NGUYỆT NGUYỆT LUÂN HỒI


“Ầm ầm…”, “Phập”, “Vút…” Loạt âm thanh lạ phát ra cực gần liền thu hút sự chú ý của Phong Thời Uyển.
Gót ngọc nàng lập tức di chuyển về hướng ngược lại, càng đi càng gần thác Vân Thủy, và càng nghe rõ hơn âm thanh của sự va chạm linh lực.

Nàng có nghĩ qua, liệu ai đang đánh nhau ở đây sao? Nhưng nàng liền khựng lại sau tảng đá lớn che khuất bóng nàng, song nhãn nhìn ra một mảnh kinh hoảng.
- “Sư tôn ở đây… Khoan đã, người kia là Dương Diễn.”
Trên dòng Vân Thủy cuồn cuồn linh lực bao trùm áp đảo lấy thủy lưu tự nhiên khiến nước bay loạn xạ.

Mà hai đại nam nhân một bạch y, một hồng y đang đối đầu bằng linh lực bất phân thắng bại.

Nhưng không bao lâu, hình như hồng y nam nhân kia đang chiếm thế thượng phong.

Hắn lạnh lùng khai khẩu:
- “Tiên tôn đại nhân, năng lực của ngươi chỉ có vậy thôi sao?”
Đáp lại sự giễu cợt của Dương Diễn chỉ là khoảng không im lặng cùng âm thanh vù vù của linh lực cuốn gió.

Vân Phong Thuấn Trì tay giữ vững nguồn lực, một thân ngời ngời đứng trước dòng thác, lưng che chắn bí mật cửa vào của thạch động.

Có thể nói, ngài thực chất chỉ muốn che giấu thạch động này thôi, mà đánh với Dương Diễn chính là bất đắc dĩ.


Dương Diễn lại không biết điều ấy, tiếp tục khích bác:
- “Thì ra ngươi còn chưa bước đến Tiên cảnh Hàn Băng Thệ*.”
*Tiên cảnh Hàn Băng Thệ: Tiên cảnh là cảnh giới tiên, Hàn Băng là tên một loại công pháp, Thệ là trôi đi không trở lại.

Tiên cảnh là bậc trên của Bát Nhã cảnh giới.

Tiên cảnh là tiên, Bát Nhã là bán tiên.
- “Kẻ bất tài không dám nhận Tiên.”
- “Ha… Nực cười.

Hàn Băng Thệ năm đó tiểu đệ ta hai mươi tuổi đã luyện thành.

Mà hắn còn chưa dám nhận một tiếng tiên, ngươi lại hiên ngang nhận hai chữ “tiên tôn” từ miệng lũ ngu ngốc dưới kia.”
Vân Phong Thuấn Trì lại rơi vào im lặng, ngài không có một tia khó chịu nào xuất hiện trong mắt, nhìn kĩ chỉ có bi thương.

Người kia cười lớn một bận rồi quay ra tuyên ngôn:
- “Ta nói lại lần cuối, ta chỉ muốn mang Phong Thời Uyển đi, sau đó ta và Vân Phong Môn của ngươi nước sông không phạm nước giếng.”
Sau tảng đá lớn, Phong Thời Uyển cả người nhất thời cứng đờ ra, ánh mắt thoáng qua nỗi bất ngờ khó nói.

Ban đầu, nàng thực sự rất bất mãn với Dương Diễn, đối hắn chỉ là sự ghét bỏ và không muốn tiếp xúc.

Nhưng lần trước hắn đã cứu nàng, cứu vô điều kiện, phong bế vết thương lan tỏa và tiễn nàng về.

Tất cả quá trình hắn đều rất tôn trọng nàng, không hề bỡn cợt như lần gặp ở Vân Thủy Thác trước đó.

Dù hắn đã nói vì nàng giống với Thiên Nguyệt, nàng cũng kiểm chứng rồi, như từ một khuôn đúc ra.

Nhưng hắn như vậy, có thể thấy hắn thương cố Hoàng Hậu đến nhường nào.
Mà đứng trước câu nói này của Dương Diễn, Vân Phong Thuấn Trì dù nói năng vẫn điềm đạm nhưng ngữ khí cực kì chắc chắn:
- “Bước qua được xác ta ngươi hãy nghĩ đến.”
- “Ồ, thế thì tiên tôn cao quý hãy cẩn thận.


Con người tại hạ thô lỗ, nếu có thực sự biến ngài thành bộ xác khô thì cũng đừng trách ta.”
Dương Diễn thu tay lại, vận lực thoát ra và vung tay một lần nữa, linh lực đỏ thẫm bừng bừng cháy lên bắn về phía trước.

Dương Diễn bây giờ mới thực sự ra tay dứt khoát.
Vì Vân Phong Thuấn Trì đang đứng trước cửa động nên ngài mà né tránh thì chưởng khí sẽ đánh vào dòng thác.

Bởi vậy, ngài chỉ có thể tiếp chiêu.

Mà Vân Phong Thuấn Trì điều khiển trận đánh rất linh hoạt và uyển chuyển.

Con người ấy đưa nguồn linh lực vừa phải tiến gần Dương Diễn, từ từ lách sang một bên để kéo theo hướng linh lực của Dương Diễn di chuyển cùng ngài.

Quả nhiên, Dương Diễn thực sự đi theo hướng đánh của ngài.
Vân Phong Thuấn Trì giữ nguyên thái độ nhường nhịn không đánh, cho đến khi Dương Diễn khích câu cuối cùng:
- “Ngươi giữ khư khư Phong Thời Uyển là có ý đồ gì? Tiên tôn cao cao tại thượng nếu có tư tâm với đồ nhi của mình thì không hay đâu, nhỉ?”
- “Đồ nhi của ta, ta có trách nhiệm bảo vệ chu toàn.”
- “Ồ? Gả cho ta, ta bảo hộ cả nàng lẫn Vân Phong Môn của ngươi.”
- “Đừng mơ thì hơn.”
- “Haha… Ngươi không có lí do để ở bên nàng mọi lúc mọi nơi, mà ta có thể cướp nàng đi bất cứ lúc nào.

Kẻ tà ma như ta quen làm chuyện mà các ngươi cho là phản đạo lí ấy rồi.”
Lần này, đối diện với sự lao thẳng tới mình của Dương Diễn, Vân Phong Thuấn Trì không tránh né mà cũng phi hành đối diện.


Hai chưởng ấn đập vào nhau giữa không trung, linh lực xanh, đỏ tóe ra cực mạnh, thậm chí áp lực của nó khiến Phong Thời Uyển lùi lại vài bước, cây cành muốn trút hết từng lớp lá.
Hai người vẫn ở trên không, liên tục đánh nhau bằng tay không tấc sắt.

Hàn khí lưu thủy của Vân Phong Thuấn Trì bay lượn rất đẹp, uyển chuyển như rồng múa, còn hỏa khí của Dương Diễn như khói trong lò bát quái, bập bùng thu rồi lại tỏa.

Một lần nữa, rồng nước, rồng lửa lao đầu vào nhau bắn ra nguồn linh lực dư thừa áp đảo không gian.

Những tảng đá lớn xung quanh thác, cả tảng đá trước Phong Thời Uyển không trụ được nữa, vỡ tung.
Chính vì vậy, nàng đã không còn chỗ ẩn nấp, con người được thu vào tầm mắt Vân Phong Thuấn Trì trước tiên.

Một thoáng kinh ngạc mơ hồ hiện lên trên khuôn mặt ngài, sau đó ngài bất ngờ bùng phát linh lực mạnh mẽ đánh Dương Diễn lui lại một đoạn.

Thân bạch y trực tiếp phi hành tới Phong Thời Uyển, lúc này Dương Diễn cũng phát giác nên dùng tốc độ bay cực đại tiến đến Phong Thời Uyển, trực tiếp bỏ qua Vân Phong Thuấn Trì.
- “Uyển nhi, tránh hắn.”
Hữu thủ Dương Diễn đã vươn dài về trước, chạm tới vai Phong Thời Uyển gần trong gang tấc.
@Cố_Tiểu_Hoa.


Bình luận

Truyện đang đọc