NGỤY THÔN HÀNH

Tiếp theo, Tử Dạ đưa cô đến từ đường của làng Ngụy, anh ta dẫn Ô Đồng đi vòng quanh, cuối cùng dừng lại trước một ngôi nhà trông giống như một cái miếu.

“Đây là từ đường của làng Ngụy sao?” Ô Đồng cầm đèn pin chiếu qua chiếu lại cánh cửa gỗ sơn đồng, quả thật trên cửa có treo một tấm bảng viết hai chữ từ đường.

“Sao anh biết đường đến từ đường?” Ô Đồng di chuyển ánh sáng đèn pin qua Tử Dạ, cô không phải là người đa nghi, nhưng một cô gái đơn độc như cô ở bên ngoài cần phải chú ý nhiều hơn.

Ngộ nhỡ tên Tử Dạ này đang lừa tiền của cô thì sao? Hay là, trang web thử thách lòng dũng cảm đó là do anh ta lập.

“Thành thật mà nói!” Cô liếc nhìn vào mắt anh ta.

Tử Dạ vội đưa tay chặn ánh đèn, hơi tức giận nói: “Người ủy thác tôi đến giúp cô là bản thân cô, tại sao bây giờ vẫn nghi ngờ tôi.”

“Bởi vì anh rất kỳ lạ, cái gì anh cũng biết.”

“Đây là việc kinh doanh của tôi, đương nhiên là tôi biết tất cả, nếu không làm sao có thể kiếm tiền!”

“Vậy thì anh nói xem, làm sao anh biết được từ đường ở đây? Vừa rồi tôi cùng anh đi một vòng quanh làng, nhưng không biết từ đường mòn trong làng sẽ đến được từ đường.”

“Chuyện này có gì lạ đâu, thứ nhất tôi biết bí mật về sự biến mất của làng Ngụy, thứ hai tôi biết phong thủy, tôi đi một vòng trong làng là biết được nơi nào thích hợp nhất để xây từ đường.

Ô Đồng vừa nghe, liền nhảy đến chỗ Tử Dạ, tò mò hỏi: “Anh còn biết phong thủy sao, vậy anh có thể tầm long điểm huyệt* không?”

*寻龙点穴 (Tầm long điểm huyệt): Những quan tước hay nhà giàu ngày trước thường nhờ thầy tìm các thế đất lựa theo long mạch để chôn hài cốt, gọi là tầm long điểm huyệt. Việc đầu tiên của thầy địa lý là trèo đèo lội suối tầm long. Khi tìm ra long mạch rồi thì từ đó lần ra huyệt (điểm huyệt), là nơi tụ khí, đất kết có thể đặt mộ.

“Sao, cô muốn trộm mộ sao?”

“Không, chỉ là tìm hiểu một chút về nghiệp vụ của anh, tương lai còn dài mà.” Ô Đồng thực sự chỉ muốn moi một chút về nguồn gốc của anh ta.

Bản thân làng Ngụy này đã rất kỳ quái, giờ lại phải bước vào một từ đường còn kỳ lạ hơn cả làng Ngụy, giả định đại soái ca Tử Dạ này là người tốt, cô cũng muốn biết một chút về thực lực của anh ta.

Lỡ như từ đường có thứ gì không sạch sẽ, cô cũng biết nên đánh hay nên chạy.

Tử Dạ khẽ mỉm cười, “Có phải cô muốn hỏi tôi có thể bắt ma trừ yêu không, đúng không? Tôi có thể nói cho cô, tôi không biết. Nhưng tôi mở cơ quan điều tra các vụ án kỳ lạ, ít nhiều cũng biết chuyện cõi âm cũng biết chút pháp thuật âm dương. “

Hóa ra là âm dương tiên sinh! Ô Đồng đánh giá Tử Dạ từ trên xuống dưới, cô vẫn có chút lo lắng, quyết định thăm dò anh ta một chút, xem là vị âm dương tiên sinh này có vấn đề gì không.

Vì vậy, Ô Đồng giả vờ giống như bị cái gì đó hù giật mình, ai ya một tiếng liền thuận thế nắm lấy tay của Tử Dạ.

Á… Tay của Tử Dạ tiên sinh này rất ấm áp, chắc không phải là ma đâu.

“Cô Ô Đồng?” Giọng nói khó hiểu của Tử Dạ truyền đến.

“Tôi cảm thấy chung quanh đây có người.” Ô Đồng nói dối.

Không ngờ Tử Dạ trực tiếp kéo cô ra sau lưng, cảnh giác nhìn xung quanh.

Nhìn thấy Tử Dạ như vậy, Ô Đồng có hơi xấu hổ, Tử Dạ tiên sinh này vừa nói là bản thân biết chút phong thủy, cô liền nghi ngờ người ta là ma.

Trên đời này làm gì có ma?

Cho dù có, sẽ không có một con quỷ nào khi nghe rằng có nguy hiểm thì bắt đầu bảo vệ cô gái.

Ô Đồng kết luận sơ bộ rằng Tử Dạ tiên sinh này không phải là người xấu, mà chỉ là một kẻ hơi ham tiền.

“Làm gì có ai?” Tử Dạ nhìn quanh và hỏi Ô Đồng.

Ô Đồng vội làm vẻ vô tội, cô nhìn xung quanh cuối cùng trả lời một nẻo, “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Cô rất muốn đi vệ sinh, từ khi bắt xe đến thị trấn đến giờ cô vẫn chưa bao giờ có thời gian đi vệ sinh, vừa rồi vì nóng lòng muốn tìm em trai nên cô không quan tâm đến cảm xúc của mình, bây giờ dừng lại thì liền mắc, mẹ ơi, mắc quá!

Tử Dạ giơ đèn pin lên chiếu xung quanh, vẻ mặt lại rất mất kiên nhẫn, “Sao mà cô phiền phức vậy? Trời tối đen như này biết đi đâu tìm nhà vệ sinh với cô.”

Ô Đồng nhịn không được nên quyết định tự đi tìm, “Vậy tôi đi tìm quanh trong làng, anh ở đây chờ tôi.”

“Không được, tôi phải ở cùng với cô. Cô vẫn còn nợ tôi khoản còn lại, lỡ như cô bỏ trốn thì sao?”

Ây dô, đúng là một kẻ hám tiền!

Được rồi, được rồi, anh muốn theo thì theo.

Ô Đồng xoay người đi về phía làng, đi được một lúc thì không nhịn được nữa nên cô quyết định giải quyết ngay tại chỗ.

Dù sao làng này đã đổ nát đến vậy, cũng không có người ở đây, giải quyết tại chỗ chắc cũng sẽ không bị ai phát hiện.

Chỉ là…

Cô quay lại nhìn Tử Dạ đang đi theo sau mình.

“Anh có thể quay đi một chút không?”

Tử Dạ nhìn cô khó hiểu.

“Tôi sẽ giải quyết ở đây, anh tránh đi chút đi.” Ô Đồng làm động tác đuổi đi với anh ta.

Sắc mặt Tử Dạ bây giờ không chỉ không kiên nhẫn mà còn ghét bỏ, anh ta lùi lại mấy bước rồi quay người lại.

Ồ, vẫn còn rất ga lăng.

Ô Đồng cảm thấy khoảng cách đã ổn, cô đi vài bước theo hướng dốc, sau đó tắt đèn pin rồi mới cẩn thận cởi quần.

Sau khi giải quyết xong, Ô Đồng liền cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, cô đứng dậy chỉnh lại quần áo. Đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng nhỏ truyền đến, sàn sạt giống như có con gì đó đang bò trong bụi cỏ.

Sau khi đi vào làng Ngụy, Ô Đồng không nghe thấy bất kỳ tiếng động bất thường nào, đừng nói là tiếng chó mèo, thậm chí còn không có tiếng chim, như thể không có sinh vật sống trong ngôi làng này.

Lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng sột soạt này, phản ứng đầu tiên của Ô Đồng chính là không biết có phải là rắn hay không, từ nhỏ đến giờ cô sợ nhất là động vật thân mềm, dài dài nhỏ nhỏ, vừa nghĩ tới là cảm thấy ghê tởm.

Ô Đồng theo phản xạ có điều kiện lùi lại hai bước, sau đó bật đèn pin lên.

Không chiếu thì không sao, vừa bật lên thì hù chết Ô Đồng, đối diện với Ô Đồng và cách cô không đến 50 cm có một gương mặt trắng bệch vô cùng kinh khủng ở trước mặt cô.

Khuôn mặt đó không có biểu cảm gì, mí mắt cụp xuống, lỗ mũi lật ra ngoài, chiếc răng nanh nhọn hoắt trên môi đang mở rộng.

Nó cứ nhìn cô như vậy, cái lưỡi đỏ tươi của nó còn thòng xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc