Edit &Beta: Mon
Trong phòng bệnh VIP ở bệnh viện tư nhân thành phố, Sơ Nhuế ngập ngừng đứng ở cửa, cô không có dũng khí để đi vào.
Hoắc Quân Xuyên thấy Sơ Nhuế như vậy, trực tiếp mở cửa ra, nhân tiện cầm cánh tay Sơ Nhuế, kéo cô vào phòng.
"Anh họ."
Hắn kêu một tiếng.
Bên trong phòng bệnh ánh đèn sáng trưng, Giang Hàn Úc ngồi trên giường bệnh, trên chiếc bàn nhỏ là máy tính xách tay.
Tay trái hắn truyền nước biển, tay phải cầm con chuột, ánh mắt rơi vào màn hình laptop, toàn bộ tinh thần chăm chú, không để ý đến Hoắc Quân Xuyên trước mặt. Hắn không phát hiện Sơ Nhuế đến. Trong khoảnh khắc Sơ Nhuế nhìn thấy Giang Hàn Úc, máu toàn thân chảy ngược, hô hấp cũng trở nên đình trệ.
Hắn gầy đi rất nhiều, trên trán quấn một tầng băng vải rất dày, dưới ánh đèn làn da hiện lên trắng bạch.
"Anh họ, em mang chị dâu đến thăm anh."
Hoắc Quân Xuyên lại kêu một tiếng, trong giọng nói mang theo mấy phần kiêu ngạo.
Đến lúc này Giang Hàn Úc mới dừng động tác trên tay lại, chậm rãi ngước mắt. Đôi mắt hắn vẫn trầm tĩnh như vậy, con ngươi đen sẫm, cơ hồ không thấy được bất kỳ háo hức phập phồng nào.
Tầm mắt đụng nhau, Sơ Nhuế không chịu nổi. Hoắc Quân Xuyên lại kéo cô đến bên giường bệnh.
"Anh họ, chị dâu ở đây, hai người nói chuyện đi."
Sơ Nhuế ở bên giường bệnh lảo đảo một bước mới miễn cưỡng đứng ngay ngắn, chân cô như nhũn ra, không có dũng khí đối mặt với Giang Hàn Úc.
Lúc ấy...là cô nói ra lời độc ác, cũng là cô nói sẽ không bao giờ gặp lại hắn.
Bây giờ lại là tự mình đến dây----
Hoắc Quân Xuyên đã đi một hồi lâu, Sơ Nhuế và Giang Hàn Úc cũng không lên tiếng.
Cô không dám nhìn hắn nhưng cô biết hắn là đang nhìn mình. Giống như lúc trước, hắn lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô.
Sơ Nhuế thật sự không biết phải nói gì, cả người căng cứng đứng thẳng tắp.
Giằng co quá lâu, cuối cùng cô lên tiếng: "Em họ anh bảo tôi đến khuyên anh, nghỉ ngơi cho khỏe, chú ý thân thể, không nên làm việc quá sức."
Nói xong, trong phòng lại yên tĩnh trở lại, nay cả tiếng hít thử cũng có thể nghe rõ.
Giang Hàn Úc vẫn không lên tiếng.
Lúc này, y tá đẩy cửa đi vào.
Y tá không để ý tới không khí giữa hai người trong phòng bệnh không đúng, thấy nước biển đã truyền hết, liền tháo kim. Khi kim tiêm được rút ra, một tay y tá cầm đầu kim, một tay ấn chỗ kim trên mu tay trái của Giang Hàn Úc, rất tự nhiên nói với Sơ Nhuế bên cạnh: "Nào, ấn cẩn thận."
Sơ Nhuế ngẩn ra, thân thể cứng đờ đưa tay cầm lấy tay Giang Hàn Úc, ngón cái ấn ở bông gòn trên chỗ kim tiêm kia.
Tay hắn thật lạnh.
Đây là phản ứng đầu tiên của cô. Sau đó cô mới cảm thấy lúng túng, thấy bứt rứt.
Y tá mang bịch nước biển đã truyền hết ra ngoài, phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.
Sơ Nhuế giống như là đau khổ vậy, cầm tay Giang Hàn Úc một lúc, chuẩn bị buông nhưng vào lúc này Giang Hàn Úc nắm chặt lấy tay cô. Cô không giống như ngày thường tránh thoát ra, mà trong nháy mắt lỗ mũi thấy chua xót.
"Tôi nghĩ rằng em thật sự sẽ không gặp tôi nữa."
Rốt cuộc Giang Hàn Úc cũng mở miệng, giọng nói trầm tĩnh mang theo chút yếu ớt.
Ngực Sơ Nhuế đau xót, ưu tư cuồn cuộn, cô không muốn lộ ra tình cảm chân thật của mình, lạnh nhạt nói: " Em họ anh nói anh sắp chết, tôi mới tới."
"Tới gặp tôi một lần cuối sao?"
"...Ừ."
"Vậy cũng đủ rồi."
Cuối cùng trong mắt Giang Hàn Úc cũng có một ý cười, giống như băng tuyết bị nắng ấm hòa tan, hắn nhẹ nhàng kéo Sơ Nhuế ngồi xuống giường. Sau đó hắn ôm cô vào trong ngực.
"Em chịu đến gặp tôi, dù là gặp lần cuối, tôi có chết cũng đáng giá."
Hô hấp ấm áp tràn ngập ở cổ Sơ Nhuế, cảm giác rõ ràng hô hấp chóp mũi của Giang Hàn Úc trên da cô.
Cô quên tránh.
Tim cũng trở nên nóng bỏng, sau đó sinh ra mấy phần ủy khuất. Chỉ cần hắn tới gần một chút, cô liền thất thủ. Cố gắng kiên quyết lâu như vậy, toàn bộ đều sụp đổ. Tất cả đều tại hắn. Hắn dễ dàng làm cô chìm đắm vào sự ôn nhu của hắn.
Sơ Nhuế chịu đựng chua xót, chớp chớp mắt, hai tay nhẹ nhàng đẩy Giang Hàn Úc. Đúng lúc Giang Hàn Úc buông cô ra.
Sơ Nhuế rũ mắt, không nhìn Giang Hàn Úc, giọng ngược lại bắt đầu nhẹ nhàng hơn mấy phần.
"Vết thương trên đầu anh...Thật xin lỗi. Nghỉ ngơi sớm một chút đi, công việc để đến ngày mai rồi làm tiếp, đừng để cho em họ anh lo lắng."
Nghe ý tứ trong lời nói của cô, là chuẩn bị rời đi.
Giang Hàn Úc kéo tay cô, lực đạo không mạnh nhưng rất chặt.
"Không thể ở cùng tôi một lúc sao?" Hắn mở miệng, đáng thương khẩn cầu.
Trong nháy mắt cô liền mềm lòng.
Có lẽ chính xác mà nói, thời điểm quyết định đến xem Giang Hàn Úc kia, Sơ Nhuế đã mềm lòng. Cô khẽ gật đầu.
Giang Hàn Úc đem máy tính đặt xuống, gấp bàn lại, Sơ Nhuế đỡ hắn dựa vào đầu giường. Sơ Nhuế vốn muốn cho hắn nằm xuống, hắn chợt nắm eo cô, đem cô kéo xuống theo.
Đầu Sơ Nhuế suýt nữa đụng vào cái trán bị thương của Giang Hàn Úc, cô vội vàng muốn đứng dậy nhưng không được. Cánh tay Giang Hàn Úc vòng ở thắt lưng cô, cách chiếc áo khoác dày vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ.
Cô hốt hoảng, đối mắt với hắn, "Anh...buông tôi ra."
"Em đồng ý ở lại với tôi."
Lúc nói lời này, trong mắt Giang Hàn Úc rất sạch sẽ, giống như bầu trời đêm tháng sáu, hai tròng mắt đen sáng.
Lỗ tai Sơ Nhuế hiện lên một tầng đỏ, tư thế ở trên người Giang Hàn Úc này khiến cô rất không được tự nhiên.
"Không phải ở cùng như thế này----anh buông tôi ra, nếu không tôi liền gọi người."
Cô đang uy hiếp hắn nhưng bản thân lại vô cùng khẩn trương, da thịt trắng nõn đỏ ửng, hai mắt yêu kiều.
Giang Hàn Úc ngưng mắt nhìn mắt cô, đem sự khẩn trương của cô thu hết vào mắt, nhưng hắn không có buông cô ra.
"Tôi thật sự rất nhớ em."
Hắn nói.
Cánh tay của Sơ Nhuế trên giường bệnh nhất thời tê dại, suy nghĩ cũng trở nên đình trệ.
Hắn lại lập lại: "Rất nhớ em."
"Mỗi ngày, mỗi phút mỗi giây đều nhớ em."
Tim Sơ Nhuế đập loạn nhịp, nhìn gương mặt Giang Hàn Úc gần trong gang tấc, trước mắt trở nên mơ hồ. Là nước mắt, hốc mắt của cô đã ươn ướt.
"Anh chắc chắn...là tôi sao?"
Giọng cô yếu ớt, giống như đang cầu xin chứng minh cái gì.
"Là em."
Giang Hàn Úc khẳng định, thu hồi một cái tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Sơ Nhuế, nhìn vào mắt cô nói: "Chỉ có em."
Sơ Nhuế không nhịn được rời mắt, lông mi động đậy mấy cái, thấp giọng nói: "Không phải vậy."
Cô biết, Giang Hàn Úc đối với cô không phải loại tình cảm bình thường.
"Nếu như không có chuyện mười năm trước, có lẽ tôi ở trong mắt anh chỉ là đứa trẻ mà người mẹ kế mang đến. Anh sẽ không nhìn tôi một cái, thậm chí là còn chán ghét tôi."
Sơ Nhuế rất rõ ràng, mà bình thường những người biết quá rõ sẽ bị từng nhát từng nhát lưu lại vết thương trong tim.
"Anh làm những chuyện này với tôi, đối xử tốt với tôi, có lẽ chỉ là vì...tôi từng cứu anh."
Cô có chút nghẹn ngào, hốc mắt đỏ lên làm người khác đau lòng.
"Anh đối với tôi càng tốt, tôi càng khổ sở. Tôi không muốn như vậy, tôi chỉ muốn----"
Chỉ muốn đơn thuần thích và yêu.
Không bởi vì cái gì khác.
Giang Hàn Úc hôn cô, sau đó xoay mình, đổi vị trí. Hắn hôn rất nhẹ nhàng, chỉ môi chạm môi. Hồi lâu sau, hắn nhẹ nhàng nhìn cô, nói: "Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ ra sao, tôi chỉ biết tôi chính là yêu em, bất luận là vì cái gì, bây giờ trong lòng tôi chỉ có em."
"Sơ Nhuế, tôi thực sự yêu em."
"Em cũng thử yêu tôi một chút, có được hay không?"
Nước mắt cô yên lặng rơi xuống, cô mềm lòng, thỏa hiệp, không muốn làm cái gì mà người sáng suốt nữa. Vì vậy đến gần hắn, run rẩy khẽ chạm đôi môi của hắn.
Một khi động tâm, làm sao có thể quay lại dáng vẻ trước khi động tâm được. Sơ Nhuế biết mình không làm được, đã giãy giụa, tự mình lừa dối, cũng tự mình hành hạ, bây giờ cô muốn cho chính mình một cơ hội.
Cô muốn tình yêu của hắn, đó là một trong số ít tình yêu mà cô có được trong cuộc đời cằn cỗi này. Cô cũng muốn đánh cược một lần. Có lẽ sau này Giang Hàn Úc sẽ chân chính yêu con người cô, không vì cái gì cả, chỉ là Sơ Nhuế này.
Giang Hàn Úc đáp lại nụ hôn của cô, thời khắc lý trí dần dần mất đi.
Ánh đèn trên đỉnh đầu càng ngày càng mơ hồ, hô hấp dây dưa quấn quanh, nhiệt độ tăng vọt, từng đợt từng đợt thủy triều từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Sơ Nhuế đầu óc ngày càng mơ hồ, bắt đầu trở nên mê man, cảm thấy rất nóng. Da vùng cổ nhẹ nhàng bị đụng chạm, có cảm giác ẩm ướt kỳ lạ.
Thời điểm Giang hàn Úc ngước mắt, hắn thấy ánh mắt cô không giống bình thường, giờ phút này giống như là muốn. Đôi mắt đen láy lại như đang phát ra ánh sáng.
Giang Hàn Úc ăn mặc đơn bạc, trên người chỉ đang mặc quần áo bệnh nhân vô cùng mỏng manh.
Cho nên Sơ Nhuế dễ dàng nhận ra được, nơi nào đó của hắn...giống như nổi lên biến hóa.