NHÀ GIÀU THẤT THỦ HÀO TRẠCH CÔNG LƯỢC

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Bạn học của Hạ Thiên Thủy tên là Từ Chí Nhược.

Hạ Nhạc Dương lấy hết can đảm gọi cho anh ta, rủ đi ăn tối vào chủ nhật.

Hạ Thiên Thủy thì đã chào hỏi Từ Chí Nhược trước rồi, lại thêm Từ Chí Nhược tình cờ cũng đang được nghỉ phép mấy ngày, vì vậy anh ta đồng ý ngay.
Thứ bảy, tiệc mừng thọ lần thứ 60 của Hạ Quốc Hoa là một sự kiện lớn đối với Thụy Thành.

Hạ Nhạc Dương ở cùng Thượng Đình Chi cả ngày, không chú ý đọc báo nên khi đến khách sạn, cậu mới nhận ra tiệc này hoành tráng đến thế nào.

Nhân viên công ty xếp hàng ở đại sảnh đón khách.
Hạ Nhạc Dương vốn là người của gia chủ, nhưng tự dưng lại hóa thành khách mời, bị nhân viên công ty của chính mình dẫn tới bàn khách mời bên cạnh bàn chính.
“Anh Thượng, bọn em tới rồi.” Hạ Thiên Thủy chào hỏi Thượng Đình Chi, sau đó nói với Hạ Nhạc Dương: “Cậu ngồi lại với chú Thương và những người khác nhé.”
Hạ Nhạc Dương cau mày nhìn người thân đang ngồi ở bàn bên kia, Hạ Thiên Thủy bất mãn: “Chị xếp chỗ nhầm cho em đúng không?”
“Nói nhảm gì vậy?” Hạ Thiên Thủy vỗ vỗ vai cậu, “Bàn chú ngồi toàn là khách quý của Hạ gia, chú là người chủ trì, đương nhiên phải tiếp đón cho tốt rồi.”
Lời nói của Hạ Thiên Thủy là có cơ sở, phản bác không được, Hạ Nhạc Dương đành ủ rũ ngồi xuống cạnh Thượng Đình Chi.
Bữa tiệc rất hoành tráng, Hạ Quốc Hoa còn mời một số ca sĩ đến biểu diễn.

Rất nhiều người bắt đầu đi các bàn chúc rượu, rốt cuộc hiếm khi có dịp đông đủ tai to mặt lớn như thế.

Đây là cơ hội tốt để network thêm.

“Nhân tiện,” Lưu Đức Phát vòng vo mở bài, sau đó đẩy gọng kính, bắt đầu nói, “Trường học đã khởi công xây dựng rồi, thầy Trương đề nghị đặt Ngũ Hành trên quảng trường trước ký túc xá.

Thầy Thượng, thầy thấy thế nào?”
Thượng Đình Chi Mỗi lần dự tiệc đều gặp phải những kẻ muốn nhờ vả không trả tiền.

Xem phong thủy là công việc nghiêm túc, tính phí theo lượt, nhưng nhiều người cảm thấy nói mấy câu chẳng có gì ghê gớm, luôn tìm mọi cách để hỏi free, tựa như những ai làm luật sư đều trở thành cố vấn miễn phí cho người nhà vậy.
Thượng Đình Chi muốn nói mấy câu đuổi Lưu Đức Phát đi, nhưng còn chưa kịp mở miệng Hạ Nhạc Dương đã tò mò hỏi: “Thầy Trương có phải là Trương Ôn Luân phái Tinh Tạo không?”
“Đúng vậy.” Lưu Đức Phát nói, “Lãnh đạo thành phố cảm thấy đất đó không bỏ được, nên yêu cầu hắn cải tạo phong thủy”.
“Vậy ngài đã mời được thầy khác rồi,” Hạ Nhạc Dương dừng lại, “sao còn hỏi chúng tôi?”
Giọng điệu của Hạ Nhạc Dương không hề hung hăng, chỉ là tò mò mà thôi.

Cậu không hiểu lễ nghĩa vòng vo của những người này nên có gì đều nói thẳng, khiến Lưu Đức Phát có chút xấu hổ.
Thượng Đình Chi khẽ mím môi giấu đi ý cười, lịch sự nói với Lưu Đức Phát: “Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm, chỉ khuyên ngài đổi địa điểm.”
Lưu Đức Phát không chiếm được hời, thức thời đổi chủ đề, khách sáo vài câu rồi kiếm cớ rời khỏi bàn của Thượng Đình Chi.
“Mấy người này sao không nghe lời khuyên vậy?” Hạ Nhạc Dương ăn no, bụng cũng phình lên, dựa vào ghế nhìn Lưu Đức Phát rời đi, “Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?”
“Cậu không phải không tin phong thủy sao?”
“Ừm.” Hạ Nhạc Dương uống một hớp rượu, “Hiện tại hơi tin một chút.”
Thật ra Hạ Nhạc Dương đã từng gặp ma, đối với những chuyện siêu nhiên này đã hoàn toàn tin tưởng, nhưng không muốn tự vả mặt mình nên còn mạnh miệng.
Thượng Đình Chi sớm đã hiểu được tính tình của Hạ Nhạc Dương, cũng không chọc ngoáy, chỉ là khóe miệng hơi cong lên một chút khó nhận ra.
Sau khi tiệc tan, Thượng Đình Chi định gọi Đường Phong Nghị đến đón, nhưng Kỷ Chính Phương nói tiện đường nên muốn đi cùng xe, hắn từ chối cũng không hay.

Xe của Hạ Quốc Hoa là chiếc Maybach duy nhất ở Thụy Thành, chỗ ngồi rộng rãi.

Hạ Quốc Hoa vốn đã say, tài xế và Thượng Đình Chi dìu ông vào sau ghế lái.

Kỷ Chính Phương và Hạ Nhạc Dương cũng ngồi ở ghế sau, Thượng Đình Chi ngồi ở hàng trước.
Hạ Quốc Hoa ngày thường rất nghiêm túc, nhưng uống quá chén lại trở nên đa cảm, không ngừng lảm nhảm với Thượng Đình Chi, từ việc gặp được cô chú Thượng đến việc kinh doanh của nhà Hạ gia phát triển ra sao, chỉ ước gì mọi tình tiết đều được kể hết cho Thượng Đình Chi.

Hắn trầm mặc nghe, ậm ừ hùa theo.

Kỳ thật hắn biết hết thảy những thứ này, nhưng cũng không dễ gì ngắt lời Hạ Quốc Hoa.
Hạ Quốc Hoa nói về dự định tương lai của Hạ gia, giọng điệu rất phấn khích, tựa như tương lai tươi sáng đã hiện ra trước mắt, nhưng rồi lại đột nhiên buồn bực, vỗ vỗ vai Hạ Nhạc Dương nói: “Này, cha nói chứ, tại sao con lại là con trai hả?”
Trên đầu Hạ Nhạc Dương hiện lên một dấu chấm hỏi.

Cậu vốn nghe lời cha, còn tưởng công ty lớn như vậy sẽ có chỗ cho cậu, ai ngờ cha đột nhiên ghét bỏ giới tính của cậu.

Hạ Nhạc Dương căn bản chẳng hiểu mô tê gì.
“Hạ gia chúng ta có ngày hôm nay là nhờ sự dìu dắt của nhà họ Thương.” Hạ Quốc Hoa vẻ mặt nghiêm túc nói, “Cũng phải nhờ con mà họ Thương mới có được chỗ đứng vững chắc ở Thụy Thành.”
“Cái gì?” Hạ Nhạc Dương chỉ vào mũi mình, “Con á?
“Đương nhiên, nếu không phải nhờ con…”

Nghe tới đây, Kỷ Chính Phương đang ngồi bên kia đột nhiên cắt ngang: “Thôi thôi, ông bớt nói vài câu đi, lần nào say cũng dông dài, có thấy phiền không hả?”
“Tôi dong dài thì làm sao?” Hạ Quốc Hoa bất mãn vỗ đùi đen đét, “Bà là vợ tôi, tôi dong dài bà cũng phải nghe!”
“Tôi có nghe hay không thì quan trọng gì? Tiểu Thượng còn ở đây, sao lại bắt cậu ấy nghe ông lải nhải chứ?”
Thượng Đình Chi không biết nói sao, kỳ thật hắn không muốn Hạ Quốc Hoa nói tiếp, nhưng dù sao ông cũng là trưởng bối, là cha của Hạ Nhạc Dương, cho nên hắn không thể ý kiến gì.
“Tiểu Thượng đương nhiên là muốn nghe rồi.” Hạ Quốc Hoa say sưa nhìn Thượng Đình Chi, “Phải không Tiểu Thượng?
“Vâng…” Thượng Đình Chi hơi nghiêng đầu trả lời phía sau.
“Tôi rất cảm kích Tiểu Thượng.” Hạ Quốc Hoa xúc động nói, “Tôi nằm mơ cũng muốn nó làm rể Hạ gia.”
Một ý nghĩ hiện lên trong đầu Hạ Nhạc Dương: Hạ Thiên Thủy và Thượng Đình Chi?
“Con nói đi,” Hạ Quốc Hoa đột nhiên vỗ vỗ vai Hạ Nhạc Dương, tỏ vẻ tiếc hận, “Con sao lại là đàn ông chứ?”
“Con là đàn ông thì có vấn đề gì sao?” Hạ Nhạc Dương chẳng hiểu mô tê gì.
“Họ Hạ, đừng nói linh tinh nữa.” Kỷ Chính Phương sốt ruột nói, “Không phải ông đã chấp nhận rồi sao? Hai đứa nó đang tốt như vậy, đàn ông thì làm sao?”
Một tia chớp chợt lóe lên trong đầu Hạ Nhạc Dương, suýt thì quên phải nói rõ vụ kia.
“Đợi đã.” Hạ Nhạc Dương giơ tay ngắt lời Hạ Quốc Hoa, “Con nhắc lại, con với Thượng Đình Chi không phải như cha nghĩ đâu.”
“Nghĩ gì?” Hạ Quốc Hoa hỏi.
“Yêu đương đó.” Hạ Nhạc Dương nói, “Bọn con có một tình bạn trong sáng vô hạn.”
– chỉ là phát sinh chút sự cố ngoài ý muốn thôi.
“Sao mà trong sáng được?” Hạ Quốc Hoa bày ra tư thế dạy dỗ cấp dưới, “Cha muốn Tiểu Thượng làm rể, ai cho phép con trong sáng?”
Hạ Nhạc Dương khô lời, nhếch nhếch miệng không biết nói sao.

Cha cậu lúc thì không thể chấp nhận hai người đàn ông ở bên nhau, lúc lại nhất định gán ghép cậu với Thượng Đình Chi, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
“Muốn con rể thì không phải là còn chị Tiểu Thủy đấy sao?” Hạ Nhạc Dương nhỏ giọng cãi.
“À đúng, nhớ ra rồi.” Hạ Quốc Hoa đột nhiên vỗ vỗ đùi, “Tiểu Thượng và Tiểu Thủy có hôn ước.”
Nghe vậy Hạ Nhạc Dương giật mình, cậu vốn chỉ tùy tiện nói bừa, không ngờ nói trúng.


Sợ cha uống say nói linh tinh, cậu không chắc lắm nhìn nhìn Thượng Đình Chi ngồi ở ghế trước, hỏi: “Anh và chị tôi có hôn ước sao?”
Thượng Đình Chi không tỏ thái độ gì: “Ừ.”
“Ồ.” Hạ Nhạc Dương mím môi, trong lòng có chút khó chịu.
Điều mà Hạ Nhạc Dương không biết chính là, thật ra hôn ước đã bị hủy từ lâu, vì Hạ Thiên Thủy cũng thịnh dương, vượng hỏa, tính tình nóng nảy.

Cô và Thượng Đình Chi hoàn toàn không thích hợp.



Một giọt cũng là có, Hạ Nhạc Dương sửng sốt mãi không ngậm được miệng, hoài nghi hỏi lại: “Anh thật sự uống nước tiểu của tôi??”
Thượng Đình Chi cau mày, sốt ruột nhấn mạnh: “Chỉ cho một giọt vào thuốc đông y!”
Hạ Nhạc Dương cuối cùng cũng tiếp thu được tin tức chấn động này, chậc chậc lắc đầu, vẻ mặt phức tạp nói: “Sao anh lại thảm như vậy hả…”
Thượng Đình Chi im lặng, toàn thân toát ra khí áp thấp.

Kỷ Chính Phương vội nói: “Thực xin lỗi, Tiểu Thượng, mọi người vốn đã nói sẽ không nhắc tới chuyện này, nhưng cậu xem ông già này, rượu vào bắt đầu lắm lời.”
Hạ Nhạc Dương thầm đắc chí, trước đây còn tưởng mình bị Thượng Đình Chi chiếm hời hai lần, thiệt thòi quá thể, hiện tại đột nhiên biết Thượng Đình Chi uống nước tiểu hồi nhỏ của mình, trong lòng chợt thấy cân bằng hẳn.
Hạ Nhạc Dương đắc chí đến tận lúc đi ngủ.

Thượng Đình Chi không để ý đến cậu, cậu càng ra sức bắt chuyện, phát huy tối đa công lực của một con hàng chuyên gây phiền phức.
“Này, nói cho tôi biết đi, năm mười chín tuổi anh đã trải qua thời gian như thế nào?” Hạ Nhạc Dương ngựa quen đường cũ cọ tới bên cạnh Thượng Đình Chi, thấy hắn không để ý tới mình liền nhấc chân gác lên Thượng Đình Chi, tìm kiếm cảm giác tồn tại, “Tôi đang nói chuyện với anh đó.”
.


Bình luận

Truyện đang đọc