NGUYỆN NẾU CÓ KIẾP SAU

1.

Ta giúp Thái tử chữa khỏi căn bệnh lâu năm, được Thánh thượng thưởng cho trăm lượng hoàng kim. Ngoài ra còn giúp tỷ tỷ ta định ra hôn kỳ, gả tới Đông cung.

Ta kéo cái chân bị thương tiếp chỉ, thất thần nhìn tỷ ấy ngã sấp như chó ăn bùn. A tỷ ngồi dưới đất ôm chặt chân, Lý Cẩn giúp tỷ ấy kiểm tra.

Ngày thường, hắn là châu báu của thế gian, ngay cả góc áo dính bụi cũng không cần tự mình làm sạch, nay lại cam nguyện vì a tỷ mà quỳ gối trên đất, dịu dàng như nước.

A tỷ ủy khuất nhìn ta, nhỏ giọng nói “A Nguyệt, xin lỗi …”

Lý Cẩn dỗ dành tỷ ấy “A Ngọc, Cô với nàng là lương duyên trời định, nàng sai chỗ nào chứ?” Hắn độc ác lườm ta một cái, đá đá chân ta “Tô Dung Nguyệt, một vết thương nhỏ đổi lại trăm lượng hoàng kim, đáng lắm, còn khóc khóc nháo nháo thì lại thành đạo đức giả quá.”

Vết thương đau đớt tột cùng, lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, ta co chân, lửa giận công tâm bật cười một tiếng. Vết thương nhỏ? Đạo đức giả?

Đoạn Trường Nhai cao hơn chục mét, ta từ lưng chừng núi rơi xuống, ngã tới mức thổ huyết, chân phải suýt chút nữa không giữ được. Lý Cẩn còn dám nói ta chẳng qua bị thương nhẹ, ta đạo đức giả.

Ta cắn chặt răng, chật vật đứng dậy từ nền đất.

Hắn lạnh mặt nhìn ta, uy nghiêm của trữ quân bộc lộ toàn bộ, trầm giọng cảnh cáo “Giờ đây mọi chuyện đã như vậy, Tô Dung Nguyệt, ngươi tốt nhất nên đem mấy thứ tâm tư không đáng để người nhìn thu lại cho tốt.”

Thành thật mà nói, ta xác thực rất thích Lý Cẩn, tâm ý này đường đường chính chính, chẳng hề đen tối đến mức gặp không được người ta. Có điều, kinh thành có nhiều thiếu nữ thích hắn như thế, hắn đều lấy lễ nghĩa mà đối đãi, duy chỉ có ta, hắn luôn duy trì sự khinh thường.

Hắn nói ta giả tạo, độc ác, thâm tâm toàn là quỷ kế.

Ta hỏi hắn ta như thế khi nào?

Hắn chỉ đáp “Trong lòng ngươi tự mình biết rõ.”

Hắn không muốn nói nhiều, mà ta vừa vặn chẳng muốn hỏi thêm.

2.

Sau khi tứ hôn, ta luôn luôn trốn tránh Lý Cẩn. Thế nhưng, Thánh thượng lại đem thân thể ngàn vàng của hắn cho ta chăm sóc, mỗi tháng đều phải đến phủ Thái tử một lần, ta chung quy vẫn là tránh không được. Lúc ta đến, vừa hay Lý Cẩn bày tiệc thiết đãi trong phủ, vừa hay bắt gặp a tỷ cười nói giữa đám đông.

“Ngọc tỷ tỷ, đợi tỷ gả đến đây, có ca ca ta chiếu cố tỷ, ta xem còn ai dám ức hiếp tỷ nữa.” Hoa Dương công chúa ngọt ngào gọi a tỷ, vừa nói vừa nhìn ta.

A tỷ cười tươi như hoa đáp lại “Ta không có chịu bất cứ ủy khuất nào cả.”

“Tỷ ấy à, chính là quá rộng lượng, cứ luôn nhịn rồi lại nhịn, nên người khác mới được nước lấn tới đó.” Hoa Dương chọc khẽ vào trán a tỷ, thấp giọng nói bên tai.

A tỷ kéo lại tay áo cho nàng ta, bối rối nói “Điện hạ hiểu lầm muội muội nhà ta rồi, muội ấy chỉ thẳng tính quá thôi.”

Hệt như sợ ta không biết Hoa Dương đang mắng ta.

Ta cũng lười phải đôi co với bọn họ, chỉ đem bát thuốc đặt trước mặt Lý Cẩn. Mắt thấy a tỷ đang chúc rượu hắn, mặt ta hơi đen lại “Bệnh của điện hạ không thể uống rượu.”

Động tác ngưng lại trong thoáng chốc, a tỷ nói với ta “Xin lỗi A Nguyệt, ta không biết việc này, là ta sai rồi.”

Lý Cẩn trái lại cho a tỷ mặt mũi, đem rượu trong ly uống cạn, rồi lắc cái ly rỗng khiêu khích ta.

“Ngọc tỷ tỷ, một ly rượu thôi mà, tỷ việc gì phải hạ mình xin lỗi chứ?” Hoa Dương châm chọc.

“A tỷ đúng là không cần xin lỗi ta, tổn hại tới thân thể của điện hạ, a tỷ nên tới trước long nhan mà thỉnh tội mới phải.” Ta vừa cất lời, toàn trường im bặt.

Lý Cẩn đặt ly rượu lên bàn “Lấy lông gà làm mũi tên, Tô Dung Nguyệt, ngươi quản cũng quá nhiều rồi đấy, chuyện của Cô còn chưa đến lượt ngươi làm chủ đâu.”

Được thôi.

Ta nhìn bát thuốc còn nguyên trước mặt hắn, thôi thúc “Vậy điện hạ mau uống hết thuốc, ta cũng tiện đường giao đãi.”

Hắn im lặng nhìn ta hồi lâu rồi nhỏ giọng “Giả vờ giả vịt.” Nói rồi đem bát thuốc trước mặt uống không sót một giọt, lại vẫy tay đuổi ta đi, phảng phất như ta chỉ cần ở lại một khắc cũng sẽ ảnh hưởng đến niềm vui của hắn.

Ta đảo đôi mắt cá ch.ết, vào đúng lúc định quay người, sắc mặt Lý Cẩn đại biến, hắn ôm ngực đổ gục xuống bàn.

3.

Ta bị bắt quỳ trong phòng, Hoa Dương mời Lưu thái y tới chẩn mạch cho Lý Cẩn. Nàng ta luôn miệng cho rằng phương thuốc của ta có vấn đề, vừa khóc vừa lao vào đánh ta “Ngươi to gan lắm, dùng danh nghĩa chữa bệnh mà hại ca ca ta! Lòng dạ rắn rết, chả trách ca ca ta coi thường ngươi! Huynh ấy mà có bất cứ tổn hại gì, ta nhất định sẽ cho người ngũ mã phanh thây ngươi!”

Ta bị nàng ta tát liền mấy cái, trên mặt đau rát, hồng lên một mảng.

“Đủ rồi, ồn ào ch.ết được.” Đi cùng Lưu thái y là một nam nhân một thân tôn quý. Hắn vô cùng khí thế ngồi trong phòng, vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần, không ngờ đến vừa mở miệng nói mấy chữ lại có thể dọa Hoa Dương không còn tiếp tục ầm ĩ.

Lưu thái y chẩn xong mạch cho Lý Cẩn, một mặt nghi hoặc, vượt qua đám tiểu bối, đến trước mặt nam nhân kia bẩm báo “Đại nhân, điện hạ đã uống rượu, thương tổn đến tim mạch, ngày sau cần chú ý hơn đến chế độ ăn uống.”

Hoa Dương không tin, cố chấp hỏi lại “Ca ca ta uống xong thuốc nàng ta đưa mới ngất đi, ngươi chắc chắn không phải trúng độc?”

Lưu thái y lắc đầu.

Nam nhân kia chầm chậm mở mắt, ánh mắt quét tới chỗ ta, hai bà tử giữ ta vội vàng buông tay. Ta chặn bàn tay đưa ra của hắn, chỉ thấy vừa tức giận, vừa xấu hổ “Đa tạ, nhưng không cần đâu.”

Chật vật đứng dậy, ta nén đau trên mặt, đi tới cạnh giường. Lúc này, Lý Cẩn đã tỉnh, hắn thấy mặt ta hồng lên một mảng, có hơi giật mình. Ta nhìn hắn, rồi lại nhìn Hoa Dương, sau đó không chút do dự cho nàng ta hai cái bạt tai. Nàng ta ôm mặt, kinh hoàng nhìn ta, cả căn phòng cũng lặng đi.

“Ta chịu không nổi ủy khuất, dù gì thì ta cũng là lòng dạ rắn rết mà.”

“Ta phải nói cho Phụ hoàng …”

“Ngươi cứ việc! Cho dù hôm nay ngươi có tới chỗ thiên vương lão tử cáo trạng, hai cái tát này ta cũng phải trả cho ngươi!” Ta gay gắt ngắt lời Hoa Dương. Ta chính là muốn kiêu căng một hồi, để xem xem Thánh thượng có thực sự vì hai cái bạt tai này mà loại bỏ ta không. Ta mà có chuyện thật thì bệnh truyền đời của Lý gia bọn họ đừng mong tốt lên.

Ta lạnh mắt nhìn Lý Cẩn nằm trên giường bệnh, hận đến ngứa răng “Điện hạ coi thường ta, ta cũng chưa chắc đã đem ngài để vào mắt. Nếu không phải hoàng lệnh khó làm trái, ngài tưởng rằng ta muốn thấy ngài lắm sao? Từ nay về sau, ngài có dùng kiệu tám người khiêng đến mời ta, ta cũng sẽ không đặt chân tới chỗ này nửa bước. Nếu còn muốn xem bệnh thì tự tới tìm ta.”

Kỳ thực, ta là người rất coi trọng thể diện, cho dù là thích ai, ta cũng sẽ không buông xuống tự tôn của bản thân.

Trước đây, ta chấp nhận làm con lừa đánh cũng không đi theo sau Lý Cẩn, cũng chỉ vì hắn đã cứu ta một mạng.

Giờ đây, mạng này đã trả cho hắn.

Vậy, từ đây dứt tình.

(Còn tiếp)

Bình luận

Truyện đang đọc