửa bả vai lên, rồi mặc áo khoác cho cậu.

Mạnh Miên Đông còn có chút nhập nhèm, ngoan ngoãn để Văn Nhiên mặc áo, mang giày cho cậu, rồi đi đánh răng rửa mặt.

Rửa mặt xong xuôi cậu mới tỉnh táo lại.

Cậu vội vàng chạy tới trước mặt Văn Nhiên, nhón chân lên, kề trán với Văn Nhiên.

Thấy nhiệt độ cơ thể Văn Nhiên không có gì khác thường, cậu  vui vẻ chạy quanh Văn Nhiên hai vòng, cầm tay Văn Nhiên, thỏa mãn nói: “Nguyện vọng của em thực hiện rồi.”

“Mặc kệ em có bao nhiêu nguyện vọng, nhất định đều có thể thực hiện hết.” Văn Nhiên cúi đầu, hôn mu bàn tay Mạnh Miên Đông, như tín đồ trung thành qùy bái thần minh.

“Cảm ơn anh thực hiện nguyện vọng của em.” Mạnh Miên Đông nghẹn ngào nói, “Em sợ anh lại sốt cao lắm.”

Văn Nhiên nói: “Anh biết em cả đêm đều trông anh, cực khổ cho em quá.”

Mạnh Miên Đông tưởng Văn Nhiên không phát hiện, bị Văn Nhiên chọc thủng như thế, nhất thời có chút xấu hổ: “Em lo lắng cho anh, thế nên ngủ không ngon.”

Văn Nhiên lại cười nói: “Anh đã không sao, chúng ta về nhà đi.”

Nếu Văn Nhiên không sao nữa, có phải anh sẽ lập tức quay về đoàn phim không?

Cậu lại bị ép rời xa Văn Nhiên lần nữa.

Mạnh Miên Đông ôm lấy Văn Nhiên, ngẩng đầu lên, nói: “Văn Nhiên… anh phải về đoàn phim rồi sao?”

Văn Nhiên muốn cho Mạnh Miên Đông một đáp án phủ định, nhưng lại bất lực.

Anh không thể để đoàn phim ngừng quay chỉ vì mình vắng mặt, lúc trước anh phát sốt, tính là nghỉ bệnh, nhưng bây giờ anh đã hạ sốt rồi, phải chạy về quay phim.

“Xin lỗi, anh…” Văn Nhiên nhìn bộ dáng lưu luyến của Mạnh Miên Đông, không thể không đổi chủ ý, anh vốn định đưa Mạnh Miên Đông về nhà rồi chạy đến đoàn phim, song bây giờ anh không thể để Mạnh Miên Đông một mình được.

Cho nên, anh nói với Mạnh Miên Đông: “Ngày mai anh phải về đoàn phim.”

“Thật sao?” Mạnh Miên Đông hớn hở nói, “Thật tốt quá.”

Nhưng nụ cười của cậu nhanh chóng ngưng bặt, dè dặt nói: ”Có phải em làm lỡ công việc của anh không?”

“Không sao đâu.” Văn Nhiên dùng đầu ngón tay đẩy khóe môi Mạnh Miên Đông lên, tạo ra tư thế mỉm cười.

Mạnh Miên Đông rạng rỡ hẳn lên, làm nũng: “Em đói quá.”

Văn Nhiên nhìn chằm chằm Mạnh Miên Đông, mong đợi hỏi: “Em muốn ăn anh không?”

Mạnh Miên Đông không hiểu ngụ ý của Văn Nhiên, há mồm cắn xương quai xanh của anh: “Không ngon.”

Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Đương nhiên không thể ăn, anh không ngọt giống em.”

Mạnh Miên Đông lại cắn cằm Văn Nhiên: “Cũng không ngon.”

Nếu không phải vẻ mặt cậu vô cùng ngây thơ, Văn Nhiên sẽ cho rằng Mạnh Miên Đông đang dụ dỗ mình.

Mặc kệ Mạnh Miên Đông có  ý gì, anh đã bị mê hoặc rồi, Mạnh Miên Đông nhất định phải phụ trách.

Anh vuốt ve gò má Mạnh Miên Đông, sau đó nâng cằm, hôn lên.

Mạnh Miên Đông hơi ngẩn ra, lập tức buông hé mở khớp hàm, lộ ra đầu lưỡi nghênh đón.

“Ưm…” Cậu vừa bị Văn Nhiên hôn, thân thể nhạy cảm liền không thể khống chế mà khẽ rên, hai tay khó nhịn mà vuốt ve sau lưng Văn Nhiên, đầu óc trống rỗng, chỉ biết khoái cảm mà Văn Nhiên mang đến cho cậu.

Trong lúc khoái cảm ập tới, không biết vì sao, trong đầu trống rỗng của cậu chợt nổi lên một đoạn giai điệu, nó vô cùng thích hợp sáng tác ca khúc chủ đề.

Hàn Thừa làm thủ tục xuất viện xong xuôi, mở cửa đi vào thì nhìn thấy cảnh này.

Hai con cá hôn nhau lại đang hôn nhau.

Hắn mặt không đổi sắc đi ra, còn tri kỷ canh giữ ở ngoài cửa.

Đến khi bên trong hoàn toàn không còn động tĩnh, hắn mới  gõ gõ cửa: “Tôi có thể đi vào không?”

Cá hôn nhau số 1 ở bên trong trả lời: “Vào đi.”

Sau khi hắn đi vào, hiển nhiên thấy cá hôn nhau số 2 bị cá hôn nhau số 1 ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.

Hắn bất đắc dĩ ngồi một bên, chờ cá hôn nhau số 2 bình ổn hơi thở.

Cá hôn nhau số 1 dương dương đắc ý nhìn Hàn Thừa, lại trẻ con làm một tư thế chiến thắng.

Hàn Thừa không khỏi hoài nghi Văn Nhiên có phải bị hồn xuyên không, sao thiết lập lại vỡ tanh bành như thế chứ, quý khí- ưu nhã- phong độ đã nói đâu? Bị học sinh tiểu học yêu thích tát cẩu lương trước mắt ăn hết rồi phải không?

Một lát sau, Mạnh Miên Đông đã bình thường trở lại, cậu đẩy Văn Nhiên ra, ngồi dậy.

Văn Nhiên mang kính đen và khẩu trang, rồi giúp Mạnh Miên Đông đeo khẩu trang, sau đó cùng Hàn Thừa ra khỏi phòng bệnh.

Ba người ở bên ngoài ăn cơm trưa xong, Hàn Thừa liền đưa hai người trở về.

Vừa về tới nhà, Mạnh Miên Đông nắm tay Văn Nhiên vào phòng sách.

Cậu để Văn Nhiên ngồi trên ghế salon, mình thì ngồi ghế tựa, ôm đàn guitar, khẩn trương gảy một dây.

Văn Nhiên liếc nhìn ngón tay run run và đôi môi mím chặt của cậu, sau đó, nhìn vào mắt cậu, khích lệ: “Miên Đông ngoan, em phải tin tưởng mình.”

Mạnh Miên Đông hít sâu một hơi, gảy một đoạn, thấp thỏm hỏi Văn Nhiên: ”Có phải kỳ quái lắm không?”

Văn Nhiên không trả lời, mà nhẹ nhàng mà xoa nắn tai trái của Mạnh Miên Đông: “Em lại bị ù tai?”

Mạnh Miên Đông lắc đầu nói: “Không, em đừng lo lắng.”

“Em không có ù tai là tốt rồi.” Thần kinh căng thẳng của Mạnh Miên Đông thoáng thả lỏng, “Anh không hiểu âm nhạc nhưng ở góc độ người ngoài, đoạn này giai điệu chẳng những không có chút kỳ quái nào mà còn rất êm tai, có điều hơi thô một chút thôi.”

Mạnh Miên Đông thoáng đổi một âm tiết, lại hỏi: “Như vậy thì sao?”

Văn Nhiên nghĩ ngợi nói: “Ban nãy tốt hơn.”

Mạnh Miên Đông vừa ôm đàn chăm chú suy nghĩ, vừa gảy dây, không nói gì.

Văn Nhiên cũng không quấy rầy, yên lặng ngồi bên cạnh cậu.

Có lẽ vì tai trái nên giai điệu không lưu loát như ba năm trước, nhưng Mạnh Miên Đông có thể gảy cho anh nghe đã là một tiến bộ lớn rồi.

Mạnh Miên Đông đắm chìm trong âm nhạc, bất chợt nắm một tờ giấy trắng, ghi giai điệu mà mình cảm thấy hài lòng lên.

Chờ cậu hồi thần, sắc trời bên ngoài đã đen, Văn Nhiên vẫn ngồi trên ghế salon, ôn nhu nhìn cậu, không hề có một chút sốt ruột nào.

Ngày mai Văn Nhiên đi rời, cậu lại không biết quý trọng, quả là không đúng.

Cậu buông đàn guitar ra, đi tới trước mặt Văn Nhiên, xin lỗi: ”Xin lỗi, em gạt anh sang một bên.”

“Em không co gạt anh sang một bên.” Văn Nhiên giơ tay đặt lên vị trí trái tim của Mạnh Miên Đông, ôn nhu nói, “Em đã phơi bày toàn bộ thế giới nội tâm của em cho anh xem, bất an, sợ sệt, do dự, dũng khí, giấc mơ của em… tất cả anh đều nghe thấy.”

Viền mắt Mạnh Miên Đông nóng lên, nói không ra lời, nhào vào lòng Văn Nhiên, lát sau mới nói: “Văn Nhiên, em yêu anh.”

Văn Nhiên lập tức đáp trả: “Anh cũng yêu em.”

Ngay tại lúc này, bụng của Mạnh Miên Đông sát phong cảnh mà kêu một tiếng.

Văn Nhiên tiếc nuối nói: “Miên Đông của anh đói bụng rồi, anh phải cho Miên Đông của anh ăn no, mới có thể ăn.”

Mạnh Miên Đông cố nén cảm giác thẹn thùng: “Chờ anh cho em ăn no, ăn muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”

Bình luận

Truyện đang đọc