NGUYÊN TÔN

Dịch giả: Đào
Biên: Xiaooo

- Phản nghịch!

Trong hoàng cung, sắc mặt Chu Kình tái xanh, đấm tay đùng đùng xuống mặt bàn, trong mắt tràn đầy sát ý. Hiển nhiên tin tức trong Tề quận truyền ra đã đến chỗ ông.

Trong đại điện còn có nhiều tướng lĩnh và đại thần. Lúc này sắc mặt bọn họ cũng biến ảo khó lường. Tề vương có ý phản nghịch mấy năm nay cơ hồ mọi người đều biết. Nhưng không ai ngờ được, hôm nay lại hoàn toàn bùng nổ.

- Hiện giờ Tề vương làm phản, các ngươi cảm thấy phải làm sao?

Ánh mắt Chu Kình quét xuống, ác liệt nhìn về phía chúng thần.

Hắn biết những năm này hoàng thất suy thoái. Trong mấy tướng lĩnh đại thần này cũng có không ít người bị Tề vương phủ mua chuộc, lập trường có chút lung lay. Dẫu sao ai cũng hiểu rõ, sau lưng Tề vương phủ có sự ủng hộ của vương triều Đại Vũ.

Lần này Tề vương phủ quyết định tự lập, nói không chừng là do vương triều Đại Vũ hỗ trợ. Nếu đến lúc hoàng thất thật sự bị Tề vương lật đổ, vậy thì những người bây giờ chinh phạt Tề vương e là đều không có kết cục tốt đẹp.

Vì vậy trong nhất thời, bầu không khí ở đại điện có chút tĩnh lặng.

- Vương thượng, hiện nay Tề vương khí thế hung hãn, khó thể so kè. Chi bằng cắt Tề quận và những nơi khác cho hắn, hóa giải thế cục. Tận lực nghị hòa, tránh xảy ra tranh chấp.

Chợt có một giọng nói vang lên.

Mọi người nhìn lại, chỉ thấy người lên tiếng lại là Liễu Hầu.

Liễu Hầu này là cha của Liễu Khê, mấy năm nay đi lại rất thân thiết với Tề vương phủ.

Chu Kình nghe thấy, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Hắn nhìn chằm chằm Liễu Hầu, khóe miệng hiện lên vẻ chế nhạo nói:

- Theo ý Liễu Hầu, ta không chỉ không thể chinh phạt phản nghịch, ngược lại còn phải cắt đất cầu hòa?

Liễu Hầu trắng mặt, đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Chu Kình. Nhưng thần sắc vẫn ung dung nói:

- Vậy vương thượng có thể nắm chắc sẽ diệt được Tề vương?

Chu Kình nắm chặt bàn tay, vang lên tiếng cót két. Hiện giờ Tề vương phủ đã rất lớn mạnh, hơn nữa lại được Đại Vũ vương triều ủng hộ. Lần làm phản này tất nhiên đã chuẩn bị mấy phần. Vậy nên cho dù là hắn, cũng không dám khẳng định thật sự có thể trấn áp được Tề vương.

Chu Kình hai mắt khép hờ, hít sâu mấy cái, bình phục cảm xúc trong lòng. Sau đó hai mắt từ từ mở, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo:

- Cho dù bổn vương tử chiến, cũng sẽ không thỏa hiệp với hắn.

Nghe thấy sát ý lạnh lùng trong giọng nói của Chu Kình, trong lòng mọi người ở điện đều run rẩy. Xem ra lần này, hoàng thất và Tề vương phủ tất sẽ đánh nhau sống chết một phen.

- Vương thượng muốn vùi Đại Chu chúng ta trong biển lửa sao.

Liễu Hầu thản nhiên nói.

- Hiện tại lực lượng của Đại Chu chúng ta như thế nào, bản thân vương thượng còn không rõ sao? Dựa vào thực lực của Đại Chu, nhiều lắm là cùng Tề vương phủ bất phân thắng bại. Còn đại tướng quân Vệ Thương Lan kia cũng không nghe vương lệnh, thủ tại Thương Lan quận không ra. Chắc chắn lần này cũng sẽ không màng tới phản loạn của Tề vương phủ.

- Cho nên nếu cưỡng ép, ngược lại sẽ khiến Đại Chu ta sinh linh đồ thán.

Lời nói của Liễu Hầu vang vọng trong đại điện, khiến sắc mặt nhiều tướng lĩnh đại thần u ám. Một số tướng lĩnh vốn có nhuệ khí cũng bị chùn xuống. Xem ra cũng hiểu rõ thế cục hiện giờ của Đại Chu.

Chu Kình nhìn sĩ khí chùn xuống trong đại điện, sắc mặt tái nhợt.

- Lời của Liễu Hầu thật nực cười. Nếu cắt đất cầu hòa, ngày sau Tề Uyên nhất định từng bước ép bức cho đến khi Đại Chu ta hoàn toàn bị thâu tóm. Theo ta thấy lời nói của Liễu Hầu mới là chui vào chỗ chết.!

Chính vào lúc đại điện đang yên tĩnh, chợt có một tràng cười lạnh vang lên.

Âm thanh bất ngờ khiến nhiều tướng lĩnh quần thần trong đại điện sửng sốt. Xoay đầu lại thì nhìn thấy trước cửa đại điện có một thân ảnh thiếu niên mảnh mai tiến vào.

- Chu Nguyên điện hạ?

Nhìn thấy người đến, mọi người đều ngẩn ra.

Liễu Hầu nhìn Chu Nguyên một cái, cười lạnh nói:

- Điện hạ trẻ người non dạ, đương nhiên làm gì cũng không nghĩ đến kết quả. Dựa vào lực lượng hiện giờ của Đại Chu, lấy gì chiến đấu quyết liệt với Tề vương phủ?

- Ta thấy điện hạ vẫn nên ra sau điện đợi đi, nơi này là chỗ nghị sự, không phải chỗ làm loạn.

Thần sắc Chu Nguyên nhàn nhạt, nói:

- Liều Hầu, xem ra không phải tin tức gì Tề Uyên cũng báo cho ngươi biết.

Ánh mắt Liễu Hầu đông lại, nói:

- Ngài có ý gì?!

Ánh mắt Chu Nguyên lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, khóe miệng hiện lên vẻ chế nhạo, nói:

- Ngươi sẽ không muốn biết đâu. Vì sao Tề Uyên kia vô cùng lo lắng ngay đến Tề vương phủ cũng không dám đợi mà chạy thẳng ra khỏi Đại Chu thành?

Liễu Hầu giễu cợt cười một tiếng, nói:

- Ồ? Lẽ nào việc này có liên quan đến điện hạ sao?

Giọng nói hắn vốn mang vẻ châm chọc, nhưng nào ngờ Chu Nguyên lại gật gật đầu nói:

- Xem ra ngươi vẫn còn chút não. Tề Uyên kia đúng là sợ ta quay về trước, nếu không ngay cả cơ hội thoát khỏi Đại Chu thành hắn cũng không có rồi.

Lời vừa nói ra, rất nhiều đại thần tướng quân trong đại điện đều trố mắt nhìn nhau. Có điều nhìn bộ dáng này, hẳn là không tin Chu Nguyên nói thật. Tên tiểu tử dưỡng khí cảnh tầm thường nhà ngươi lại có thể khiến Tề vương sợ hãi không dám đợi trong Đại Chu thành sao?

Đúng là chuyện nực cười lớn nhất.

- Ăn nói hàm hồ.

Liễu Hầu cười lạnh nói.

Trong điện, Chu Kình cũng nhíu mày một cái. Lời Chu Nguyên nói quả thực có chút kiêu căng. Nhưng hắn cũng có chút nghi ngờ, dù gì với tính tình xưa nay của Chu Nguyên, không giống như đang huênh hoang.

Vậy tại sao Chu Nguyên lại nói ra những lời này?

Chu Nguyên không để ý đến những ánh mắt kia, chỉ nghiêng người qua, tầm mắt nhìn về phía ngoài đại điện

Nhận thấy cử động của hắn, trong đại điện ngay cả Chu Kình cũng hoài nghi dời mắt nhìn ra ngoài cửa.

Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, chợt có một tiếng áo giáp nặng nề vang lên. Sau đó tất cả mọi người đều thấy một thân ảnh to lớn khoác trọng giáp, bước từng bước nặng nề tiến vào đại điện. Cuối cùng quỳ một chân giữa đại điện.

Hắn chậm rãi gỡ mũ giáp xuống, thanh âm trầm thấp vang vọng trong đại điện.

- Mạt tướng Vệ Thương Lan bái kiến vương thượng!

Oa!

Trong đại điện, ánh mắt mọi người đều kinh hãi nhìn về thân ảnh kia. Thậm chí ngay cả Chu Kình cũng bật đứng dậy, khó tin nhìn xuống thân ảnh của Vệ Thương Lan.

Từ sau khi Hắc Độc vương xâm chiếm Thương Lan quận, thân là đại tướng quân, Vệ Thương Lan chưa chừng tiến vào Đại Chu thành lần nào, cũng không nghe bất kì mệnh lệnh nào từ hoàng cung nữa.

Tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẻ chọn tự lập. Nhưng không ai ngờ tới, vào ngày Tề vương phủ tuyên bố làm phản, hắn lại trở về Đại Chu thành lần nữa. Hơn nữa vẫn là tư thái thần phục này.

Sắc mặt Liễu Hầu cũng biến đổi. Nếu Vệ Thương Lan chọn giúp hoàng thất Đại Chu, vậy chắc chắn là trợ lực rất to lớn.

Điều khiến hắn không thể tưởng tượng nổi là, vì sao Vệ Thương Lan vẫn luôn không nghe mệnh lệnh lại đưa ra quyết định như vậy.

- Trước đây mạt tướng chấp mê bất ngộ. Nhờ có điện hạ thức tỉnh, trong lòng xấu hổ. Mong vương thượng phái thần xuất chinh, dẹp trừ phản nghịch!

Vệ Thương Lan trầm giọng nói.

Trong đại điện, từng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía Chu Nguyên. Ngay cả ánh mắt Chu Kình cũng kinh nghi bất định. Bọn họ không biết rốt cuộc Chu Nguyên đã làm gì mà khiến Vệ Thương Lan có thái độ như vậy.

Đối điện với những ánh mắt kinh nghi kia, Chu Nguyên cười một tiếng, nhìn về Chu Kình nói:

- Phụ vương không cần lo chuyện Tề vương kia phản nghịch.

Hắn đưa hai tay ra, nhẹ nhàng vỗ mấy cái.

Thế là dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, một bóng người mặc áo đen cũng từ ngoài điện tiến vào, cũng quỳ một chân trong đại điện. Giọng khàn khàn nói:

- Tại hạ thành chủ Hắc Độc thành, nghe uy danh Đại Chu đã lâu, hôm nay đặc biệt đến nương nhờ, nguyện làm voi làm chó!

Thành chủ Hắc Độc thành? Hắc Độc vương?!

Lời vừa nói ra, trong đại điện nhất thời đầy tiếng kinh ngạc. Tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt nhìn về Hắc Độc vương. Hiển nhiên đối với cái tên này, không hề xa lạ.

Có điều sau khi kinh sợ, trong đầu cũng vô cùng hỗn loạn. Rõ ràng bọn họ có chút không hiểu cục diện này.

Hắc Độc vương này chính là bá chủ trong Hắc Uyên, bản thân lại là thực lực thái sơ cảnh. Đám hung nhân này nói đã nghe danh Đại Chu đã lâu muốn đến nương nhờ, lời này đương nhiên không ai tin được.

Cho nên khóe miệng Chu Kình co quắp một cái. Uy danh của Đại Chu thế nào, hắn còn không biết sao? Muốn đạt đến mức độ một cường giả thái sơ cảnh nghe danh mà đến nương nhờ, nhất định chính là kẻ nằm mơ nói sảng.

Vì vậy mọi người trong đại điện, sau khi trầm mặc hồi lâu, ánh mắt đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Chu Nguyên đang đứng một bên.

Tạo ra cục diện này, rõ ràng hắn chính là người đầu têu.

Có điều đối với những ánh mắt này, Chu Nguyên làm như không thấy. Hắn chỉ nhìn về phía Liễu Hầu sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thanh âm nhàn nhạt vang lên trong đại điện.

Nhưng lần này, không phải là những lời nói của một thiếu niên không coi ai ra gì.

- Không biết bây giờ, Liễu Hầu có cảm thấy Đại Chu chúng ta cần cắt đất cầu hòa nữa không?

Bình luận

Truyện đang đọc