Simon suy đi nghĩ lại, đi lên lầu gõ cửa phòng Lâm Mộc: "Cưng à, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi tìm nhà hàng nào đó ăn trưa trước rồi cùng nhau đi thăm quan viện bảo tàng nha?"
Giọng điệu của cậu đã bớt phần bông đùa nên Lâm Mộc không từ chối.
Dù là khi ở nhà hàng hay viện bảo tàng cậu đều không hỏi đến chuyện tình cảm cá nhân của cô, chỉ giới thiệu những bức tượng điêu khắc nghệ thuật bằng giọng hài hước, đến khi thời gian không còn sớm thì lái xe về phía đại lộ Kurfürstendamm, kéo cô bước vào một cửa hàng kim cương cao cấp.
Ánh đá quý lấp lánh, chói mắt không khác gì chuỗi số không trên bảng giá của nó.
Simon chọn một sợi dây chuyền kim cương dài hình rắn, đeo nó thả rũ xuống trên lưng Lâm Mộc và nói: "Tiểu Mộc Mộc, đây là minh chứng cho tình bạn của chúng ta, cũng là phụ kiện giúp cho anh họ nở mặt. Khoảng thời gian sau này tôi sẽ nghèo rớt mồng tơi rồi, phải cố gắng gấp đôi để vẽ tranh kiếm sống thôi, nhưng nghĩ lại, cô và anh họ đều là chân ái của tôi."
Lâm Mộc sao dám nhận, đẩy tới đẩy lui, cuối cùng cậu vỗ vai cô: "Nhận đi, anh họ nhìn thấy chắc chắn sẽ thích."
Khi màn đêm buông xuống, chiếc Mercedes màu bạc đến con phố thương mại sầm uất nhất của thành phố, dừng lại tại nơi hẹn.
Lâm Mộc không thấy chiếc xe thương vụ của Tiêu Hoài, nhưng lại thấy cửa hàng tiện lợi ở phía đối diện: "Tôi đi mua chút đồ, sẽ quay lại ngay."
Simon còn chưa kịp hỏi muốn mua gì cô đã xuống xe, chạy vào trong gió đêm rét lạnh, đi xuyên qua dòng xe đông đúc, mang một lon cocacola về.
Simon lắc đầu: "Mấy thứ ngọt ngấy này không tốt cho việc giữ dáng của cô đâu."
"Thứ này pha với nước giả làm rượu đỏ, đối với anh họ cậu trăm lợi không có lấy một hại đâu." Lâm Mộc bỏ lon coca vào túi xách, không gian nhỏ hẹp của chiếc túi xách trở nên chật cứng trong tích tắc.
Simon cười cười, hỏi: "Cô làm sao quen biết với anh họ vậy?"
"Chúng tôi... ông bà chúng tôi quen nhau, nên quen biết thôi."
"Quen biết bao lâu rồi?"
Lâm Mộc ngại nói ra đáp án: cô và Tiêu Hoài chỉ vừa quen biết nhau mười ngày. Trong đó có ba ngày Tiêu Hoài không ở Munich, nhưng cô có cảm giác đã quen biết anh một khoảng thời gian dài.
Chiếc Mercedes thương vụ bảy chỗ từ đầu đường chạy đến, Simon nhéo má cô nói: "Anh họ đến rồi, cô đi đi."
Cô nói "tạm biệt" rồi quay người về phía cửa xe, cánh tay chợt bị kéo lại.
Ánh mắt Simon mang đậm ý cười: "Hôm nay tuy là tiệc tất niên nhưng cũng mang tính chất công việc, có thể anh họ sẽ phải xã giao với nhiều người khác nhau, nếu lỡ bỏ mặc cô một mình cũng đừng buồn, thật ra anh ấy rất muốn ở bên cạnh cô."
"Còn nữa, con gái thích anh họ nhiều lắm, thường hay vây quanh anh ấy, cô có thấy cũng đừng để trong lòng. Anh họ không phải tôi, khá là giữ thân trong sạch đấy."
Lần đầu thấy cậu ta nói tốt cho Tiêu Hoài, Lâm Mộc không được quen lắm.
Simon buông tay cô ra: "Nhóc con, tối nay chơi vui nhé."
Lâm Mộc bước xuống xe trong làn gió lạnh, cùng lúc đó Tiêu Hoài cũng bước xuống khỏi chiếc xe thương vụ.
Hai người cách nhau một ngọn đèn giao thông, anh đứng bên này, cô đứng bên kia. Cô bước nhanh vài bước, muốn đi qua dòng xe, anh cất cao giọng gọi cô: "Lâm Mộc, đợi một chút."
Anh vừa lên tiếng, cô kinh ngạc nhận ra giọng nói trầm thấp êm tai kia đã trở nên khàn đục đi nhiều. Cô nghe lời dừng lại bước chân, đứng yên tại chỗ chở đợi. Anh nhanh chóng đến trước mặt cô, dắt tay cô đi qua đường.
"Sau khi tôi rời khỏi, Simon có tiếp tục bám lấy cô không?" Lúc nói chuyện anh nhẹ nhàng buông cổ tay cô ra.
Cô trả lời một câu "không có" đơn giản rồi giơ tay ra.
Bàn tay ấy nhích lại gần anh, lại gần thêm chút nữa. Anh tưởng cô muốn chạm lên mặt mình, vô thức cúi đầu xuống, nhưng suy nghĩ ấy đã được chứng thực là một sự hiểu lầm – bàn tay của cô vuốt qua lông mày, dán lên trán anh, một lúc sau lại rút về.
"Thân nhiệt vẫn bình thường, cổ họng có khô không? Đau không?" Ánh mắt Lâm Mộc lộ vẻ lo lắng, "Sáng sớm hôm nay ở ga xe lửa cũ anh đã hứng góp lạnh rất lâu, có phải bị nhiễm trùng đường hô hấp rồi không?"
Tiêu Hoài hơi ngập ngừng: "Lúc chiều tôi đã nói chuyện rất lâu nên giọng hơi khàn chút thôi."
Lâm Mộc nửa tin nửa ngờ.
Anh nhìn qua bàn tay lộ ra trong gió lạnh của cô, đầu ngón tay đã lạnh đến đỏ ửng, đang nghĩ xem có nên bao bọc nó vào lòng bàn tay của mình hay không, bàn tay ấy đã tự mình quay trở vào túi áo.
Đi đến trước thân chiếc Mercedes, Lâm Mộc mới phát hiện Michiko và nam trợ lý đang ngồi ở hàng ghế thứ ba, hai người đều đang mặc đồ công sở, vẻ mặt không mấy bình tĩnh.
Lâm Mộc cười cười chào hỏi: "Xin chào."
Nam trợ lý mỉm cười xem như trả lời. Michiko gật đầu như có như không, cúi đầu sắp xếp lại tài liệu cuộc họp trong tay mình.
Lâm Mộc lên xe, đi qua khu vực chính giữa của chiếc xe, ung dung ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Michiko.
Động tác sắp xếp tài liệu của Michiko khựng lại một hai giây, rồi lại tiếp tục.
Chiếc xe thương vụ đến nơi tổ chức tiệc đúng giờ. Michiko và Lâm Mộc chia nhau đi vào phòng thay đồ, khi trở ra, Michiko mặc một bộ lễ phục cổ chữ V khoét sâu, lộ ra đường cong tuyệt đẹp; Lâm Mộc mặc bộ sườn xám cách tân, mái tóc dài được búi lên cao, sợi dây chuyền kim cương hình rắn xa hoa chạy dọc theo đường cong mê người của phần lưng.
Một xanh một tím, hai dáng người xinh đẹp, đi từ hai hướng khác nhau về phía Tiêu Hoài.
Nam trợ lý nhỏ giọng thì thầm: "Boss, đêm nay anh không cần tham gia rút thăm trúng thưởng cũng đã trở thành người thắng cuộc lớn nhất rồi."
Tiêu Hoài không lên tiếng, liếc thấy trợ lý đang lén nhìn cảnh đẹp ẩn bên dưới lớp sườn xám, ánh mắt tán thưởng đó y hệt như Simon.
Anh nghiêm mặt hắng giọng một tiếng.
Trợ lý lập tức thu hồi ánh mắt: "Ông chủ, cổ họng của anh khó chịu lắm sao?"
"Vẫn ổn."
Michiko nghe thấy giọng nói khàn đục của Tiêu Hoài, không nhịn được nói: "Tôi trở lên xe lấy kẹo ngậm."
Lâm Mộc quan sát sắc mặt của anh, nói: "Tôi đã nhờ nhân viên phục vụ đi mua viên ngậm giúp rồi, lát nữa cậu ấy sẽ mang đến. Anh còn cảm thấy khó chịu ở đâu không? Có cần tôi kiểm tra sơ qua giúp không?"
"Tôi không sao, mọi người không cần lo lắng."
Nhất cử nhất động của boss lay động biết bao trái tim phái nữ... Trợ lý âm thầm than ngắn thở dài. Trong cốp xe còn mấy hộp kẹo ngậm mùi vị khác nhau kìa, đều là do những cô gái khác nhau tặng cả đấy.
Tiệc tất niên được tổ chức ở nhà hàng xoay trên tầng thượng khách sạn, nơi đó được trang trí rất rực rỡ. Ban nhạc ở bên trong đang diễn tấu bản cổ điển hoa lệ thanh lịch "Tiểu Dạ Khúc", không khí đón mừng năm mới tràn ngập khắp hội trường.
Tiêu Hoài là giám đốc điều hành của Ngân hàng Đầu tư Deutsche khu vực Trung quốc, được mời đến khu vực dành cho quản lý cấp cao; Lâm Mộc lại ngồi ở một góc cách anh không xa không gần, chung một chỗ với nam trợ lý và Michiko.
Tiêu Hoài sau khi ngồi xuống bắt đầu trò chuyện với đồng nghiệp, thi thoảng quay lại nhìn một cái. Mấy hôm trước, phòng hành chính hỏi anh có hài lòng với danh sách nhạc phát trong phòng tiệc hay không, anh nhớ đến sở thích của cô nên đã thêm bản Tiểu Dạ Khúc này vào.
Không ngờ, cùng một giai điệu cũng là khúc dạo đầu của cuộc chia ly sắp đến.
Âm nhạc trình diễn được một lúc, nam trợ lý nghiêng đầu qua tán gẫu với Lâm Mộc.
Lâm Mộc vừa đáp được vài câu thì thấy điện thoại rung lên, lấy ra xem, làm tin nhắn của Tiêu Hoài: "Leo không nhận được thoại, nhờ cô chuyển lời bảo cậu ấy đến chỗ tôi."
Lâm Mộc đưa điện thoại cho nam trợ lý, sau khi rời khỏi chỗ ngồi thì không thấy quay lại, không biết đã bị cử đi đâu rồi.
Lúc này màn hình lại nhảy ra tin nhắn mới, chỉ có một chữ: "Đói."
Lâm Mộc khúc khích cười, ngẫm nghĩ lại có chút đồng tình. Trong lúc tham dự hội nghị chắc chắn anh chưa ăn trưa, bây giờ đã là tám giờ tối, tiệc tất niên còn chưa khai mạc, chắc đã đói đến khó chịu rồi...
Đúng lúc diễn tấu kết thúc, nhân viên phục vụ bắt đầu rót rượu cho mọi người. Lâm Mộc rời khỏi chỗ ngồi, lát sau quay lại, nhìn quản lý nhà hàng đưa cho Tiêu Hoài một ly "rượu nho" ngon miệng.
Không lâu sau, màn hình điện thoại sáng lên.
Hsiao: "Khó trách túi xách của cô nhìn như gói thuốc nổ nhỏ, thì ra bên trong lại cất giấu tâm ý, cảm ơn."
Lin: "Gói thuốc nổ... vậy chẳng phải xấu lắm sao?"
Hsiao: "Không đâu, cô rất đẹp."
Hai tay Lâm Mộc nắm chặt điện thoại, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tin nhắn trên màn hình, cuối cùng vô cùng thật thà trả lời: "Tôi đang hỏi túi xách có xấu hay không, đâu có nói tôi có xấu hay không."
Tiêu Hoài không nói nữa.
Sau khi tiệc tất niên chính thức bắt đầu, CEO của ngân hàng đầu tư lên tổng kết tình hình công việc trong năm nay, vô cùng tán thưởng thành quả công việc của khu vực Trung Quốc.
Chỉ trong quý bốn, dưới sự thúc đẩy của giám đốc điều hành Hermann, ngân hàng đã bán ra 20% cổ phần của Ngân hàng Phát triển Thượng Hải, thu về 329,6 tỷ Nhân dân tệ, đồng thời liên kết Ngân hàng Bưu điện Deutsche và nhiều ngân hàng nước ngoài khác, đầu tư vào ngành tài chính internet. Nhờ đó mà lợi tức đầu tư trong năm của khu vực Trung Quốc đã tăng 37,2%.
Tiếng vỗ tay chấn động cả hội trường. Lâm Mộc cũng bị sốc, vừa vỗ tay vừa lén nhìn Tiêu Hoài. Đúng lúc anh cũng đang nghiêng mặt qua, ánh mắt của hai người vô tình chạm nhau trong một giây.
Cô thấy ánh mắt anh vẫn bình thản ung dung như thế.
Anh thấy đôi mắt lấp lánh của cô lộ ra vẻ tự hào nồng đậm.
Lúc này, CEO liếc nhìn xuống bên dưới sân khấu, trêu chọc nói: "Hermann, ngân hàng dự định thưởng cho cậu một căn biệt thự, nhưng tôi đã đề xuất ý kiến phản đối. Một kẻ độc thân như cậu lấy nhiều nhà thế để làm gì? Thế nên ngân hàng đã điều chỉnh một chút, đồng ý tặng thưởng biệt thự cho cậu, nhưng chìa khóa chỉ có thể do bạn gái của cậu nhận lãnh, không thì miễn bàn."
Mọi người bật cười. Lâm Mộc cũng cười.
Nghe tổng kết công việc xong, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, đang dặm lại lớp trang điểm, tiếng giày cao gót "lốc cốc" vang lên, Michiko bước vào.
Lâm Mộc mỉm cười theo phép lịch sự.
Michiko lấy hộp trang điểm từ trong túi xách ra, thoa lại son môi, hờ hững hỏi: "Cô vẫn đang ở chung với Hermann?"
Cảm giác được đối phương không có thiện ý, Lâm Mộc chọn cách im lặng.
Michiko xoay người lại, hất cao cằm: "Mấy ngày cô ở nhà anh ấy, làm hết việc nhà hệt như người giúp việc theo giờ, hừ, cái cách nắm chặt bao tử trước khi nắm được trái tim của của người đàn ông có phải lỗi thời lâu rồi không?"
"Tôi và Hermann quen biết nhau sáu năm, trong khoảng thời gian này, đủ kiểu phụ nữ nhảy ra, rồi lại biến mất hết người này đến người khác, hơn nữa anh ấy cũng luôn giữ khoảng cách an toàn với những người xung quanh, nguyên nhân căn bản là vì anh ấy là một người đàn ông điềm tĩnh, yêu cầu với bản thân cực cao, yêu cầu đối với người khác lại càng cao hơn, là người không dễ dàng dốc hết lòng cho người khác. Cho dù số lần hai người ra vào có đôi có cặp ngày càng nhiều, cho dù bây giờ anh ấy rất quan tâm săn sóc cô, cũng không có nghĩa anh ấy sẽ xác định quan hệ tình cảm với cô."
"Bác sỹ Lâm, cô vắt hết não ra để nghĩ cách bám lấy anh ấy, chi bằng động não nghĩ xem làm thế nào để đầu tư cho chính mình mới xứng với anh ấy. Tất nhiên, nơi đáng để đầu tư nằm từ cổ trở lên, nhưng tuyệt đối không phải khuôn mặt đâu."
Michiko nói xong, khẽ nhếch môi, cất bước rời đi.
Lâm Mộc nhìn chằm chằm dáng người đang bỏ đi trong gương, bất giác nhớ đến đám ruồi nhặng từng tìm cách chia tách cô và bạn trai cũ, lời đến bên khóe môi lại nuốt trở xuống.
Trở lại hội trường, bữa tiệc đã tiến hành đến tiết mục trao thưởng cho nhân viên xuất sắc. Giải thưởng khá là phong phú, từ chi phiếu mệnh giá không nhỏ cho đến xe riêng rồi đến căn hộ.
Giải thưởng nhân viên cuối cùng thuộc về Michiko.
Người trao giải không nghi ngờ gì, chính là Tiêu Hoài.
Khi chiếc chìa khóa tượng trưng cho giải thưởng cao nhất là căn hộ hoa viên được Tiêu Hoài trao đến tay Michiko, Lâm Mộc có chút thất thần, khi tập trung lại thì thấy Tiêu Hoài đang cho trợ lý đắc lực của mình một cái ôm tán thưởng, người được ôm đột nhiên ngước mặt lên, không chút do dự mà hôn lên cằm anh.
Nụ hồng nồng nhiệt của người đẹp khiến cho cả hội trường trở nên nhiệt tình trong chớp mắt. Tiếng nhạc, tiếng vỗ tay, tiếng huýt gió, tiếng ồn đâm thẳng vào màng nhĩ.
Anh chàng dẫn chương trình rất biết cách tạo không khí, lập tức trêu chọc Tiêu Hoài: "Xem ra, chìa khóa căn biệt thự của ngài đã có nơi về rồi."
Cả hội trường bật cười. Không biết ai đó dẫn đầu hò hét, tiếng yêu cầu "hôn một cái nữa" lần lượt vang lên, người dẫn chương trình cũng dùng giọng điệu góp vui yêu cầu Tiêu Hoài hôn người đẹp.
Tận mắt nhìn thấy tình hình này, Lâm Mộc biết rõ đây chỉ là vui đùa, nhưng cô lại cười không nổi.
Không nói đến hành động cố ý thị uy của Michiko, cô ấy và Tiêu Hoài quen biết sáu năm, có phòng ngủ riêng của mình trong nhà anh, còn hôn anh trước ánh mắt của biết bao nhiêu người. Tất cả các chi tiết liên kết lại với nhau, Lâm Mộc đột nhiên ý thức được dù hai người này không phải tình nhân, cũng có khả năng đã từng xảy ra gì đó.
Họ đã từng phát triển đến giai đoạn nào?
Nắm tay?
Ôm ấp?
Hay là quan hệ xác thịt?
Lâm Mộc chợt thấy lạnh lòng.
Đêm nay cô vô tình bước vào một đế quốc "hoàng kim mỹ nữ rượu", thấy được đế quốc đầy màu sắc này, chén tạc chén thù, khắp nơi tràn ngập niềm vui thành công và hơi thở vui vẻ của việc theo đuổi vật chất.
Thế giới của Tiêu Hoài và cô khác nhau một trời một vực, anh có được của cải và danh vọng mà người khác mất mấy đời cũng không có được. Chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể cùng phụ nữ chơi đùa.
Lâm Mộc cúi đầu xuống, không muốn nhìn thấy việc sắp xảy ra.
Trong những tiếng cười đầy thiện ý, Tiêu Hoài hôn lên mặt... à không, hôn lên hai bên má trái phải của Michiko.
Cách hôn này là lễ nghi "hôn chạm má" thường thấy của phương Tây, dùng để bày tỏ tình hữu nghị và sự tôn trọng, là cách làm thích hợp cho bầu không khí vui vẻ lúc này, lại giữ được sự trầm ổn và trang trọng của cấp trên đối với cấp dưới.
Đột nhiên, Lâm Mộc thấy nhẹ nhõm hẳn.
Cô không để tâm đến quá khứ của Michiko và Tiêu Hoài nữa, không chỉ vì Simon từng nói Tiêu Hoài giữ thân trong sạch, mà còn vì chuyện quá khứ đã qua đi từ lâu, có một thái độ cuộc sống gọi là nắm giữ hiện tại.
Khóe môi cô khẽ cong lên nở nụ cười, đưa mắt nhìn Tiêu Hoài chăm chú. Người trong hội trường thật sự quá đông, không biết Tiêu Hoài đứng trên sân khấu có thể nhìn thấy cô không?
Nếu anh có thể nhìn lướt qua cô, cô hy vọng trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, vẻ mặt của mình sẽ mang vẻ vui tươi.
Khi bữa tiệc đến tiết mục ăn món tự chọn, Lâm Mộc nhận được kẹo ngậm viêm họng, sau đó liền đi tìm Tiêu Hoài.
Anh đang ngồi ở bàn tròn trong phòng khác quý, bị rất nhiều cấp dưới vây quanh.
Cô lẫn vào trong đám đông, chen chúc đến bên cạnh anh.
Tiêu Hoài đang trình bày mục tiêu công việc trong năm mới, đúng lúc nói đến xu hướng thị trường của đồng Nhân dân tệ thì liếc thấy cô đang tiến đến, có chút thất thần.
Tấm lưng mịn màng để hở, hai mảnh xương bướm cân đối, đường cong lồi lõm tinh tế gợi lên khát vọng được chạm vào, dưới cánh tay mảnh mai là vòng eo thon gọn, xuống thêm chút nữa là bờ mông căng tròn như đào mật, lắc lư theo mỗi bước đi, nhìn qua vừa duyên dáng vừa quyến rũ.
Tiêu Hoài dừng lại một giây, giọng nói trầm thấp từ tốn nhả ra một câu tiếng Đức ngắn gọn "hselkurse (tỷ giá hối đoái thả nổi)", hơi cúi người nắm lấy cổ tay cô, khẽ dùng sức dẫn người đến bên cạnh mình rồi lẳng lặng buông ra.
Người xung quanh nhìn thấy màn này, bất giác đưa mắt đánh giá Lâm Mộc vài lần, cô lại làm như không hay biết.
Tiêu Hoài ngồi, Lâm Mộc ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh như một người trợ lý, đứng hơn ba mươi phút, đói thôi không nói, đáng thương nhất là đôi chân đang mang giàu cao gót.
Khi chân đau đến không chịu được nữa, cô len lén duỗi chân về phía gầm bàn, muốn thả lỏng một chút, nhưng không ngờ lại đá trúng Tiêu Hoài.
Anh liếc mắt nhìn qua.
Cô chột dạ đứng ngay ngắn lại.
Từng giây từng phút trôi qua, Lâm Mộc nhớ đến việc phải trở về biệt thự thu dọn hành lý, bất giác xoay đầu lại, trông có vẻ hơi nôn nóng.
Lúc này Tiêu Hoài đang nói đến việc cải cách chuỗi cung ứng tài chính liệu có thể có tăng hiệu suất hay không, chợt dừng lại một chút, đưa tay chạm vào lưng cô.
Trước mặt anh là cấp dưới, sau lưng không có ai, khác hẳn cử chỉ lịch thiệp bình thường, ngón giữa và ngón trỏ của anh khép lại chạm lên làn da trắng mịn màng của cô, dọc theo đường cong của sợi dây chuyền hình rắn trượt xuống phía dưới, dừng lại gần eo, ấn nhẹ.
Lâm Mộc thấy hơi khó hiểu trong lòng, liếc nhìn Tiêu Hoài.
Anh vẫn thản nhiên như cũ, miệng vẫn nói không ngừng, lẳng lặng lặp lại động tác khi nãy.
Từ trên xuống dưới.
Trên, dưới.
Lâm Mộc ngẩn người, hình như hiểu ra rồi.
Lâm Mộc nhẹ nhàng rời khỏi phòng khách quý, bước ra khỏi hội trường, đi thang máy xuống bãi đậu xe ở tầng hầm thấp nhất, ngồi trong xe thương vụ đợi hai chục phút, đã đợi được Tiêu Hoài đến.
Anh vừa lên xe đã thở hắt ra như vừa trút được gánh nặng, cất giọng khàn khàn mệt mỏi nói với tài xế: "Đi thôi."
Lâm Mộc vội đưa viên ngậm qua: "Chúng ta không chào hỏi gì đã rời đi trước, hai vị trợ lý phải làm sao?"
Anh từ tốn cho viên ngậm vào trong miệng: "Sẽ có xe chuyên dụng khác đưa Michiko và Leo về khách sạn." Chợt nhớt ra gì đó, anh lại áy náy bổ sung một câu, "Đêm nay khiến cô chê cười rồi."
"Đúng là rất buồn cười."
Động tác cất hộp thuốc của Tiêu Hoài khựng lại, ngước mắt lên.
Lâm Mộc nói: "Ý tôi nói là đoạn chìa khóa biệt thự. Nhưng màn tương tác của anh và Michiko cũng khá buồn cười, mọi người đều..."
"Tôi và Koyama tuyệt đối là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường. Hôm nay cô ấy làm vậy tôi cũng vô cùng kinh ngạc." Tiêu Hoài nhíu mày vội vàng lên tiếng, ảnh hưởng đến cổ họng khô khốc, không kìm được ho khẽ hai tiếng, lúc đầu chỉ ho nhẹ, về sau ho liên tục, vội ngậm thêm một viên ngậm nữa.
Anh ổn định lại, đưa mắt trở lại nhìn Lâm Mộc, thấy cô vẻ mặt lo lắng của cô.
Cô di chuyển từ hàng ghế sau đến ngồi bên cạnh anh, một tay giữ lấy hàm dưới của anh: "Mở miệng ra, để tôi xem thử nào."
Ánh sáng trong xe quá tối, dù anh đang ngồi vẫn cao hơn cô rất nhiều, nên cô phải đưa tay còn lại ra sau đầu anh, để anh chịu khó cúi đầu thấp xuống.
Cô hoàn toàn không ý thức được động tác một tay giữ lấy cổ anh một tay tách môi anh ra mập mờ biết mấy, chỉ thấy ánh sáng quá tối, tự mình nhích lại, kéo gần khoảng cách giữa hai người thêm chút nữa.
Tiêu Hoài ngửi thấy hương thơm tỏa ra từ mái tóc cô, nhàn nhạt là thế, giản dị là thế, nhưng lại dễ dàng chạm đến nơi mềm mại nhất trong đáy lòng.
Đôi môi anh mấp máy, muốn nói chuyện, ngón tay đang đỡ dưới cằm lại thuận thế ấn nhẹ lên khớp hàm, rồi nhích về phía ngoài, anh bị động há miệng ra, cảm xúc thoáng qua nơi đáy lòng cũng theo đó dâng lên.
Đôi mắt của anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt di chuyển trên gương mặt ưa nhìn kia, quét qua hai hàng lông mày cong cong, đôi mắt trong veo như nước, và đôi môi đang khẽ nhếch lên.
"Làm tôi giật mình, còn tưởng anh bị viêm họng cấp tính." Lâm Mộc vừa nói vừa kiểm tra thân nhiệt Tiêu Hoài, xác nhận anh không phát sốt mới yên tâm trở về chỗ cũ.
Ánh mắt anh vẫn đang dừng lại trên gương mặt cô, thấy cô nở nụ cười, anh mím môi. "Nếu anh bị bệnh, tôi sẽ áy náy lắm, có thể sẽ không về được mất."
Nửa câu sau được cô nói ra, giữa chừng có chút chần chừ, âm đuôi nhẹ nhàng mềm mỏng lại mang theo áy náy, tựa như chiếc lông vũ cọ qua cọ lại trong lòng anh.
Cảm xúc không thể hình dung được lan khắp mọi ngóc ngách trong anh, bất chấp sự đường đột, anh cất lời: "Lâm Mộc, cô có thể đổi chuyến bay không? Tôi mong cô sẽ ở lại đây đến hết lễ Giáng Sinh."
Khi Lâm Mộc nghe câu này không phải không cảm thấy chút khác thường nào, nhưng nghĩ Tiêu Hoài là chủ nhà, nói vài câu xã giao giữ khách là vô cùng bình thường, thế nên tự dặn mình đừng nghĩ nhiều, im lặng đưa mắt nhìn anh.
Ánh sáng dịu nhẹ từ đèn đường phát ra xuyên qua cửa sổ xe chiếu rọi lên gương mặt góc cạnh của anh, thấy rõ đôi mắt đen như màu mực, ánh mắt pha lẫn tia dịu dàng, lại mang theo chút ít luyến tiếc, chăm chú nhìn cô.
Dường như ngay thời khắc này đây, trong mắt anh chỉ nhìn thấy mình cô.
Trái tim Lâm Mộc xúc động trước ánh mắt ấy.
Kỳ nghỉ ngắn ngủi đã trôi qua, một khi về nước, cô sẽ không thể ở bên anh ngày đêm như bây giờ nữa, anh cũng không thể xuất hiện trước mắt cô mọi lúc.
Cho dù bây giờ hai người ngồi sát bên nhau, mặt đối mặt, bầu không khí yên tĩnh này vô cùng thân mật, tạo cho người ta cảm giác như anh thích cô, nhưng dù sao cũng chỉ mới quen biết nhau mười ngày ngắn ngủi, anh không thể nào nảy sinh tình yêu với cô được...
Thời gian bên nhau hiện lên trong đầu từng chút một như chiếc đèn kéo quân. Thời gian ngắn ngủi, nhưng trải nghiệm trong từng ngày đều là có một không hai, cảm giác trong từng ngày đều đáng trân trọng.
Người đàn ông biết được bí mật của cô, từng nghe cô khóc, từng thấy cô cười này, không lâu nữa sẽ hoàn toàn rời xa cuộc sống của cô, không còn giao điểm nữa.
Rời đi sao?
Ở lại sao?
"Đối mặt vời người đàn ông cực phẩm trăm năm khó gặp như thế, trái tim cậu chưa một lần nào nhảy liên hồi qua sao?"
"Cô vắt hết não ra để nghĩ cách bám lấy anh ấy, chi bằng động não nghĩ xem làm thế nào để đầu tư cho chính mình mới xứng với anh ấy. Tất nhiên, nơi đáng để đầu tư nằm từ cổ trở lên, nhưng tuyệt đối không phải khuôn mặt đâu."
Câu hỏi của Quan Di, lời chế nhạo của Michiko, cùng lúc vang lên bên tai.
Sắc mặt Lâm Mộc trở nên phức tạp, rồi bất giác cắn môi.
Phản ứng của cô Tiêu Hoài gom hết vào mắt.
Anh biết, cô gái đang từ từ trở nên cởi mở tươi vui này không có suy nghĩ trên mức tình bạn nào với anh, trái tim cô không ở nơi này, bước chân sẽ không vì thế mà dừng lại.
Anh lặng lẽ buông một tiếng thở dài: "Lâm Mộc, lát nữa tôi tiễn cô ra sân bay."
"Tiêu Hoài, khi nào thì anh về nước?" Lâm Mộc lên tiếng, giọng nói đặc biệt mềm mại, "Tôi không thể đổi chuyến bay được, nhưng có thể gặp lại anh ở trong nước."
Vừa lúc nãy cô đã đưa ra một quyết định, tự dặn mình không được tiếp tục do dự không quyết nữa.
Xưa nay chưa từng chủ động ngỏ lời mời người khác phái, trong lòng cô rất căng thẳng, ngoài mặt lại dùng giọng nói nhẹ nhàng thoải mái nói: "Tôi muốn đến sân bay đón anh, còn muốn dùng tư cách chủ nhà mời anh ăn một bữa thịnh soạn nữa, xem như cảm ơn thời gian qua anh đã bầu bạn và chăm sóc cho tôi, hy vọng anh nể mặt."
Lời đề nghị này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Tiêu Hoài hỏi: "Tổng bộ cử tôi sang Thụy Sỹ làm chút việc, hội nghị ngân hàng quốc tế cũng sắp được cử hành, nhanh nhất cũng phải giữa tháng hai tôi mới bay về Thượng Hải. Cô có thể đợi được không?"
"Được."
"Chúng ta sẽ xa cách hơn năm mươi ngày, cô chắc chắn đợi được chứ?"
"Tất nhiên là được."
Lâm Mộc lúc này có chút không giống cô của trước kia, đối với anh có vẽ hơi thân thiết. Tiêu Hoài bất giác nhấn mạnh giọng nói: "Vậy, chúng ta sẽ liên lạc sau?"
Lâm Mộc nhanh chóng trả lời: "Được."
Dứt lời, Lâm Mộc nhận ra ánh mắt đánh giá người khác của Tiêu Hoài đã thay đổi, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chắm chú, dường như đang quan sát gì đó. Ơ, chút tâm tư nhỏ của cô bị phát hiện rồi sao?
Đang định chuyển đề tài thì nghe thấy một câu hỏi, "Sau khi về nước cô vẫn tiếp tục bán căn nhà kiểu tây chứ?"
Lâm Mộc thành thật nói: "Chiều nay bên môi giới đã nhắn tin cho tôi, có một người Đài Loan nhìn trúng căn nhà, bảo tôi nhanh chóng trở về ký hợp đồng bán nhà."
"Đừng bán cho người khác, sau khi về nước cô hãy trực tiếp sang tên căn nhà cho tôi, giá giao dịch tăng thêm 10% so với mức giá lúc trước."
"Tôi có thể từ chối không?"
Giọng nói Tiêu Hoài có chút lạnh: "Cô vẫn để ý đến việc tôi mang họ Tiêu?"
Lâm Mộc bĩu môi: "Tôi muốn giữ nguyên mức giá ban đầu thôi, anh lại không hiểu cho lòng tốt của người ta."
Ánh mắt anh dịu lại: "Cô bán nhà rồi sẽ ở đâu? Ở cùng cha mẹ?"
"Quan Di định cho tôi mượn căn hộ do cô ấy đứng tên đang bỏ trống để ở... Anh có gì thắc mắc sao?" Giọng nói của Lâm Mộc có chút mất tự nhiên.
Tiêu Hoài hỏi như vậy thật ra là để xác nhận xem khi liên lạc với cô có cần quan tâm đến cha mẹ Lâm hay không, nghe cô nói vậy có vẻ như cô sống một mình, bèn nói: "Không có."
"Tôi thì có thắc mắc. Sau khi bán nhà, nếu tôi không định mua nhà mới, số tiền trong tài khoản ngân hàng thích hợp đầu tư những gì? Quan Di nói tình hình kinh tế năm sau không tệ, kiến nghị tôi mua ít cổ phiếu chơi thử."
"Cô có hứng thú với những loại cổ phiếu nào? Cô đã tìm hiểu về các công ty tương ứng với các loại cổ phiếu đó chưa?"
Một câu hỏi đơn giản đến không thể đơn giản hơn đã khiến Lâm Mộc nghẹn lời. Cô từng nghe Quan Di bàn luận về cổ phiếu A, có hiểu biết sơ sơ về cổ phiếu, nhưng không thể nào ngờ được bên trong lại liên quan đến kiến thức phức tạp và uyên bác thế này.
Thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, Tiêu Hoài dứt khoát nói: "Không sao, cô thích mua gì thì cứ mua đó."
"Như vậy sao được. Lỗ thì phải làm sao?"
"Có tôi ở đây, lỗ cũng được."
Rõ ràng nên xem câu nói này là một lời nói đùa, Lâm Mộc lại tin như thật: "Nói lời phải giữ lấy lời đấy. Nếu tôi mà bị lỗ sẽ tìm anh tính sổ."
Khóe môi Tiêu Hoài bất giác cong lên: "Bị lỗ cũng là chuyện tốt, cô sẽ có được giấc ngủ như trẻ con."
"Thần kỳ thế sao?"
"Thường giật mình thức dậy vào nửa đêm, khóc một hồi lại ngủ tiếp."
"... Hừ."
Gò má trắng mịn của cô nguốm màu phớt hồng đep hơn cả son phấn, giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mỏng, giống như đang kháng nghị, nhưng lại không phải kháng nghị.
Tiêu Hoài thấy dáng vẻ cô như vậy, trong lòng lại tăng thêm vài phần không nỡ: "Lâm Mộc, chúng ta có thể ôm một cái không?"
Lâm Mộc ngẫm nghĩ, xem nó như lời tạm biệt sau cuối.
Anh đưa tay ôm lấy vai cô, tay còn lại vòng qua tấm lưng trơn mịn như ngọc, ôm người vào lòng. Không phải không muốn trải nghiệm cảm xúc đầu ngón tay lướt đi trên làn da trơn mịn kia, nhưng lúc nãy đã vô tình cố ý mạo phạm cô một lần rồi, không thể bắt nạt cô lần nữa.
Còn cô, ngại ngùng dựa vào lồng ngực ấm áp đầy cảm giác an toàn, hai tay chần chừ hai giây rồi vòng ra phía sau, ôm hờ lấy anh.
Cô cúi đầu, gò má như có như không dán lên cổ áo anh, tư thế này có thể ngửi thấy hương hoa diên vĩ thơm dịu.
Vì sao lại gặp được anh nhỉ? Cô thầm tự hỏi mình.
"Lâm Mộc." Anh trầm giọng gọi tên cô.
Cô nghiêng tai lắng nghê, đợi chờ câu nói tiếp theo.
"Những ngày tôi không ở trong nước, cô phải vui vẻ một chút, ngủ nhiều hơn một chút, chăm sóc bản thân thật tốt."
Lồng ngực như bị gì đó nhẹ nhàng nhóm cháy, tràn đầy ấm áp. Dường như sau khi đêm dài đằng đẵng qua đi, cuối cùng cô đã thấy được một tia sáng, cũng có kỳ vọng mới từ đó.
Cô nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đáp lại.
"Ừm, anh cũng vậy."
23 giờ 30 phút, chuyến bay trở về của Lâm Mộc cất cánh.
Tiêu Hoài lái chiếc xe trống không từ sân bay Berlin trở về, giữa đường nhận được điện thoại của Simon.
"Anh họ thân mến, anh và Tiểu Mộc Mộc đang làm gì thế? Đang hẹn hò hả?"
"Lâm Mộc về nước rồi, anh vừa tiễn cô ấy lên máy bay."
Simon giật mình: "Cái gì?! Về nước, chuyện lớn như thế sao anh không nói với em? Em còn có thể đi tiễn cô ấy, gặp mặt lần cuối."
Tiêu Hoài thong thả đáp: "Cô ấy biết cậu đang tụ tập với bạn, không muốn quấy rầy, chỉ nhờ anh chuyển lời – người Trung Quốc để tâm đến việc có qua có lại, cậu tặng cô ấy sợi dây chuyền kim cương, cô ấy muốn mua tác phẩm mới nhất của cậu."
"Cô nhóc này, có biết tác phẩm mới của em có giá trên trời không vậy? Cô ấy mua tranh của em rồi định nhịn đói cả năm hả?"
"Có anh ở đây, không đói được."
"Có anh ở đây Hả, anh tỏ tình với cô ấy rồi sao? Cô ấy có đồng ý qua lại với anh không?"
Tiêu Hoài không lên tiếng.
Về đến biệt thự, cả căn nhà tĩnh lặng, lối vào vẫn đặt đôi dép lê bằng bông màu trắng Lâm Mộc từng mang, nhưng phòng của cô lại vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, không để lại chút dấu vết cô từng đến đây qua.
Cách dây không lâu, cô chầm chậm thu dọn hành lý, xong xuôi, cô ngẩng đầu nhìn người đang đứng thẳng lưng trước cửa là anh, tươi cười nói: "Anh Tiêu, thời gian tiếp xúc của chúng ta tương đối ngắn ngủi, nhưng tôi cảm thấy như đã quen biết anh rất lâu rồi. Anh có cảm giác này hay không?"
Ngay lúc ấy, anh lại muốn giữ cô lại.
Cũng chính lúc ấy, còn chưa xa cách, đã bắt đầu nhớ nhung.