NHẬN NHẦM BẠO QUÂN THÀNH VỊ HÔN PHU

Tiêu Diễm có chút khó chịu, hắn nghĩ lần này tiểu khả ái không thể trách hắn lừa nàng nữa chứ, hắn đã nói rõ tên thật của mình, chỉ cần nàng tìm hiểu thêm một chút hoặc nhắc đến hắn với Lâm thái y, thì sẽ hiểu được người mà nàng chọc phải rốt cuộc là ai.

“Lang quân, chàng… chàng đến rồi!” Dư Yểu giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của hắn, mắt mở to tròn, quay người lại nhìn thấy Đại Ngưu hộ vệ đứng sau hắn, lập tức hiểu ra tất cả.

Hộ vệ trong phủ nàng đều là do hắn sắp xếp, vậy nên đương nhiên hắn có thể tùy ý xuất hiện trước mặt nàng.

“Trả lời câu hỏi của ta, tại sao không nói cho Lâm thái y biết tên thật của ta? Hay là, nàng muốn ta tự mình nói với ông ấy? Bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp.” Tiêu Diễm nghiêng đầu suy tư, hình như tự hắn xuất hiện trước mặt Lâm thái y sẽ có sức ảnh hưởng mạnh mẽ hơn là do nàng nói ra.

Hắn muốn nàng, cho dù là Lâm thái y thì lão già đó cũng không dám nói gì khác.

“Đừng, lang quân, đừng mà.” Dư Yểu sợ hắn thật sự đuổi theo, vội vàng nhào tới ôm lấy cánh tay hắn.

Sợ hắn giận, nàng nịnh nọt cười với hắn: “Lang quân, ngoại tổ phụ tuổi đã cao, những ngày ta ở kinh thành đã xảy ra không ít chuyện, không muốn để ngoại tổ phụ phải lo lắng cho ta nữa.”

Chủ yếu Dư Yểu vẫn lo lắng thân phận Vũ Vệ quân của hắn sẽ khiến ngoại tổ phụ không thể chấp nhận, hơn nữa nàng vừa mới từ hôn, mọi việc vẫn nên kín tiếng một chút thì hơn.

Tiêu Diễm chậm rãi nhìn chằm chằm vào lúm đồng tiền nhỏ trên má nàng, giọng điệu có chút nghi ngờ: “Lâm thái y tuy tuổi cao, nhưng thân thể lại rất tốt, ta đã gặp qua rất nhiều người thân thể còn không bằng ông ấy.”

Rất nhiều triều thần tuổi còn nhỏ hơn Lâm thái y, nhưng tóc đã bạc trắng, râu của Lâm thái y vẫn còn đen nhánh, lưng cũng không hề còng.

“Ngoại tổ phụ thân thể khỏe mạnh chắc chắn là do Lâm gia có phương thuốc dưỡng sinh tốt. Lang quân, ta nhớ mẫu thân ta lúc nào cũng có khí sắc rất tốt, chàng xem, ta cũng sinh ra rất khỏe mạnh đấy.” Dư Yểu khéo léo chuyển chủ đề, kéo cánh tay hắn đi vào trong phủ, nói rằng mình có một thứ muốn cho Tiêu Diễm xem.

Nói đến đây, giọng điệu của nàng trở nên mềm mại, vẻ mặt cũng có chút ngại ngùng.

Tiêu Diễm lập tức hứng thú, hắn nghe Ngụy Bân nói tiểu khả ái đã chuẩn bị quà cho nhà họ Lâm, híp mắt đen nhìn chằm chằm nàng không rời: “Nếu không phải là thứ tốt nhất, ta sẽ phạt nàng.”

Thứ cho hắn nhất định phải tốt hơn thứ tặng cho nhà họ Lâm, không chỉ vậy, còn phải độc nhất vô nhị.

Nếu không… Từ góc độ của Dư Yểu, trong mắt hắn lóe lên tia hung dữ, hơi đáng sợ.

Còn phải là thứ tốt nhất nữa à.

Dư Yểu âm thầm so sánh giá trị của từng món đồ, hơi chột dạ, nói cho cùng, ấm trà Tử Vận của ngoại tổ phụ là quý giá nhất.

“Lang quân, chàng nhất định sẽ thích.” Nàng cẩn thận thay đổi cách nói, để nam nhân ngồi xuống chờ nàng một lát.

“Nhanh lên.” Tiêu Diễm liếc nàng một cái, lười biếng nằm xuống chiếc trường kỷ trong phòng nàng.

Trên đó trải một tấm nệm gấm mềm mại, còn thoang thoảng mùi thuốc nhàn nhạt trên người thiếu nữ, hắn khẽ thở dài thỏa mãn từ sâu trong cổ họng.

Lơ đãng nhìn quanh cách bài trí trong phòng nàng, phát hiện nàng thích những đồ vật màu nhạt, rèm cửa sổ màu xanh nhạt, màn giường cũng vậy, màu sắc quá nhạt che chắn chẳng được gì, cửa sổ đều mở toang, trong phòng rất sáng sủa.

Sáng sủa, thanh nhã, hoàn toàn khác với Kiến Chương cung của hắn.

Nhưng Tiêu Diễm không hề cảm thấy chán ghét, ánh mắt hắn vô định di chuyển theo ánh sáng và bóng tối trong phòng, cho đến khi thiếu nữ ôm một thứ gì đó từ ngoài cửa bước vào, vẻ mặt vui mừng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy sức sống cứ thế thu hút toàn bộ sự chú ý của hắn, hắn ngẩng đầu, trong đồng tử yên lặng phản chiếu bóng dáng của nàng.

“Lang quân, chàng mau xem, đây là thứ mà ta mất cả ngày lẫn đêm mới làm ra được.” Dư Yểu không hề chú ý đến ánh mắt khác thường này, nàng dâng chiếc hộp gỗ mun lên như dâng báu vật.

Nàng dùng giọng điệu vui vẻ để che giấu sự chột dạ của mình, nói thật, thứ bên trong còn không bằng chiếc hộp gỗ mun này đáng giá.

Tiêu Diễm khẽ nhướng mày, ngón tay thon dài nhẹ nhàng dùng lực, chiếc hộp gỗ mun được mở ra, một chuỗi hạt lớn nhỏ đều nhau nằm yên lặng bên trong.

Chuỗi hạt màu đỏ, đỏ rực như chu sa.

“Đây là cái gì?” Hắn nhận ra chuỗi hạt này không phải làm bằng ngọc cũng không phải bằng gỗ, đưa tay cầm lấy.

“Hương châu, là hương châu.” Dư Yểu tự giác giải thích với hắn, hương châu là do nàng nghiền các loại hương liệu thành bột rồi trộn lẫn vào nhau, sau đó xâu lại bằng dây, có thể đeo trên cổ tay.

“Màu đỏ rất hợp với lang quân, hơn nữa, nó, mùi hương của nó rất giống với mùi hương trên người ta.”

Dư Yểu nín thở nói xong câu này, ngón chân xấu hổ cuộn lại.

Nàng nhớ lúc ở Tô Châu, lang quân muốn nàng chế tạo ra hương liệu có mùi giống với hương thơm trong túi thơm của nàng, nhưng nàng đã không làm được, rồi hai ngày nay nàng đột nhiên hiểu ra, thứ mà lang quân thực sự ngửi thấy không phải là mùi hương trong túi thơm, mà là mùi hương trên người nàng…

Vì vậy nàng đã làm ra chuỗi hương châu này, cố gắng điều chế rất lâu, cho đến khi tự nàng ngửi rồi lại cho Lục Chi ngửi, mùi hương tỏa ra từ hương châu gần như giống hệt với mùi hương thường ngày trên người nàng.

Tiêu Diễm không nói gì. Hắn nâng chuỗi hạt lên mũi ngửi thật lâu, sau đó sờ từng hạt một, rồi đeo lên cổ tay còn trống kia.

Cổ tay còn lại đeo con cá nhỏ đang bơi lội.



Nhưng làm sao những hạt châu được xâu bằng tay có thể sánh được với ngọc bội được hình thành tự nhiên, tràn đầy linh khí?

Cổ tay nam nhân rắn chắc mạnh mẽ, đường nét thanh tú như được chạm khắc, chuỗi hạt màu đỏ đeo trên đó, tuy rằng tương phản rất rõ với làn da trắng nõn, nhưng nhìn kỹ thì lại thấy thật vụng về và cứng nhắc.

Dư Yểu nhìn mấy lần liền cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng mím môi, chủ động đưa tay ra, muốn gỡ xuống cho hắn.

“Xin lỗi chàng, lang quân, tay nghề của ta không tốt, hay là tháo ra thay bằng túi thơm đi.”

Nàng đưa tay ra, bị bàn tay to lớn của Tiêu Diễm nắm lấy. Dư Yểu muốn rút về nhưng sức lực không đủ, đành chịu thua.

Chàng, rốt cuộc là thích hay không thích đây? Nàng có chút không hiểu nổi.

Tiêu Diễm mặt không đổi sắc mà xoa nắn bàn tay nhỏ bé của nàng, từ đầu ngón tay hồng hào đến lòng bàn tay mềm mại rồi đến cổ tay mảnh khảnh, lực đạo rất nhẹ, sau đó lại dần dần trở nên mạnh hơn.

Cuối cùng, hắn dường như mất kiểm soát, có chút thô bạo kéo nàng đến chiếc sạp quý phi không quá rộng, đặt nàng vừa vặn lên đùi mình.

Cửa sổ đều mở, trong phòng ngoài phòng đều có người, Lục Chi ở đó, thị vệ Đại Ngưu cũng ở đó.

Dư Yểu xấu hổ vô cùng, dùng khuỷu tay chống n.g.ự.c hắn, nhỏ giọng bảo hắn buông nàng ra, bị nhiều người nhìn thấy như vậy, thật sự quá ngại ngùng.

“Lang quân, chàng đã nói rồi, giữa ban ngày ban mặt, chúng ta phải giữ lễ nghi.” Nàng thực sự ngượng ngùng, hai má và vành tai đỏ bừng, lại cúi đầu xuống.

“Bây giờ là trong phòng, không tính là giữa ban ngày ban mặt.” Tiêu Diễm chậm rãi phản bác lời nàng, vẫn nắm lấy ngón tay nàng mà xoa nắn không buông.

Dư Yểu hết lần này đến lần khác len lén liếc nhìn sắc mặt hắn, thấy hắn thản nhiên, dường như chỉ là ôm nàng một cái, không có ý định tiến thêm một bước, cũng không giống như sẽ hôn nàng, nàng liền bớt căng thẳng hơn một chút.

“Lang quân, chàng có thích chuỗi hạt thơm này không?” Dư Yểu đoán hắn hẳn là rất thích, nếu không sẽ không ôm nàng, động tác còn có chút ôn nhu.

“Không thích, quá xấu!” Tiêu Diễm không chút lưu tình đánh nát sự tự tin của nàng, còn yêu cầu nàng phải làm thêm một món quà thứ hai để bồi thường cho hắn.

“Không được lười biếng, nếu không ta sẽ bắt nàng đến chỗ của ta, nhìn chằm chằm nàng làm.” Hắn cong môi uy h.i.ế.p nàng, đôi mắt đen lạnh lẽo lóe lên tia tối tăm mà Dư Yểu không hiểu.

So với ôm nàng, hắn kỳ thật càng muốn cắn nàng, muốn đem nàng hòa vào m.á.u thịt.

“Ồ, biết rồi.” Nghe hắn nói không thích, Dư Yểu vừa chán nản vừa thất vọng, cụp hàng mi dài xuống.

Nàng thật sự đã rất dụng tâm rồi mà.

Nhìn bộ dạng ủ rũ của nàng, Tiêu Diễm thành công bị chọc cười, vui vẻ bật cười, mày như tranh vẽ.

“Nàng không phải muốn trồng dược thảo sao? Ta đã cho người tìm một ít cây non đến đây, nàng trồng cho ta xem.”

“Dược thảo a, được, được rồi.”

Tuy rằng còn chưa học được nhiều lắm, nhưng tấm lòng của hắn Dư Yểu không muốn lãng phí, nàng ra sân sau xắn tay áo lên, nghiêm túc bận rộn.

“Quá dày rồi, cây đó, còn có cây bên cạnh tách ra một chút.”

“Rắc một lớp đất mỏng rồi tưới nước, đừng tưới quá nhiều.”

“Cái đó bên cạnh tay nàng là cỏ dại, nhổ nó rồi vứt đi.”

……

Rõ ràng là Dư Yểu muốn trồng dược thảo, nhưng từ từ, nàng lại trở thành người bị sai bảo, Tiêu lang quân đang làm việc trong Vũ Vệ quân kia thoạt nhìn còn hiểu biết nhiều hơn nàng.

Thiếu nữ hoang mang một lúc, rất nhanh liền mệt đến thở nhẹ, cũng không còn tâm trí suy nghĩ vì sao hắn lại hiểu biết mấy thứ này nữa.

Dược thảo mới trồng được một nửa, Tiêu Diễm dường như rất hài lòng với hành động của nàng, chủ động tiến lên nắm lấy bàn tay dính đầy bùn đất của nàng.

Chờ Dư Yểu được hắn dắt tay trở lại sân trước, nàng liền thấy trong sân chất đầy đồ đạc, có quần áo bốn mùa của nữ tử, còn có trang sức, còn có cả cây cung ngắn bị nàng cất đi kia nữa.

Trên bàn bày một đĩa vải tươi mới hái còn đang tỏa ra khí lạnh, bên cạnh còn có bánh sữa mật ong, bánh trôi ngũ sắc và các loại điểm tâm thịnh hành ở kinh thành.

Thậm chí còn có mấy món ăn mà Dư Yểu chưa từng thấy, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

“Đói bụng chưa?” Hắn nhẹ giọng hỏi, Dư Yểu lập tức gật đầu, đồng thời cảm thán sản vật kinh thành quả nhiên phong phú hơn Tô Châu nhiều.

Nhiều đồ ăn thức uống nàng đều chưa từng thấy qua.

Dư Yểu liếc mắt nhìn cây cung ngắn kia, miệng đang nhai quả vải thơm ngọt, chỉ cảm thấy mọi thứ trước mắt dường như không đáng sợ chút nào?

Tốt đẹp hơn nàng tưởng tượng nhiều.



Đôi mắt to của nàng vui vẻ cong thành hình trăng non, Tiêu Diễm không chớp mắt nhìn nàng, dùng ngón tay lau đi nước trái cây dính trên khóe miệng nàng.

“Lang quân, làm sao vậy?” Dư Yểu thấy hắn nhìn mình lâu như vậy, có chút bất an xoắn ngón tay, hỏi hắn.

“Không có gì, ta chỉ đang nghĩ, sau này nàng cũng phải giống như hôm nay.”

Hắn nghiêng đầu l.i.ế.m sạch nước trái cây trên đầu ngón tay, đôi mắt đen sâu không thấy đáy.

Dư Yểu đỏ mặt không nói gì.

***

Sau khi dùng xong bữa tối, Tiêu Diễm liền rời đi, Dư Yểu cảm thấy mình không thể bỏ dở giữa chừng nên lại bắt đầu trồng dược thảo.

Tuy rằng mệt muốn chết, nhưng nhìn thấy từng cây non, nàng lại hài lòng mỉm cười.

“Nương tử, nô tỳ vừa xem qua rồi, quần áo và trang sức trong rương lại khác với trước đây.” Lục Chi thấy nàng trồng xong dược thảo, vội vàng tiến lên đưa khăn tay sạch sẽ, nói cho nàng nghe phát hiện của mình.

Tiêu lang quân đi rồi, lá gan của bọn họ cũng lớn hơn. Lục Chi đi dọn dẹp rương trong sân, cứ tưởng mấy rương này là đồ nương tử để quên trên thuyền, nhưng nàng không ngờ lại không phải.

Quần áo và trang sức bên trong đều là mới, hoàn toàn khác với đồ mua ở Tô Châu!

“Là đồ mới?” Dư Yểu nghe vậy cũng có chút kinh ngạc, nàng vội vàng đi qua xem, sắc mặt có thoáng chốc trống rỗng.

Một lúc lâu sau, nàng khẽ lẩm bẩm một câu, “Lang quân thật sự quá lãng phí.”

Những thứ này chắc chắn là mới làm, nhìn tinh xảo hơn, chắc chắn tốn không ít bạc.

Dư Yểu đột nhiên có chút đau lòng, thầm nghĩ bổng lộc của lang quân có đủ chi tiêu không?

“Đại Ngưu, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.” Nghĩ đến đây, nàng khẽ ho một tiếng, ánh mắt rơi vào người thị vệ cách đó không xa.

“Dư nương tử xin cứ nói.” Là phó tướng đắc lực bên cạnh Lê Tùng Lê lang tướng, Ngụy Bân từ chỗ ban đầu kháng cự bất đắc dĩ đến bây giờ đã chấp nhận cái tên Đại Ngưu, hắn cung kính gật đầu, ra hiệu cho Dư Yểu nói.

“Lang quân, chàng ấy có thiếu bạc không?” Dư Yểu tiến sát lại gần thị vệ, hạ giọng hỏi.

Bộ dạng thần thần bí bí như đang hỏi bí mật động trời gì vậy.

Úy Bân có thể cảm nhận được có mấy ánh mắt đang tập trung vào mình, hắn lặng lẽ lùi về sau một bước,lấy khoảng cách với thiếu nữ, sau đó nghiêm túc trả lời, “Bẩm nương tử, chủ tử không thiếu bạc.”

Giọng hắn hơi lớn, Lục Chi cũng nghe thấy, cũng nói Tiêu lang quân không giống người thiếu tiền.

Dư Yểu bất đắc dĩ thở dài, “Không thiếu tiền, nhưng cũng không thể phung phí như vậy a.”

Tiêu hết rồi thì phải làm sao?

***

Trên đường trở về cung, Tiêu Diễm còn chưa biết tiểu đáng thương đã lo lắng hắn tiêu xài hoang phí sẽ phá sản.

Cách kiệu, Thường Bình bẩm báo với hắn phản ứng của Phó gia và nhà Tuyên thừa tướng về việc ban hôn, “Phó phu nhân rất vui mừng về hôn sự này, Phó thế tử phản ứng tương đối bình thản, nhà Tuyên thừa tướng đều tỏ ra vui mừng, đã bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho Tuyên tiểu thư.”

Ngón tay Tiêu Diễm nhàm chán gõ gõ lên tay vịn, “Đáng tiếc, xem ra tiểu đáng thương còn chưa biết chuyện này.”

“Hẳn là Lâm gia chưa nói.” Ý của Thường Bình là, trừ Lâm gia ra, với thân phận hiện tại của Dư Yểu còn chưa thể tiếp xúc với tin tức của những nhà quyền quý này.

“Lâm gia thật vô dụng!” Tiêu Diễm khinh thường hừ một tiếng, cảm thấy Lâm gia toàn là đám phế vật, còn muốn tính toán tài sản trong tay tiểu đáng thương.

May mà cô nương nhỏ bé đáng thương không mềm lòng, nếu thật sự bị bọn họ tính kế trúng, chắc chắn Thái Y Viện hôm đó sẽ khiêng ra hai cỗ thi thể.

Tiêu Diễm chưa bao giờ là người mềm lòng.

Thường Bình im lặng không lên tiếng, hắn cũng cảm thấy vận may của Dư cô nương không tốt lắm, nhà mẹ đẻ duy nhất có thể dựa vào vậy mà cũng không có tác dụng.

Cho dù bệ hạ không ra tay, e rằng hắn cũng sẽ âm thầm thúc đẩy một phen.

"Bệ hạ, phía trước có người chưa lui xuống, nô tài lập tức đi xua đuổi." Lúc này, đám cung nhân dường như phát hiện ra điều khác thường, vội vàng bẩm báo để kiệu dừng lại.

"Ồ, là ai to gan như vậy?" Tiêu Diễm thuận miệng hỏi.

"Hình như, là lang quân và tiểu thư nhà họ Chử ở Thanh Châu, được lão phu nhân triệu vào cung." Cung nhân cẩn thận trả lời.

Bình luận

Truyện đang đọc