NGUYỆN CẢ ĐỜI KHÔNG BUÔNG THA EM


Hạ Nghi nhận được điện thoại của bác sĩ báo cáo tình hình của mẹ tại bệnh viện, cô nhanh chóng bắt chuyến taxi gần đó tiện đến nơi nhanh hơn.

Hi vọng mẹ cô chỉ vì quá đau buồn mà ngất xỉu mà thôi, bà chắc chắn sẽ không xảy ra mệnh hệ gì đâu...nếu vậy cô sống không nổi mất...
Hạ Nghi hỏi y tá túc trực phòng bệnh của mẹ cô hiện đang nằm đâu, nhưng lại nhận được ánh mắt khinh thường của bọn họ cùng giọng điệu trả lời cáu kính.

Thật sự không ngờ lòng người lại thay đổi nhanh như thế, khi cô còn là tiểu thư Phó gia đến nơi này, thiếu chút nữa bọn họ cúi xuống cởi giày ra cho cô...còn hiện tại thì hận không đuổi đi sớm hơn...
Hạ Nghi cũng không để tâm cho nhiều, cô liền đi tìm phòng bệnh của mẹ liền bắt gặp Khương Duy Minh đang đứng đợi sẵn bên ngoài.

Có lẽ chính anh là người đưa mẹ cô đến đây từ tòa án...
"Mẹ em...vẫn ổn đúng chứ..."
Hạ Nghi nhìn thấy nét mặt của Duy Minh có phần trầm lặng hơn mọi ngày, dường như anh đang muốn giấu diếm điều gì đó.

Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, Hạ Nghi nhanh chóng mở cửa phòng bệnh ra liền nghe thấy tiếng hét thất thanh của mẹ cô...xung quanh còn có bốn y tá và hai bác sĩ khác...
"Chuyện gì xảy ra vậy...mẹ tôi bị sao thế này...?"

Tương An nhìn thấy người lạ đi vào, bà phát điên muốn nhào đến tấn công Hạ Nghi, nhưng y tá liền tiêm nhà bà một liều thuốc an thần khiến hành động bị dừng trong một nhịp.

Nhưng nó lại khiến trái tim của Hạ Nghi tan tành thành từng mảnh nhỏ, cứa đứt từng mạch máu trên người cô đến đau điếng...
Vị bác sĩ nữ lần trước khám cho cô liền đi đến bên cạnh Hạ Nghi, chỉ nhẹ nhàng ôm cô vào lòng vỗ về...
"Cô khóc đi, đừng kìm nén...tôi muốn cô đang đau lòng lắm...nhưng với tư cách là một bác sĩ, tôi vẫn phải nói ra tình hình của bệnh nhân...Phó phu nhân trải qua một cú sốc lớn khiến não của bà ấy bị chấn động mạnh...thường xuyên lên cơn động kinh tấn công những người khác..."
Hạ Nghi chết lặng nhìn mẹ cô đang yếu ớt nằm trên giường bệnh, đến cuối cùng người mẹ mạnh mẽ của cô cũng bỏ cô đi thật rồi.

Đến cuối cùng, cô vẫn chỉ là người cô độc nhất...
"Tôi không khóc được nữa rồi...tôi muốn yên tĩnh một lát với mẹ được không...?"
Vị bác sĩ nữ gật đầu liền ra hiệu cho y tá theo mình ra bên ngoài, không quên đóng cửa vào cho Hạ Nghi.

Tuy đã không còn thân phận cao quý, nhưng cô không muốn người khác nhìn ra vẻ yếu ớt của mình...
"Con phải sống như thế nào bây giờ...tại sao đến cả mẹ cũng muốn quay lưng với con cơ chứ...tại sao cả hai người đều bỏ con đi như thế chứ..."
Hạ Nghi suy nghĩ gì đó liền mở cửa bước ra ngoài, giương đôi mắt quật cường nhìn chằm chằm vào Khương Duy Minh...
"Chúng ta chia tay đi..."
Khương Duy Minh biết Hạ Nghi đang đau lòng và không muốn anh liên lụy nên cô mới nói như thế, rõ ràng cô vẫn còn rất yêu anh mà...
"Có lẽ em mệt rồi, anh đi mua gì đó cho em ăn lót dạ trước nhé...!"
Hạ Nghi mỉm cười lắc đầu, đúng là cô đã mệt rồi, nên cô không muốn người cô yêu phải mệt mỏi vì mình thêm nữa...cô không muốn liên lụy đến người duy nhất còn tồn tại yêu cô...
"Em đã lên giường cùng Phó Lập Thành, để hắn giúp em chi trả viện phí cho mẹ, để hắn che chở em...cho em một cuộc sống giàu sang phú quý.

Dần dần em nhận ra được, anh so với hắn thật chẳng có gì cả..."
Khương Duy Minh nhăn mày nắm chặt hai vai của Hạ Nghi, có lẽ cô chỉ đang tìm cớ đuổi anh đi mà thôi...cô vốn không phải loại người ham hư vinh như vậy...
"Anh biết em chỉ muốn kích động anh mà thôi, trên đời này còn ai hiểu em hơn anh chứ...em vẫn còn yêu anh đúng không...?"
Hạ Nghi gạt hai tay Khương Duy Minh ra, cô cởi nút áo đầu tiên liền vạch phần cổ cùng ngực trên đầy dấu hôn vẫn còn ửng hồng cho anh thấy...để anh tin rằng con người cô dơ bẩn như thế nào...
"Anh nhìn rõ chưa...? Em đâu thể tự mình tạo ra những dấu hôn như thế này...vậy anh nghĩ sao ai là chủ nhân của chúng...?"

Khương Duy Minh trơ mắt nhìn chằm chằm vào cổ cô, lại tiếp tục nhìn lên khuôn mặt kiên định kia.

Hóa ra người con gái anh yêu thật sự đã thay đổi...không còn cao ngạo yêu anh như trước kia nữa rồi...
"Được...nếu đây là ý em...thì chúng ta chia tay vậy, nhưng sẽ có một ngày...tôi cũng dùng tiền để mua cơ thể em như Phó Lập Thành..."
Hạ Nghi chạm nhẹ lên khuôn mặt phẫn nộ của Duy Minh, cô nhẹ giọng thì thầm bên tai anh...
"Được thôi...chỉ cần anh ra giá cao một chút, tôi cũng ngoan ngoãn lên giường với anh..."
Khương Duy Minh tỏ vẻ chán ghét liền rời đi, để lại Hạ Nghi vẫn đứng trơ trọi nhìn theo bóng dáng của anh.

Có lẽ tổn thương anh thậm tệ chính là cách duy nhất khiến người đàn ông cô yêu tìm được hạnh phúc thật sự.

Bản thân cô đã bị người khác chạm vào, giẫm đạp dưới chân thì lấy tư cách gì để đòi hỏi tình yêu của một người chung thủy cơ chứ...
"Tôi chia tay với anh ấy rồi...có thể đóng viện phí giúp tôi được không...?"
Phó Lập Thành cởi áo khoác ngoài chùm lên người Hạ Nghi, hắn mỉm cười ngọt ngào nhìn cô...
"Tất nhiên là được...em biết rằng tôi không bao giờ từ chối yêu cầu của em mà, chỉ cần em ngoan ngoãn..."
Hạ Nghi gật đầu, cô liền theo Phó Lập Thành lên xe trở về biệt thự.

Không một ai có thể đoán được lúc này trong đầu cô đang nghĩ đến việc gì...

"Đưa tôi về nhà của anh...bây giờ người nhà của tôi đều đi cả rồi, nơi đấy lạnh lẽo lắm..."
Phó Lập Thành cảm nhận được trong tim đang dâng lên một chuỗi vui sướng, có lẽ cô đã thay đổi quyết định khi chấp nhận dựa dẫm vào hắn...
"Tôi sẽ không phụ em...sẽ chung thủy yêu em đến cuối đời...chắc chắn sẽ đối xử với em tốt gấp bội những người khác..."
Phó Lập Thành lái xe vào cổng lớn liền thấy người hầu đã đợi sẵn từ bên ngoài.

Ánh đèn được bật toàn bộ khiến tòa lâu đài trở nên lung linh như trong truyện cổ tích.

Dường như hắn đã chuẩn bị sẵn để giam giữ cô tại nơi này rồi...
Hạ Nghi đoán nếu cô không chủ động đề nghị đến nơi này, thì e rằng một ngày nào đó Phó Lập Thành cũng sẽ mang cô đến đây...
"Tôi mệt rồi, sẽ đi ngủ trước..."
Hạ Nghi nhàn nhạt nói ra một câu liền theo quản gia lên lầu để nghỉ ngơi.

Trước tiên cô sẽ cố gắng ngoan ngoãn ở bên Phó Lập Thành...chờ đợi một thời gian chín muồi liền đem mẹ rời đi ngay lập tức....


Bình luận

Truyện đang đọc