NGUYỆT QUANG BẢO HẠP THEO ĐUỔI HẰNG NGA


Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Thôn Giao đang được chuyển đổi thành một làng du lịch sinh thái, các homestay mọc lên như nấm thời gian gần đây.
Những bức tường trong ngõ xóm được sơn màu hồng nhạt hoặc trắng xanh, có cây cầu nhỏ và dòng nước chảy róc rách, mang nét đặc trưng của đồng bào dân tộc thiểu số, rất nhiều người mẫu nổi tiếng trên mạng đến đây check in, chụp ảnh.
Mục Phương Sinh và Đồ Ngọc đi vào một homestay nhộn nhịp nhất.
Quầy lễ tân của homestay bày rất nhiều hoa khô, trên tường treo đầy ảnh du lịch được khách hàng ghim lại, ai cũng tươi cười vui vẻ, nhìn thoáng qua rất dễ bị nụ cười tràn ngập khắp tường cảm nhiễm.
Trên tường bên kia treo một cây đàn ghi-ta, tấm ván gỗ màu hạt dẻ tỏa ra mùi thơm của gỗ giống như chuỗi vòng gỗ Phật.
Đợi ông chủ rảnh rỗi, Đồ Ngọc mới lên tiếng: “Cái này bắt chước từ cây đàn của nghệ sĩ Kotaro đúng không?”
Thấy có người am hiểu, ông chủ lập tức đi tới: “Chàng trai trẻ đã đẹp còn có mắt tinh!”
Ông chủ khoảng năm mươi tuổi, dáng người hơi béo, đầu chít khăn, tóc quăn trông như một chiếc tàu điện, chỉ vào cây đàn như gấu đen khoe chiếc áo cà sa của mình mà giới thiệu: “Không chỉ là ngoại hình, mà cả âm thanh cũng rất giống, để tôi đàn thử một đoạn——” Vừa nói, ông ta vừa tháo móc treo đàn guitar, vắt chéo qua cổ, vắt chân dựa vào tường ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt, nhếch miệng cười rồi cụp mắt xuống chỉnh đàn, “Cây này tay nghề thật tốt, gỗ cũng không dễ tìm, chỉ là bà Trương không biết bảo trì đàn, bình thường cũng không biết nới lỏng dây đàn, kéo dài thời gian lâu, cổ đàn hơi ngả về phía trước.”
Ông chủ ăn mặc phong cách rock mở miệng hát một làn điệu dân ca nho nhỏ, nghe không rõ phương ngữ ở đâu nhưng chỉ cần nghe giai điệu là đã rất vui rồi.
Mục Phương Sinh chân thành khen ngợi một lúc lâu, sau đó chuyển sang chủ đề chính: “Tôi muốn hỏi vài thứ, chú có biết cửa hàng của Lưu Hiểu Lị ở đâu không?”
Ông chủ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, một lúc sau mới nói: “Người cậu muốn tìm là Lưu Hiểu Lị của thôn Giao? Đó là vợ của lão Trương đấy!”
Mục Phương Sinh và Đồ Ngọc trao đổi ánh mắt, Đồ Ngọc hiểu ý của anh, phụ họa hỏi: “Chồng của Lưu Hiểu Lị bán chú cây đàn này?”
Chủ homestay lắc đầu: “Lâu lắm rồi tôi không gặp Lão Trương.

Cây đàn này đúng là của cậu ấy làm.

Lưu Hiểu Lị nói cậu ấy đến Tân Cương để mở mỏ nên cô ấy bán đàn cho tôi trong ba năm trước kia.”
“À, đúng rồi!” Anh vỗ đùi, “Muốn tìm cô ấy thì cửa hàng của cô ấy ở cuối đường này.”
Hầu hết những người kinh doanh trên con phố này là người dân địa phương từ thôn Giao, tốc độ chậm và không có nhiều không khí buôn bán, thích hợp để đi dạo.
Mục Phương Sinh vô tình giảm tốc độ đi bộ của mình, đột nhiên nghe thấy Đồ Ngọc ngâm nga bài hát dân ca chủ homestay vừa hát.
Anh đi về phía trước một lúc, làm quá mà quay người lại, đối mặt Đồ Ngọc: “Cậu thuộc bài hát nhanh như vậy à?”

Đồ Ngọc mỉm cười.
Mục Phương Sinh vừa định nói tiếp, đột nhiên chú ý tới khoảng cách giữa hai người họ — chóp mũi gần như chạm vào nhau, ánh mặt trời chói lọi chiếu vào những hạt mồ hôi nhỏ trên mũi của Đồ Ngọc cùng mạch máu nhỏ dưới da.
Búp bê sứ.
Lại nghĩ tới từ miêu tả này, anh không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà vươn tay, nhanh chóng dùng ngón trỏ cùng ngón cái bẹo bẹo má Đồ Ngọc.
Đồ Ngọc: “…”
Đồ Ngọc sững người, trong khi Mục Phương Sinh vẫn giơ tay véo mặt cậu như thể bị ma ám.
Hiếm khi nhìn thấy mặt Đồ Ngọc trở nên méo mó thế này, giống như một quả bí đỏ cong queo, anh cười ha ha một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
Không phải là có người đuổi nhau trên phố —— trẻ con sáu bảy tuổi cũng rượt đuổi nhau, chó cỏ đánh nhau nhe răng.
Hai người đàn ông trưởng thành chạy như vậy, trông lại rất nổi bật.
Mục Phương Sinh thậm chí còn cố ý liếc nhìn lại, còn nghĩ giờ mà Đồ Ngọc hét lên “ăn cướp ăn cướp” là càng hợp lý hơn.
Vừa chạy vừa cười, anh hụt hơi, một luồng gió tạt vào tai rồi bị đồng chí công an đè vào tường trong tư thế bắt trộm chuẩn.
Vẫn không nhịn được cười.
Cảm thấy như một đứa trẻ đang ở tuổi thiếu niên, nhưng vừa nghĩ đến đấy, nụ cười của Mục Phương Sinh cứng lại —— anh không có ‘tuổi thiếu niên’ như vậy.
Bắn súng, piano, điền kinh, võ Sanda, Olympic toán học…
Suốt thời thơ ấu và niên thiếu, anh luôn học tập và thi đấu không ngừng, cố gắng chứng tỏ với Mục Khang Thư rằng anh là một người con ưu tú.
Hầu như không có cuộc chạy giỡn nào trong trí nhớ của anh.
Mục Khang Thư chia mọi thứ thành hữu ích và vô dụng.
Anh chỉ có thể làm những việc hữu ích.
Từ lúc anh có thể nhớ, Mục Khang Thư đã xa lánh anh.

Đứa trẻ bị ghét muốn được cha chấp thuận, nhưng tất cả những gì nhận được chỉ là một sự xa lánh nhiều hơn.
Khi còn nhỏ anh nhát gan, và vô tình xem một bộ phim kinh dị trên kênh phim, buổi tối không dám ngủ.

Cửa phòng Mục Khang Thư đóng chặt, anh ôm chăn bông lặng lẽ nằm dựa vào cánh cửa đóng chặt mà ngủ, cho dù là sàn nhà lạnh lẽo cũng muốn gần cha mình hơn.
Con trai ít nhiều luôn ngưỡng mộ cha mình.
Mục Khang Thư hiền lành anh tuấn, tồn tại trong hệ thống an ninh công cộng của thành phố Thủy như một huyền thoại, năm đó ông đã bắn chết một trùm ma túy từ một khoảng cách bất khả thi ở Myanmar, được trao huân chương công lao cá nhân hạng nhất.
Nhưng Mục Khang Thư luôn keo kiệt với việc cho anh một khuôn mặt tươi cười.
Phát hiện anh không cười nữa, Đồ Ngọc từ phía sau dựa vào anh, thở không ra hơi: “Anh Sinh?”
Lúc anh đang định có lệ cho qua, liền cảm giác mông bị một bộ phận nặng trĩu đè lên, cô đơn vừa nãy tan thành mây khói, Mục Phương Sinh trên trán nổi lên hai đường gân xanh: “Đừng cạ nữa!”
Đồ Ngọc vẫn kề sát bên cạnh anh, cười một tiếng: “Em không cố ý —— hay là cắt nó ra đeo trên cổ nhé?”
Mục Phương Sinh quay lại, đẩy thằng nhóc đang áp sát vào mặt mình ra, không quay đầu lại xăm xăm đi thẳng.
Cửa hàng cuối cùng ở cuối đường đúng là cửa hàng của Lưu Hiểu Lị.

Nơi này thực sự không lớn, bên trái có mấy quả xoài xanh ngâm chua, bên phải có đồ trang trí bằng vỏ sò thủ công—thuyền buồm và thỏ làm bằng vỏ sò màu trắng, nhím và chó con làm bằng ốc sên màu nâu, tất cả đều sống động như thật.
Mục Phương Sinh giơ tay nghịch chiếc chuông gió trên đầu, chiếc ốc xà cừ nhỏ nhiều màu sắc phát ra âm thanh leng keng giòn vang.
“Em mua anh một cái nhé?”
Anh ngẩn ra một lúc, quay đầu nhìn Đồ Ngọc, cong môi: “Được.”
Nghe họ nói chuyện, Lưu Hiểu Lị đang ngủ trên giường xếp ở quầy mở to đôi mắt ngái ngủ đứng dậy, dùng hai tay vuốt tóc, cười xin lỗi nhìn họ: “Hai cậu muốn mua cái nào?”
Mục Phương Sinh chỉ vào chiếc chuông gió phía trên anh.
Lưu Hiểu Lị tháo nó ra, bọc nó gọn gàng trong màng bong bóng chống sốc và cho vào thùng carton.
Anh nhận lấy hộp, quay người nhắc nhở Đồ Ngọc: “Trả tiền.”
Đồ Ngọc lấy di động ra hiệu.
Lưu Hiểu Lị nhìn trái nhìn phải, ngồi xổm xuống tìm kiếm, bối rối một lúc, cuối cùng từ túi quần lấy ra một mã QR thanh toán được niêm phong trong hộp nhựa bảo vệ: “Ba mươi lăm.”
Với một tiếng ding, mã được quét.


Sau khi Đồ Ngọc thanh toán xong, Mục Phương Sinh thản nhiên hỏi: “Dạo này Trương Đông Thạc có gọi điện về nhà không?”
Đôi mắt của Lưu Hiểu Lị đột nhiên mở to.
Như nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng nào đó, cô sửng sốt một lúc rồi vội vàng gật đầu: “Có.

Gần đây Đông Thạc có gọi điện về nhà.” Đôi mắt rũ xuống, cô đưa tay vuốt tóc, “Anh ấy… bận.”
“Chúng tôi vừa nhìn thấy cây đàn ghi-ta Trương Đông Thạc làm ở một homestay.” Mục Phương Sinh nhìn đồ trang trí thủ công trong phòng, chân thành khen ngợi anh, “Cô cũng khéo tay như chồng mình.” Vẫn giữ vẻ mặt dịu dàng, anh đột nhiên thay đổi chủ đề: “Này, anh ấy qua đời khi nào?”
Vẻ mặt của Lưu Hiểu Lị đột nhiên trở nên kinh hãi, cô đột nhiên hét lên: “Đông Thạc của tôi vẫn còn sống khỏe mạnh!”
Đồ Ngọc nhặt túi giấy trên bàn, cầm lấy hộp giấy đựng chiếc chuông gió trong tay Mục Phương Sinh, bỏ vào trong, ngẩng đầu nhìn Lưu Hiểu Lị: “Vật liệu dùng cho mỗi tấm đàn của cây đàn thủ công đó đều khác nhau, từ tìm gỗ về đến đục đẽo, môt hai năm cũng chưa xong một cây, thế mà cô lại bán đi như thế —— nghĩa là chủ cây đàn sẽ không quay lại nữa”.
Cầm túi giấy, anh một tay lấy thẻ cảnh sát trong túi ra: “Chúng tôi cũng là cảnh sát như chồng cô, chúng ta nói chuyện nhé?”
“Cảnh sát…cảnh sát.”
Sắc mặt Lưu Hiểu Lị không có chút nào thả lỏng, bờ vai khẽ run, cô nhìn chằm chằm giấy chứng nhận cảnh sát của Đồ Ngọc, cảm xúc tích lũy đến cực hạn, cuối cùng chịu không nổi nữa, “Cảnh sát các anh không một người nào tốt.”
Nói xong, cô ôm mặt khóc nức nở.
Mái tóc lòa xòa được vén ra sau yếu ớt xõa xuống má, vai Lưu Hiểu Lị thu vai lại khiến thân hình vốn đã gầy lại càng gầy hơn.
Cô khóc vài phút, sau đó đột nhiên sải bước ra khỏi quầy, nắm lấy cánh tay của Mục Phương Sinh đẩy về phía cửa.

Vào thời điểm quan trọng, người phụ nữ gầy gò này bộc phát sức mạnh kinh người, Mục Phương Sinh không chuẩn bị trước, lập tức bị đẩy ra ngoài cửa.
Sau đó Đồ Ngọc cũng bị đẩy ra ngoài.
“Rầm” một tiếng, Lưu Hiểu Lị đóng sầm cửa kính cửa hàng: “Cút!”
Mục Phương Sinh đứng trên con đường rải sỏi một lúc, rồi đột nhiên chạy sang cửa bên cạnh mượn một tờ giấy ghi chú và một cây bút, viết nguệch ngoạc địa chỉ, tiến lên hai bước, dán lên cửa kính cửa hàng của Lưu Hiểu Lị, và nói vọng qua cửa: “Bảng tên đội phòng chống ma tuý treo trong sân, không dễ tìm.

Chúng ta không phải người tốt, nhưng đội trưởng kia thì khác, anh ta cũng từng làm mật vụ như chồng cô, ra nước ngoài nằm vùng bảy năm rồi, cô có thể nói chuyện với anh ta, anh ta có thể biết chồng cô.


“Nếu cô là Lưu Hiểu Lị, có người có thể đảm bảo với cô rằng người đàn ông của bạn là một anh hùng, cô sẽ đến chứ?”
Do dự một lát, Lưu Hiểu Lị nói: “Đến.” Dừng một chút, lại bổ sung: “Nhưng anh ấy không nhất định phải làm anh hùng, không phải ai sinh ra cũng để làm anh hùng.”
Con đường lát đá cuội truyền nhiệt qua những chiếc giày thể thao đang cất bước, vào buổi trưa nhiệt độ trên 30 độ, Mục Phương Sinh cảm thấy Đồ Ngọc giống như một ngụm Sprite có đá viên.

Mát tê lòng, vui phơi phới.

(*)
(tagline của Sprite ở thị trường TQ)
Hai người đi tới trước cửa bãi đậu xe, nơi đó có một cái cây lớn tỏa bóng mát, Đồ Ngọc nắm lấy cánh tay anh, để anh đứng trong bóng râm: “Anh đứng đây cho mát, chờ em lấy xe ra ngoài”.
“Ừm.”
Dưới gốc cây, ve sầu đang gọi rất gần, anh lắng nghe một chút, phát hiện tiếng ve kêu là âm C trưởng, chả biết làm sao, dù không có thiên phú nhưng học nhiều quá để lại một đống kỹ năng kỳ quái.
Trên cành cây có mấy con chim đậu, con nâu to hơn, con có chùm đuôi trắng nhỏ hơn, ríu rít hót liên thanh.
— Chim cu gáy và chim sẻ hình như đang cãi nhau.
Mục Phương Sinh đang tập trung xem cãi nhau, bên tai đột nhiên vang lên một trận gió lốc, anh quay đầu lại, đồng tử đột nhiên co rút lại — một chiếc xe tải cỡ trung không biển số lao thẳng về phía anh, không có còi, chỉ có tiếng rít của lốp xe mài mặt đất, cát bụi trên đường đất cuộn trào, tro bụi trắng xóa bay lên cao hơn một mét…
“Bùm–”
Ảo giác thính giác lại bùng nổ bên tai.
Một đám mây đen hình nấm từ trong làn khói trắng bốc lên trời, tiếng nổ khiến mặt đất dưới chân anh kịch liệt rung chuyển, bó hoa trong tay rơi xuống đất.
“Giả …” anh lầm bầm trong im lặng.
Nhưng lỗ mũi dường như ngửi thấy mùi thơm của hoa và mùi hăng của thuốc súng.
Hai chân đột nhiên mất đi sức chống đỡ của cơ thể, Mục Phương Sinh ngã xuống đất, thân thể hoàn toàn vô lực.

Cùng lúc đó, những thứ trước mắt anh cuối cùng cũng rõ ràng trở lại — chiếc xe tải màu đỏ đang phóng nhanh đến gần, xuyên qua kính chắn gió phía trước, anh nhìn thấy tài xế nghiến răng đạp ga.
Nháy mắt đó, nhiều hình ảnh lóe lên trước mắt anh như một chiếc đèn lồng quay.
Thật trùng hợp, anh đã bắt được cảnh khi anh gặp Mục Thê lần đầu tiên.
Vì vậy, anh mơ hồ nhớ lại suy nghĩ của mình khi còn bé —— cô ấy chỉ có mình, mình cũng chỉ có cô ấy.
Ngay khi nửa sau của câu nói hình thành trong đầu anh, một bóng người đẹp trai xông vào tâm trí anh, cố chấp xóa sạch mọi suy nghĩ của anh.
Người này nhìn quen quen, là ai vậy?
./..


Bình luận

Truyện đang đọc