NHA SĨ LÀ BẠN TRAI CŨ CỦA TÔI

7.

Đứa nhỏ?

Anh nói ai là đứa nhỏ!

Đây không phải là lần đầu tiên người đàn ông này ép tuổi của tôi!

Ngay lúc tôi đang định tranh luận một trận với anh, cô gái trẻ xinh đẹp kia đã xấu hổ nói: "Xin lỗi, tôi không biết là anh đã có bạn gái."

??? Tôi không có! Không phải tôi nhá!

Cô gái trẻ xinh đẹp tiến lên một bước: "Được, để chị quét em nhé."

"..."

Tôi nhanh chóng mở mã thanh toán ra.

Tên đàn ông chó này dám lấy tôi làm lá chắn, cho nên tôi nên có được một khoản tiền, đúng không?

Thẩm Nhất An lên xe, tôi lắc lắc cái điện thoại: "Anh cho em thật à?"

Theo giá trị chiếc xe này của Thẩm Nhất An, số tiền mà người đẹp kia phải bồi thường là khá lớn.

Thẩm Nhất An nhìn về phía trước: "Yên tâm đi, chú Nguyễn bảo tôi phải đưa em tới trường an toàn. Bị như vậy tất cả là lỗi của tôi."

Tôi bĩu môi, quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng không hiểu sao lại có chút hoảng hốt.

Miệng của tên cáo già này thực sự không thể tin được.

Cái gì mà đứa nhỏ, cái gì mà bồi thường chứ, cuối cùng đều là vì nhìn mặt mũi của bố tôi mà thôi.

Tôi uể oải nhắm mắt lại.

Suốt quãng đường còn lại tôi đều im lặng, Thẩm Nhất An làm theo lời bố tôi dặn, lái thẳng xe tới cổng trường tôi.

Trước cổng trường người tới người đi.

Không muốn ở cùng một chỗ với Thẩm Nhất An cho nên tôi liền vội vàng xuống xe.

Kết quả vừa đóng cửa đã bị người nào đó chặn lại.

"Chị Miêu Miêu?"

Tôi giật mình quay lại: "Chu Xuyên?"

"Chị Miêu Miêu, trùng hợp quá." Chu Xuyên bước lên phía trước, ánh mắt dừng lại trên xe của Thẩm Nhất An, cậu ngập ngừng hỏi, "Chị... vừa mới đi hẹn hò về sao?"

Cửa sổ mở một nửa, khoảng cách lại gần như vậy, tôi thật sự không muốn Thẩm Nhất An nghe được rồi hiểu lầm, cho nên liền phủ nhận theo bản năng: "Không có, chị... chị mới đi từ nhà tới, đây là anh hàng xóm tiện đường đưa chị đi."

"À, ra vậy!"

Chu Xuyên dường như cảm thấy nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt cậu trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Chị Miêu Miêu, chị ăn cơm chưa? Ở cửa Tây trường mình có một nhà hàng thịt nướng mới mở, ngon lắm đấy, em đãi chị ăn nhé?"

Ngay khi tôi đang nghĩ xem làm cách nào để từ chối, Thẩm Nhất An đã gõ cửa kính xe.

Khi tôi quay lại, tôi thấy anh ấy đưa điện thoại qua cho tôi, lông mày và đôi mắt của anh ẩn hiện trong bóng tối, xa cách lãnh đạm.

"Em bao lớn rồi mà vẫn quên trước quên sau như vậy."

???

Tôi tức giận giật lấy điện thoại, nghiến răng nghiến lợi: "Ngại quá, em quên đó được chưa?"

Anh nghiêng đầu nhìn tôi.

Trong khoảng khắc đó, ánh mắt trong veo như nước của anh ấy dường như lướt qua tôi, lặng lẽ đáp xuống người Chu Xuyên ở đằng sau.

Không khí dường như đông cứng trong một giây.

Nhưng một giây sau, anh lại thu hồi ánh mắt, tựa hồ như đang cười, nhẹ nói:

"Được rồi, trẻ con luôn được ưu tiên. Nhưng đừng quên lời hẹn ngày thứ năm."

???

Không phải chỉ là hẹn cắt chỉ vào hôm đó thôi sao? Sao anh lại làm như có chuyện lớn thế?

Tôi vừa định phản bác thì lại nhớ tới Chu Xuyên vẫn còn ở phía sau cho nên đành phải nhịn.

"... Em biết rồi."

Anh lấy tôi làm lá chắn, tôi cũng thế!

8.

Tôi phải nói rằng Thẩm Nhất An làm lá chắn khá có ích, sau ngày hôm đó, Chu Xuyên không đề cập tới việc mời tôi ăn tối nữa.

Trong nháy mắt, đã tới thứ 4. Sau giờ học, tôi với Khương Viên đi ra ngoài mua trà sữa.

Khi đang xếp hàng trong cửa hàng, Khương Viên đột nhiên kéo tôi lại: "Này Miêu Miêu, đó không phải là Thẩm Nhất An sao?"

Tôi ngước lên rồi cứng đờ.

Trong quán cà phê bên đường, Thẩm Nhất An ngồi bên cửa sổ.

Đối diện với anh là một người phụ nữ.

"Lý Tiểu Y?"

Tôi khẽ nói.

Khương Viên lặp đi lặp lại cái tên này: "Sao nghe quen thế nhỉ? Này, đây không phải là hoa khôi năm đó từng theo đuổi Thẩm Nhất An à?"

Đúng.

Lý Tiểu Y và Thẩm Nhất An là bạn đại học, người ta đồn rằng cô ấy đã theo đuổi Thẩm Nhất An suốt bốn năm.

Sở dĩ kéo dài có bốn năm là bởi vì vào năm thứ năm, tôi đã trở thành bạn gái của Thẩm Nhất An rồi.

Không ngờ hôm nay gặp lại, vẫn là... như vậy.

Tôi không biết họ đang nói cái gì, nhưng bầu không khí có vẻ khá hài hòa.

Lý Tiểu Y đặt ly cafe xuống, nghiêng đầu mỉm cười, ngay cả tôi cũng phải thừa nhận là cái danh hoa khôi năm đó vô cùng xứng đáng với cô ấy.

Khi ấy cô ấy rất đẹp, nhưng bây giờ cô ấy vừa đẹp vừa tri thức.

Thật khó để một người đàn ông từ chối một người phụ nữ như vậy, có đúng không?

Không biết cô ấy nói cái gì, Thẩm Nhất An dựa vào lưng ghế, một tay chống trán, sau đó gật đầu rồi cười có chút bất đắc dĩ.

Giữa mày và mắt anh ấy có một sự dịu dàng khó có thể thấy được.

Đó là ánh mắt mà tôi quen thuộc nhất, nhưng tôi chưa từng nghĩ là anh ấy sẽ nhìn cô gái khác với vẻ mặt như vậy.

"Có thêm đường không?"

Đến lượt chúng tôi, cô chủ quán trà sữa ngọt ngào hỏi.

"Có ạ."

Tôi thẫn thờ đáp.

Khương Viên cẩn thận nhìn tôi: "... Miêu Miêu? Có muốn qua đó chào hỏi không?"

Chào gì đây? Tôi uống một ngụm trà sữa lớn rồi nắm chặt cốc.

"Chẳng ngọt chút nào, chắc họ quên cho đường rồi."

Miệng chỉ còn vị chua, tôi quay người ném chiếc cốc rỗng vào trong thùng rác, "Đồ lừa đảo."

Thực sự thì cốc trà sữa đó có gì đó không ổn thật.

Điều này cũng khiến gương mặt tôi rất tệ vào ngày hôm sau.

Nhưng hôm nay là thứ năm! Tôi tuyệt vọng che mặt.

Trang điểm chẳng có ích gì, vì tôi không chỉ phải cắt chỉ mà còn phải nhổ nốt hai cái răng khôn còn lại.

Cuối cùng, tôi cố đấm ăn xôi đến thẳng bệnh viện với hai quầng tâm dưới mắt.

Khi Thẩm Nhất An nhìn thấy tôi, lông mày của anh ấy cau lại.

"Hôm qua ngủ không ngon sao?"

Tôi mệt mỏi đáp một tiếng.

Anh dừng một chút, cũng không hỏi thêm câu nào nữa, bắt đầu nhổ răng cho tôi. Lần này mất nhiều thời gian và công sức hơn trước, bởi chiếc răng khôn ở hàm dưới của tôi rất khó nhổ, phải cắt đôi rồi mới có thể nhổ hẳn.

Không cần soi gương cũng biết bên mặt này còn sưng hơn cả lần trước.

Thẩm Nhất An nhìn tôi: "Đau thì nói với tôi."

"Không đau."

Thẩm Nhất An nhìn tôi chằm chằm: "Không vui sao?"

Tôi đang định rời đi thì nghe thấy anh nói thế.

Giọng anh ấy trong trẻo: "Nguyễn Miêu Miêu."

Ngọn lửa kìm nén đã lâu bỗng trào lên trong lòng tôi, tôi nắm chặt tay, nhìn chằm chằm xuống mặt đất: "Không có gì, chỉ là em cảm thấy không được khỏe lắm, không sao đâu. Quan trọng là không làm chậm trễ buổi hẹn của anh với cô Lý."

Anh ấy nhìn tôi chăm chú như nhìn thấu hết mọi việc.

Tôi không biết tại sao, nhưng tôi đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.

Một lúc sau, anh chậm rãi nói: "Nguyễn Miêu Miêu, em ghen sao?"

9.

Tôi giống như bị giẫm phải đuôi: "Ai ghen!"

Giọng nói hoảng hốt đến mức thậm chí ngay cả cô y tá đang bận rộn bên cạnh cũng phải tò mò liếc mắt qua lại giữa tôi với Thẩm Nhất An.

"Em đi học đây, chiều nay có tiết."

Tôi nghiến răng hạ giọng.

Có lẽ Thẩm Nhất An không muốn bị mọi người nhìn nên cuối cùng cũng buông tay tôi ra.

"Tôi chưa từng thấy em chăm học như thế bao giờ."

Tôi giận dữ trừng mắt nhìn anh ấy, người đàn ông này biết rõ tôi rất cố gắng trong lần tuyển sinh đại học, nhưng bây giờ anh ấy lại nói ra mấy lời này!

"Không có học sinh không chăm chỉ, chỉ có thầy cô không chăm chỉ mà thôi."

Thẩm Nhất An dường như không bị ảnh hưởng bởi mấy lời nói vô tri của tôi, thay vào đó, anh còn cười: "... Còn mạnh miệng à."

Nếu anh ấy nói điều này với giọng điệu trách móc thì tôi còn có thể chấp nhận được, nhưng giọng điệu đó lại như thể đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.

Dường như những gì tôi nói và làm trong mắt anh ấy chỉ giống như một đứa trẻ đang cáu kỉnh mà thôi.

Trước kia là thế, bây giờ vẫn thế.

Luồng khí dâng trào lên trong ngực đột nhiên tiêu tán, giống như khinh khí cầu dễ dàng bị chọc thủng, nhanh chóng khô cạn, không còn lại chút khí nào.

Tôi mím môi, quay người bỏ đi.

Khi con người ta không vui, uống nước cũng sẽ bị mắc răng.

Buổi chiều tan học, tôi chỉ húp một bát cháo và nuốt mấy viên thuốc giảm đau, sau đó về KTX lăn ra ngủ.

Trong lúc mơ màng, bạn cùng phòng hình như chạm chạm vào trán tôi.

"Miêu Miêu, cậu nóng quá đấy, có phải sốt rồi không?"

Tôi cố gắng mở mắt ra, bạn cùng phòng bắt taxi đưa tôi tới bệnh viện.

"Sốt do nhiễm trùng."

Thấy cô y tá cầm kim tiêm chích vào mu bàn tay mình, tôi hốt hoảng quay đầu sang chỗ khác thì chợt thấy một bóng dáng quen thuộc vội vàng đi về phía mình.

Thẩm Nhất An.

Tôi sửng sốt, quay đầu lại: "Chị y tá, bệnh của em có nghiêm trọng không? Sao em cảm giác như mình bị ảo giác vậy?"

Đã khuya như vậy rồi, Thẩm Nhất An còn bận việc mà, sao anh ấy có thể xuất hiện ở chỗ này chứ?

Y tá không nhịn được bật cười: "Ảo giác cái gì?"

Bạn cùng phòng cũng mờ mịt: "Miêu Miêu, sao số điện thoại khẩn cấp trên máy cậu lại là bạn trai cũ thế!"

Tôi: "...???"

Tôi bị sốt, không nguy kịch lắm, tại sao cậu ấy lại gọi cho số khẩn cấp của tôi làm gì?!

Không, đó không phải vấn đề.

Vấn đề là... Thẩm Nhất An lại thực sự tới!

Tôi muốn chết quá.

Có thể thấy rằng Thẩm Nhất An đến rất vội, nhưng một người đẹp trai thì dù có đội bao tải lên người thì trông cũng vẫn đẹp.

Anh ấy đứng yên nhìn tôi từ trên xuống, bóng anh ấy được ánh đèn trong phòng kéo dài ra, khuôn mặt nửa sáng nửa tối.

Tôi cắn răng chịu đựng: "Thật xin lỗi, bạn cùng phòng của em nhầm lẫn..."

Tôi chưa nói xong thì một bàn tay mát lạnh đã đặt lên trán tôi.

Tôi ngưng lại.

Thẩm Nhất An nhìn bạn cùng phòng của tôi: "Cảm ơn em. Phần còn lại để tôi lo."

Một số người từ khi sinh ra đã có hào quang, chẳng hạn như Thẩm Nhất An.

Sau khi nghe được câu này, bạn cùng phòng của tôi đã lập tức đồng ý mà không cần suy nghĩ, cô ấy lập tức cầm túi chạy đi luôn.

Cô y tá cũng thở phào nhẹ nhõm: "Người nhà tới rồi hả? Được rồi, chăm sóc tốt cho bệnh nhân nhé!"

Tôi: "..."

Im lặng, tối nay tôi nên im lặng và vàng.

Hai tiếng sau, tôi lên xe của Thẩm Nhất An.

Mười lăm phút sau, tôi nhận ra được có gì đó không ổn.

"... Hình như đây không phải đường về trường em?"

Thẩm Nhất An liếc tôi một cái: "Giờ này KTX còn mở à?"

Tôi: "..."

Khó cho anh sau khi ra trường nhiều năm rồi mà vẫn có thể nhớ được chuyện này.

Nhưng mấu chốt bây giờ là...

Thẩm Nhất An khẽ nói.

"Tối nay tới chỗ tôi." 

Bình luận

Truyện đang đọc