Sau khi rời khỏi Cận phủ, Cận Ngự lái xe đưa Mộ Thất Thất chạy thẳng tới trung tâm thành phố.
Trong xe yên lặng như tờ, Mộ Thất Thất yên tĩnh khác thường, trái lại làm cho Cận Ngự cảm thấy không quen.
Cận Ngự nghiêng đầu nhìn thoáng qua Mộ Thất Thất, thấy Mộ Thất Thất cúi đầu cầm điện thoại di động, giao diện trò chuyện trên màn hình di động, tên ghi chú viết Nhan Nhiễm Nhiễm.
"Không kịp chờ muốn chia sẻ tin vui với bạn bè à?" Cận Ngự hỏi.
Mộ Thất Thất chẳng muốn nhìn anh, chỉ nói: "Anh có bệnh!”
Lời của Mộ Thất Thất vừa dứt không lâu, chiếc Mercedes màu trắng vững vàng dừng lại.
"Xuống xe!" Cận Ngự nói xong, cởi dây an toàn trên người, rồi thuận tay cởi dây an toàn của Mộ Thất Thất ra.
Mộ Thất Thất ngẩng đầu, một tấm biển quảng cáo lọt vào mắt, trên bảng viết mấy chữ lớn màu xanh trắng rõ ràng "Trung tâm sức khỏe tâm thần".
Mộ Thất Thất lạnh lùng hậm hừ một tiếng: "Anh muốn khám bệnh sao? Đúng là não của anh nên khám!"
“Không phải tôi! Là em!”
Mộ Thất Thất trừng mắt nhìn anh: "Anh mới bị bệnh tâm thần đó!”
**
Bọn họ liên tục dây dưa, cuối cùng Cận Ngự cũng kéo Mộ Thất Thất vào thang máy.
"Đồ cầm thú! Anh buông tôi ra! Anh đừng hòng thông đồng với bác sĩ gắn cho tôi chứng bệnh tâm thần! Anh muốn giam cầm tôi à? Không có cửa đâu!” Mộ Thất Thất la lớn.
Cận Ngự siết chặt hai tay Mộ Thất Thất, rũ mắt nhìn Mộ Thất Thất đang trừng mắt nhìn anh, nhẹ nhàng nói một câu: "Em có mắc chứng hoang tưởng bị hại không vậy?”
“Anh đang muốn hãm hại tôi đó!”
“Bệnh không nhẹ!”
Thang máy trước mặt mở ra.
Cận Ngự kéo Mộ Thất Thất đi ra khỏi thang máy, đi thẳng đến phòng khám tâm lý nằm ở cuối hành lang.
"Tôi không bị bệnh! Tôi không bị bệnh!”
Trong hành lang yên tĩnh vang vọng tiếng kêu la ầm ĩ.
Lông mày Cận Ngự khẽ nhíu lại, cuối cùng không nhịn được, mạnh mẽ nghiêng người nâng tay che môi Mộ Thất Thất, đè cô lên tường.
Mộ Thất Thất không thể nói chuyện, chỉ có tiếng "ưm ưm" hàm hồ.
"Ở đây là bệnh viện, yên lặng một chút đi!" Cận Ngự cảnh báo.
Mộ Thất Thất không cách nào phản bác, chỉ có thể mở to hai mắt để tỏ vẻ phẫn nộ.
“Ngoan!” Cận Ngự nhẹ nhàng nói, sau đó từ từ buông bàn tay chắn trên môi Mộ Thất Thất xuống.
"Tôi không bị bệnh!" Mộ Thất Thất lại lớn tiếng la lên.
Cận Ngự lại che lên môi Mộ Thất Thất lần nữa, đôi môi mỏng kề vào tai Mộ Thất Thất, khẽ nói: "Im lặng một chút! Nếu không thì tôi không ngại bịt miệng em bằng miệng tôi đâu!”
Tiếng la hét của Mộ Thất Thất trong nháy mắt dừng lại, trong hành lang lặng ngắt như tờ.
Cận Ngự dần dần buông lỏng tay, chỉnh sửa vài sợi tóc hơi có chút lộn xộn của Mộ Thất Thất, rất hài lòng nói: "Ngoan!”
Tiếng ồn ào vừa rồi thu hút sự chú ý của bác sĩ trong phòng, cửa phòng khám mở ra, một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra.
Nữ bác sĩ thăm dò hỏi: "Có phải anh Cận không?"
Cận Ngự nghiêng người, lộ ra nụ cười lịch lãm, khẽ gật đầu đáp lại: "Xin chào! Bác sĩ Chung!”
“Người cần khám tâm lý là cô gái này phải không?” Nữ bác sĩ hỏi.
Cận Ngự gật đầu.
Mộ Thất Thất bĩu môi, tức giận cướp lời nói: "Tôi không bị bệnh tâm thần! Tôi không muốn khám!”
Nữ bác sĩ mỉm cười: "Cô Mộ đúng không? Tôi nghĩ cô đã có chút hiểu lầm về trung tâm sức khỏe tinh thần ! Tôi tin rằng cô không bị bệnh tâm thần, tôi chỉ muốn trò chuyện với cô, vì vậy cô không cần phải lo lắng nhé?”
Mộ Thất Thất quay đầu đi, tỏ vẻ không muốn trả lời.
Cận Ngự hòa giải nói: "Xin lỗi, bác sĩ Chung! Cô ấy hơi tùy hứng, không hiểu chuyện, hy vọng cô bỏ qua!”
Cận Ngự nói xong liền nhìn Mộ Thất Thất nói: "Đi đi! Phối hợp tốt với bác sĩ Chung! Cô ấy là một chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực tâm lý học trong nước đấy!”
Mộ Thất Thất đứng yên ở đó, không có chút ý định muốn di chuyển.
Cận Ngự thấy thế liền kề vào bên tai Mộ Thất Thất, nhỏ tiếng hỏi: "Có phải em nghĩ là có người ngoài, tôi sẽ không dám chạm vào em đúng không?”
Mộ Thất Thất nghe vậy liền rùng mình một cái, nhỏ tiếng lẩm bẩm: "Đồ cầm thú!”
Nữ bác sĩ làm ra tư thế xin mời, cười nhẹ nhàng nói: "Mời cô Mộ đi theo tôi!”
**
Nửa giờ sau, Cận Ngự đi vào phòng khám, Mộ Thất Thất Kiêu tỏ vẻ thản nhiên, thoải mái nằm trên ghế khám bệnh.
Nữ bác sĩ đưa sổ ghi chép khám chữa bệnh cho Cận Ngự, báo cáo: "Anh Cận yên tâm! Tình trạng tâm lý của cô Mộ không có gì bất thường! Chuyện tối qua chỉ là quá sợ hãi, cũng không ảnh hưởng đến sức khỏe tâm thần của cô ấy!"
Mộ Thất Thất chen vào nói: "Tôi đã nói tôi không có bệnh rồi mà! Người bị bệnh là anh là đó!”
Cận Ngự nhìn thoáng qua hồ sơ khám chữa bệnh, lại nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn đắc ý nằm trên ghế khám bệnh, khóe môi hơi nhếch lên, nhìn nữ bác sĩ nói: "Bác sĩ Chung, phiền cô ra ngoài một chút! Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy!”
Nữ bác sĩ lập tức đồng ý, đi ra khỏi phòng khám.
Cận Ngự tiện tay đặt hồ sơ khám chữa bệnh lên bàn, vòng qua ghế khám bệnh đi tới trước mặt Mộ Thất Thất.
Mộ Thất Thất lui về phía sau co lại thân thể, cảm thấy có một loại dự cảm không lành dần dần đến gần: "Anh muốn làm gì?”
Cận Ngự cúi người xuống, hai tay đặt ở hai bên ghế khám chữa bệnh, đôi mắt đen bóng tựa như hố đen, có thể nuốt con mồi nhỏ trước mắt này bất cứ lúc nào.
Mộ Thất Thất linh hoạt khom lưng, muốn chạy trốn từ dưới nách của Cận Ngự, Cận Ngự thuận thế bắt được chiếc nơ buộc ở cổ Mộ Thất Thất.
Mộ Thất Thất cảm thấy quần áo buông lỏng, lập tức ngửa ra nằm trên lưng ghế lại một lần nữa, trong lòng không khỏi thầm mắng Cận Ngự, cầm thú đúng là cầm thú, chọn quần áo cũng lưu manh như vậy!
Tay trái của Cận Ngự tìm đến thắt lưng Mộ Thất Thất, nhẹ nhàng kéo về phía trước, cơ thể nhỏ nhắn của Mộ Thất Thất lập tức bị anh ôm vào trong ngực.
"Lại muốn chạy à?" Cận Ngự nói ở bên tai Mộ Thất Thất với giọng điệu mê hoặc.
"Tôi không chạy! Đừng chạm vào tôi!” Mộ Thất Thất run rẩy nói.
“Cầu xin tôi đi!”
Mộ Thất Thất mím môi, trong lòng không khỏi thầm mắng, nhưng trước mắt chỉ có thể nhỏ tiếng ứng phó: "Tôi xin anh! Đừng chạm vào tôi!”
“Tôi nói rồi, cầu xin người ta thì phải làm người ta vui lòng mới được!”
"Vậy anh muốn gì?"
Tay phải của Cận Ngự nâng cằm Mộ Thất Thất lên, dùng chóp mũi cao thẳng của mình nhẹ nhàng vuốt ve chóp mũi Mộ Thất Thất, trong lúc hơi thở đan xen lẫn nhau, Cận Ngự đáp lời: "Tôi muốn em!”
Cận Ngự nói xong liền dịu dàng hôn lên đôi môi mềm mại của Mộ Thất Thất.
**
Ước chừng mười phút đồng hồ, Cận Ngự hầu như hôn khắp mọi ngóc ngách trên hai má của Mộ Thất Thất , cổ, vành tai, ngón tay, chỉ cần là những nơi anh nhìn thấy thì anh đều không buông tha.
Mộ Thất Thất dần dần buông tha giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn e lệ đỏ lên, thân thể dần dần mềm nhũn, nếu không phải bị Cận Ngự ôm lấy, e rằng đã ngã xuống đất rồi.
Cận Ngự không nỡ buông Mộ Thất Thất ra, sửa sang lại quần áo cho cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô: "Ngoan! Làm việc với bác sĩ, kiểm tra tiếp đi!"
**
Thời gian trôi qua từng phút một.
Nữ bác sĩ đã đưa hồ sơ khám bệnh thứ hai cho Cận Ngự.
Cận Ngự tiếp nhận hồ sơ, hỏi: "Lần này vẫn không có vấn đề sao?”
Nữ bác sĩ khẽ nhíu mày, đáp lại: "Cô Mộ hơi lo lắng, không có phối hợp trả lời câu hỏi tôi đặt ra như vừa rồi, phản ứng khá chậm chạp, hơn nữa từ số liệu hiển thị trên dụng cụ có thể thấy, nhịp tim của cô ấy hơi bất thường, đối với trường hợp như vậy, tôi cần phải làm một phân tích có hệ thống, sau đó tôi sẽ gửi báo cáo chi tiết cho anh!”
“Nói cách khác, tình trạng tâm lý của cô ấy có thể có một số vấn đề sao?" Cận Ngự dường như muốn xác định đáp án này.
Nữ bác sĩ gật đầu.
Cận Ngự hài lòng nhếch khóe môi, trả lại hồ sơ khám chữa bệnh cho nữ bác sĩ nói: "Sau khi làm xong báo cáo thì gửi một bản cho tôi, một bản gửi cho luật sư Cận!”
Mộ Thất Thất ngồi cứng ngắc ở trên ghế khám chữa bệnh, không còn dáng vẻ kiêu ngạo như vừa rồi mà chỉ mềm nhũn nằm ở đó.
Cận Ngự đi tới, nhìn Mộ Thất Thất nói: "Ngoan! Về nhà thôi!”
Mộ Thất Thất không nhúc nhích.
"Thích cái ghế này à? Hay là vẫn chưa thoả mãn?” Cận Ngự hỏi.
Mộ Thất Thất giật mình một cái, lập tức bật ra khỏi ghế.
.