NHÀ HÒE QUỶ CÓ MỘT ANH CHỒNG ĐỘC ÁC



“Mẹ nó!” Hạ Quân mở cửa xe, vòng qua cửa sổ bên Diêu Ngân Tử túm lấy cổ y, “Ông đây hỏi ngươi, chỗ này là cái chỗ quái quỷ gì?”
“Thì là chỗ quái quỷ.” Diêu Ngân Tử nghiêm mặt nói.
“Đệt!” Hạ Quân xanh cả mặt, một tay nhấc vị đạo sĩ kia lên, vứt lên nóc xe.

“Chỉ cần mày cho ông biết đường ra, đừng nói là 50 ngàn, mười vạn ông đây cũng cho mày.”
Diêu Ngân Tử chỉnh lại quần áo của bản thân, mở mắt ra nhìn Hạ Quân, “Hai mươi vạn.”
“…” Trán Hạ Quân nổi gân xanh, mẹ nó chứ, gã đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm như vậy, có dạng người gì mà gã chưa từng thấy qua, mà cái loại vô liêm sỉ này thì đúng là chưa gặp bao giờ, đúng là được voi đòi tiên.

“Thằng khốn nhà mày làm đạo sĩ, cái lời thất đức như thế mà cũng dám thốt ra à!”
“Ngài thương cho tiên thể của bần đạo.” Diêu Ngân Tử vô cảm nói.

Hạ Quân lần này nở nụ cười, không có chút tức giận nào.

Cũng coi như cuối cùng gã đã biết nơi này dị thường đến thế nào, từ hôm trước đến bây giờ gã đã gặp phải ba thằng không bình thường rồi.

Kẻ nào cũng tự xưng là tiên… Sắc mặt Hạ Quân đột nhiên trắng bệch, gã lùi lại mấy bước, thằng nhãi Trương Hách cùng con hồ ly trong xe kia tự xưng là thần tiên gã còn hiểu được, hai đứa nó dù sao cũng là yêu tinh quỷ quái thật, luôn cho gã cảm giác như đang nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng tên đạo sĩ này… Không đúng, hiện tại Hạ Quân đã không còn có thể xác định nổi tên đạo sĩ này rốt cuộc là cái gì.

Chết tiệt! Gã không gặp nổi một kẻ bình thường mà!
“Mày là cái quỷ gì?” Hạ Quân trợn to hai mắt, hai tay gồng đến mức nổi gân xanh, cơ bắp căng thẳng.

Vẻ mặt của Diêu Ngân Tử vẫn như cũ, ngón tay hất hất bụi trên ngực, ôm con hồ ly từ trong xe ra, một tay túm lấy cổ họng con hồ ly không cho nó nhúc nhích.

Hạ Quân chỉ nghe ‘cạch’ một tiếng, như thể có thứ gì bị bẻ gãy.

Sau đó nghe thấy giọng điệu không thăng trầm của đạo sĩ: “Đạo sĩ trừ yêu, Diêu Ngân Tử.”
Diêu Ngân Tử ném con hồ ly đã mềm nhũn trên tay xuống đất, chậm rãi giơ giơ ống tay áo, lạnh lùng nhìn Hạ Quân.
Dù có là một nam nhân thân cao mét tám thì lúc này Hạ Quân cũng không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt.

Tuy nói bản thân đã giết không ít người, thế nhưng gã còn chưa thực sự ra tay giết phụ nữ bao giờ.

Nhìn con hồ ly này, rõ ràng khi còn sống vẫn là một cô gái xinh đẹp, vậy mà giờ đã bị tay đạo sĩ kia giải quyết rồi.
“Mày, con mẹ nó mày tại sao không giết nó ngay từ đầu đi!?” Hạ Quân mắng một câu.
Diêu Ngân Tử khinh thường liếc Hạ Quân một cái, ngạo nghễ đứng nghiêm một bên.

A, nhìn điệu bộ của tên đạo sĩ này xem?
“Tạm thời ông đây sẽ tin mày.

Chỉ cần có thể đưa tao ra khỏi cái thôn quỷ quái này, mày muốn gì thì ông cho mày cái đó.” Hạ Quân nói.
Lúc này Diêu Ngân Tử cuối cùng cũng coi như mở mắt ra liếc nhìn Hạ Quân một cái, dường như có điều gì muốn nói, sau đó lại gạt ánh mắt sang một bên, lạnh lùng nói: “Năm mươi vạn.”
“Thành giao.” Hạ Quân sảng khoái đáp ứng.

Đùa à, tiền với mạng, thứ nào quan trọng hơn chứ? Hơn nữa, gã đường đường là đại ca xã hội đen, việc gì hắn phải giữ lời? Ai biết được sau khi ra ngoài sự tình sẽ thành ra sao, không chừng lúc ấy tâm tình Hạ Quân không được tốt rồi ngay lập tức giải quyết tên đạo sĩ này luôn cũng nên!
“Đã đi đến nửa tiếng đồng hồ rồi, tại sao vẫn chưa ra được khỏi đây vậy? Còn có, mấy con quỷ mà nhà mi nhắc đến đâu? Con mẹ nó có phải mày đang chơi tao không?!” Hạ Quân đứng trên bờ ruộng, trong bóng tối mờ ảo còn có thể nhìn thấy ở cách đó không xa có vài tòa nhà lóe lên ánh đèn u ám.
Tại sao gã bỗng dưng lại thấy hoảng sợ như vậy?
Diêu Ngân Tử đeo túi trên lưng chậm rãi bước lên trước Hạ Quân, y lúc này mới xoay đầu lại, nói: “Đến rồi.”

“Cái gì?” Hạ Quân nghi hoặc nhìn tên đạo sĩ, “Đây là đến chỗ nào rồi?”
“Đi thẳng xuống con đường này, rẽ vào một góc ngoặt ở đầu thôn, rồi đi bộ thẳng vào thôn.

Không cần biết ngươi nhìn thấy hay nghe thấy gì trên đường đi, không được dừng lại, sau khi băng qua con đường đó thì coi như là ngươi đã ra khỏi thôn rồi.” Diêu Ngân Tử đưa lưng về phía Hạ Quân, hơi ngẩng đầu nhìn về phía đầu thôn, ánh mắt lóe lóe.
Hạ Quân vừa nghe chỉ cần đi như vậy là có thể ra ngoài, không nói hai lời vỗ vai Diêu Ngân Tử rồi đi lên phía trước.

Đi được mấy bước gã liền cảm thấy không đúng, con hàng này thế mà lại không đuổi theo gã để đòi tiền ư.

Gã quay đầu lại nhìn, tên đạo sĩ vừa mới còn đứng đây vậy mà giờ chẳng thấy đâu nữa.
Nhưng Hạ Quân cũng không phải cái loại nhiều tiền không có chỗ tiêu.

Tên ấy không muốn càng tốt, gã cũng bớt phải tốn tâm tư suy nghĩ xem nên đem con hàng này chôn ở đâu.
Hạ Quân bước nhanh chân đi về phía trước, đi gần mười phút thì xuất hiện cái cửa thôn mà tên đạo sĩ nói.

Gã dừng lại ở bên ngoài nhìn vào một chút, bên trong tối om, lòng Hạ Quân chợt bất ổn.

Gã dựa vào cái gì mà lại tin lời của một tên đạo sĩ lạ mặt chứ? nhỡ đâu con hàng kia không phải người tốt thì sao?
Hạ Quân đứng ở cửa thôn suy nghĩ một hồi lâu, quay đầu nhìn lại phía sau, cũng không phải là không có cách nào để đi.

Nếu đang trong tình huống tiến thoái lưỡng nan thì chỉ cần đánh cược một lần là được.


Tạm thời gã sẽ tin lời tên đạo sĩ kia và đi vào trong vậy.
Hạ quyết tâm, Hạ Quân cúi người xuốngxắn ống quần lên, cởi áo sơ mi trên người ra, khoác hờ chiếc áo lên bờ vai rồi đi vào bên trong.
Con đường này tối đen như mực, an tĩnh mà quỷ dị.

Hạ Quân từ đâu đó lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa , hung hăng hút một hơi, thầm nghĩ: Đợi khi bố mày ra khỏi đây đi, tao sẽ san phẳng chỗ này!
Đang thẳng tiến bước đi, đột nhiên “Kẹt kẹt” một tiếng, Hạ Quân ngẩng đầu nhìn, phía trước có một cánh cửa mở ra, đèn được bật sáng.

Gãnghĩ đến những gì Diêu Ngân Tử đã nói, liền cúi đầu.

Nhưng trong chốc lát gã liền nghe đến có tiếng người nói chuyện.
Hạ Quân ngẩng đầu lên một lần nữa, chỉ thấy từ trong cửa đi ra hai người phụ nữ đang nói chuyện, xem ra là dậy sớm làm việc.

Hạ Quân nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Hai người phụ nữ kia thấy Hạ Quân đi qua liền hỏi: “Đại ca còn sớm như vậy đã đi làm việc rồi sao?”
Hạ Quân cười cười, đáp: “À, vâng.”
“A, đại ca thật là chịu khó a, chồng tôi lúc này còn đang ngủ thẳng cẳng ở nhà kìa!” Người phụ nữ đầu cột dây hồng cười nói.
Hạ Quân cũng không có thời gian nói chuyện cùng bọn họ, cúi đầu đi ngang qua nhà họ.
“Chị dâu chị nói bậy a, chồng chị không phải đã chết từ lâu rồi sao?”
Phía sau truyền đến thanh âm của một nữ nhân khác, Hạ Quân vừa nghe liền cảm thấy có chút quái dị.

Gã quay đầu nhìn lại, hai người phụ nữ kia cùng mỉm cười nhìn chằm chằm vào gã.

Cái người vừa mới nói chuyện cùng gã kia lộ ra hàm răng trắng sáng lập lòe trong đêm đen, cười hì hì nói: “Chị dâu nào có nói bậy… Em xem, anh trai em không phải là ở đây sao…”
Vừa dứt lời, khuôn mặt của hai người phụ nữ kia đột nhiên xõa ra một cách rất kinh tởm và kì quái, lộ ra hai khuôn mặt thối rữa mục nát… “Ha ha… Đúng vậy, anh của em đã trở lại a…”
Chạy! Phản ứng đầu tiên của Hạ Quân chính là bỏ chạy! Con mẹ nó đúng là gặp hạn mà! Đạo sĩ kia nói quả thực không sai! Hạ Quân hiện tại hận chính mình không thể có bốn chân mà chạy!
Gió thổi “Vù vù” bên tai gã, và phía sau còn có tiếng kêu của nữ nhân: “Đại ca… Đừng đi a…”

Lúc này trên đường vang lên tiếng chó sủa, còn có tiếng quát tháo nghẹn ngào quái dị, con đường nhỏ vốn yên tĩnh lúc này lại vô cùng náo nhiệt.

Hạ Quân liều mình chạy về phía trước.
“Anh Quân!”
Mặc dù mơ hồ nghe thấy tiếng có người đang gọi mình, nhưng bây giờ Hạ Quân cũng không dám quan tâm nhiều đến thế, nếu trả lời có khi còn có thể xảy ra loài chuyện kinh khủng hơn ấy chứ!
“Anh Quân! Là em! Là Trương Hách! Trương Hách!”
Hạ Quân ngừng lại, nhìn người đàn ông mặc đồ trắng đang đứng ở giao lộ trước mặt vẫy tay với gã.

Hạ Quân nhìn kỹ, quả thật là Trương Hách.

Sau khi đi vài bước về phía đó, Hạ Quân bỗng thay đổi sắc mặt! Đệt! Trương Hách hiện tại không phải là Trương Hách nữa rồi! Trương Hách kia cũng không phải người!
Thấy Hạ Quân lùi lại mấy bước, Trương Hách mặt đầy lo lắng, ủy ủy khuất khuất hô: “Anh Quân, em là Trương Hách đây.

Anh nhanh đi theo em đi, mọi thứ bên trong cái thôn này cũ kĩ một cách bất thường! Nếu không chạy trốn anh sẽ mất mạng đấy!”
“Con mẹ nó dựa vào cái gì tao có thể tin mày chính là Trương Hách chứ!?”
“Ôi! Em nói này anh Quân, đến lúc này rồi, anh nhanh đi theo em đi! Em chính là Trương Hách! Em không sao hết, có một tên đạo sĩ đã cứu em.”
Nghe đến đó Hạ Quân liền quan sát tỉ mỉ Trương Hách một hồi, tên nhóc này mang theo một bộ dạng sợ hãi, rụt rè cùng uất ức, thật đúng là không khác gì Trương Hách trước kia.
Trong lòng vẫn không tin lắm, Hạ Quân lại hỏi: “Đạo sĩ nào? Sao lại có một tên đạo sĩ vô duyên vô cớ muốn cứu mày? Mày xem nơi đây là nơi nào cơ chứ?”
Trương Hách đứng ở giao lộ gấp muốn khóc lên: “Là một vị đạo sĩ tên Diêu Ngân Tử đã cứu em.

Ôi, anh Quân, có thứ gì đó đang đuổi tới! Anh nhanh lên một chút đi mà!”
Hạ Quân nghe đến Diêu Ngân Tử bắt đầu có chút tin, quay đầu lại nhìn, không phải chứ, phía sau có một vài thứ đang lơ lửng bay về phía này.
Hạ Quân vắt áo sơ mi qua vai, bước nhanh chạy đến bên Trương Hách.
Hạ Quân sau khi đi đến bên người Trương Hách đầu tiên chính là giơ chân đạp một cước, “Mẹ nó, đây là nơi nào vậy chứ!?”
Trương Hách đỡ lấy Hạ Quân, thay đổi bộ dạng lo lắng vừa rồi, híp mắt nhếch khóe miệng nhìn gã, nói: “Quỷ thôn.”


Bình luận

Truyện đang đọc