NGUYÊN SOÁI NGÀI BÌNH TĨNH ĐÃ!



Chuyện về gen của Diệp Thanh An bắt đầu tiến hóa cả cậu và Nam Cung Hàn Dương đều không hẹn mà quyết định chọn im lặng đối với việc này, chuyện này cứ thế trôi qua.
Tân sinh được Nam Cung Hàn Dương và cấp dưới của hắn huấn luyện rất nhanh số người bị loại đã quá nửa, hiện tại tân sinh chỉ còn lại khoảng 3 trăm người, số lượng cũng ít hơn cho nên hắn bắt đầu sáp nhập các phân đội lại với nhau.
Trước đó vì số lượng tân sinh quá nhiều nên Nam Cung Hàn Dương phải phân ra hai đội lớn, rồi từ hai đội lớn lại phân ra hai đội là chiến đấu và đội kĩ thuật.

Hiện tại hai bên sáp nhập lại với nhau, Diệp Thanh An rốt cuộc gặp lại vài người quen.
Quân Minh vừa nhìn thấy cậu đã ha hả chạy đến: "Huấn luyện thế nào rồi?".
"Cũng như các cậu thôi." Diệp Thanh An bình thản trả lời, lại nhìn Tần Ngôn đi sau Quân Minh như bảo mẫu.

"Hai người đều ở đội chiến đấu hết à?".

Diệp Thanh An hỏi thăm.
"Ừm thể lực bọn tôi khá ổn, các cậu thì sao?".

Tần Ngôn hỏi lại.
"Có Nhạc Dương Vũ và Lam Phương Lâm qua đội kĩ thuật rồi." Diệp Thanh An vừa nói, ánh mắt lại vừa quét đến vài người sau lưng Tần Ngôn.
Hoàng Băng Ngân bận bồ đồ đồng phục bó sát cơ thể, vẻ mặt lạnh lùng đi tới: "Lâu rồi không gặp."
Diệp Thanh An gật đầu: "Lâu rồi không gặp."
Đi cạnh bên Hoàng Băng Ngân là Mạc Úc, hắn cũng đối với Diệp Thanh An gật đầu một cái coi như chào hỏi.
Toàn là người quen với nhau từ trước đó cả cho nên khi xếp hàng mọi người đều có ý mà đứng gần nhau, Diệp Thanh An đứng cạnh Hoàng Băng Ngân, cậu để ý sắc mặt cô ấy từ nãy tới giờ vẫn luôn không tốt, khó có khi mở miệng hỏi thăm Quân Minh đứng trước mặt mình.
"Cô ấy sao vậy? Tâm trạng không tốt lắm, là do việc đánh nhau lần trước sao?".
"Bà chị đó à? Khó ở như vậy đó, từ hôm Khanh Ngữ bị gọi sang đội kĩ thuật là chị ta liền như vậy, chắc là tới thời kì mãn kinh rồi quá." Quân Minh thấp giọng xì xầm.
"Quân Minh! Cậu nói cái gì đó? Có tin tôi bẻ răng cậu hay không?".

Hoàng Băng Ngân tai thính, lập tức quay sang mắng, ánh mắt tựa hồ như bốc ra tia lửa.

"A a, xin lỗi, xin lỗi, tôi sai rồi, là tôi không biết giữ mồm miệng." Quân Minh một giây buông vũ khí đầu hàng.
"Thật là, một ngày cậu không chọc chị ấy cậu không ăn cơm ngon à?".

Tần Ngôn bất đắc dĩ mắng một tiếng.
Diệp Thanh An đứng một hồi mãi đến khi sắp đến giờ học thì cậu mới thấy An Tử Thiên vội vã đi tới.
"Hôm nay sao cậu lại đến trễ thế?".

Cậu nhìn mồ hôi trên người An Tử Thiên nhíu mày hỏi.
"Khi nãy anh của Nhạc Dương Vũ đến tìm cậu ấy, có xô xát một chút." An Tử Thiên cũng không giấu diếm.
"Xô xát? Sao lại vậy?".

Diệp Thanh An ẩn ẩn có chút tức giận.
"Anh ta đến ép Nhạc Dương Vũ nghỉ học." An Tử Thiên nói, lại nhìn vẻ mặt như sắp tìm đánh người đến nơi liền vội vã nói thêm: "Cậu đừng lo, tôi với Lam Phương Lâm đã cho anh ta một trận rồi, cũng chắc chắn rằng Nhạc Dương Vũ sẽ không nghỉ học đâu."
Mặc dù An Tử Thiên đã nói như vậy, nhưng Diệp Thanh An vẫn âm thầm ghim chuyện này ở trong lòng, sao lại có một người anh như vậy chứ? Vả lại cảm giác Nhạc Lâm mang đến cho cậu rất khó chịu, cậu thật sự muốn biết đó là gì.
Trong thời gian hai người nói chuyện, Nam Cung Hàn Dương đã đi đến, hắn không như bình thường tiến hành huấn luyện ngay, mà lại để Quý Quảng lên bục như có gì đó muốn thông báo.

Quý quảng đứng trên cao, sau đó dùng dụng cụ khuếch đại âm thanh để những viện sinh đứng xa có thể nghe được rõ ràng: "Hôm nay là ngày đầu tiên tập hơn tân viện sinh ở hai khu lại với nhau, các cậu nên biết để đứng ở đây vào giờ phút này các cậu đều là những người vô cùng tài giỏi, là trụ cột của nước nhà sau này.

Không nói vòng vo nữa, cuối tháng này trường chúng ta có một trận đấu giao hữu với trường quân đội ở tinh cầu khác, viện sinh nào có thành tích tốt thì sẽ được cộng điểm và trở thành viện sinh chính thức của trường.

Trận đấu này chỉ dành cho tân sinh hai trường, và chỉ chọn ra 30 người nổi bật nhất để đi thi đấu, sau khi tính toán phân tích thì bên trường ra quyết định chọn mười sáu người đội chiến đấu và mười bốn người đội kĩ thuật, cho nên lần này chính là cơ hội của các cậu, chỉ cần trở thành viện sinh chính thức thì không còn sợ bị đào thải trong kì huấn luyện này nữa."
Quý Quảng vừa nói xong bên dưới đã bắt đầu sôi trào những màn nghị luận, mọi người ai ai cũng háo hức và mong chờ, mong bản thân có thể lấy 1 chọi vài chục người để dành được một vị trí trong đó.
"Hiện tại còn khoảng một tuần trước hôm thi đấu, bên trường sẽ chọn ra mười người đứng đầu trong đợt huấn luyện này để đại diện trường đi thi đấu, mong là mọi người có thể cố gắng."
Lời trình bày dài dòng của Quý Quảng cuối cùng cũng kết thúc, Nam Cung Hàn Dương lại lần nữa đứng ra bắt đầu đợt huấn luyện địa ngục của mình, chỉ là lần này lời than vãn của viện sinh tựa hồ ít đi hẳn.
_________
Chiện là tui mới làm cái gr trên đây, ai rảnh vô tám nhảm nhí với tui cũng đựt nè.

Chọn vô tường nhà của tui á, cái phần nào có chữ cứu rỗi kẻ lười này ༎ຶ‿༎ຶ là gr chat, tui luôn chào đón m.n.


Bình luận

Truyện đang đọc