NHÂN SINH TỰA LỤC BÌNH - 木易

Ta là Tự Như Vi, là nữ nhi của Thái phó phủ lừng lẫy Kinh thành.

Vào yến tiệc Trung thu, ta cứu được tiểu công chúa Hoành Dương suýt nữa trượt chân rơi xuống nước.

Thái hậu khen ta phẩm tính ôn hòa thiện lương, tài mạo song toàn, khiến cho bà rất hài lòng về ta.

Một đạo ý chỉ đem ta gả cho Niếp Hàn Sơn, là Trấn Bắc vương đương triều thanh danh hiển hách.

Sắc mặt ta tái nhợt, thiếu chút nữa đã té ngã, vội vàng quỳ gối. “Như Vi tài hèn học ít, thực không xứng với Trấn Bắc vương, xin thái hậu nương nương thu hồi ý chỉ.”

Ai cũng biết trong hậu viện vương phủ có một nữ tử, chính là người trong lòng Trấn Bắc vương được đưa từ chiến trường về.

Hắn cũng từng nói đời này sẽ không cưới thê nạp thiếp, muốn cùng nàng ta một đời một kiếp một đôi người.

Kết hôn trong hoàn cảnh này…

Ta lén liếc mắt nhìn hắn, quả nhiên thần sắc âm trầm, khuôn mặt cũng đột nhiên đen lại.

Sau đó, phụ thân và mẫu thân vì buồn lo cho ta mà hơn nửa tháng trời đều ngủ không ngon giấc.

Thậm chí cũng đã trình lên bệ hạ nhưng đều bị trả về.

Ta vốn cho rằng Trấn Bắc vương sẽ chủ động từ hôn, nhưng cuối cùng hắn lại im lặng không nói một lời.

Vào ngày đại hôn, phu thê làm lễ đối bái.

Một nha hoàn từ ngoài cửa vội vàng chạy tới, nàng ta lảo đảo rồi ngã nhào trên đất:

"Vương gia! Vương gia! Ngài mau đi xem! Liễu di nương... Liễu di nương đột nhiên lên cơn đau tim, sắp không xong rồi."

Sắc mặt Niếp Hàn Sơn biến đổi, hắn lập tức ném lụa đỏ trên tay xuống. Rồi hắn phất tay áo bỏ đi dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả tân khách, bỏ lại một mình ta ở chỗ thành thân.

Xuyên qua tấm khăn hỉ trùm đầu, ta nhìn thấy hắn một thân hồng y ngày càng xa dần, tay nắm lụa đỏ cũng trở nên lạnh lẽo.

Tân lang đã đi rồi, cũng không bái đường được nữa, ta vén hỉ khăn ở trên đầu xuống.

Giữa lúc bọn họ còn nghĩ rằng ta sẽ tức giận bỏ đi, thì ta chỉ mỉm cười.

Rồi ta lấy danh nghĩa Trấn Bắc vương phi để tiếp đón tân khách dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Thái hậu chỉ hôn, bệ hạ tác thành, cửa hôn sự của ta và Trấn Bắc vương Niếp Hàn Sơn cũng không chỉ đơn giản là việc kết thân giữa hai nhà, không thể gây ra thị phi. Đối với chuyện này phụ thân ta cũng không tránh được.

Những người ở đây cũng càng không thể đắc tội với Trấn Bắc vương và Tự gia, dù có những suy nghĩ khác lạ nhưng cũng không dám làm to chuyện, đều đồng loạt đến tiền viện để nhập tiệc.

Chỉ có huynh trưởng của ta là tức giận, nhất quyết muốn lấy lại công đạo cho ta, nhưng bị ta kéo lại "Ca ca đừng đi! Không có việc gì."

"Mới là đại hôn mà hắn dám làm nhục muội!"

"Muội và hắn vốn không phải là phu thê bình thường, càng không nói tới lưỡng tình tương duyệt. Trước khi thành thân thì muội cũng đã chuẩn bị tâm lý rồi, xưa nay được mấy người phu thê trăm năm ân ái chứ. Thực ra tương kính như tân cũng là một cách ở chung.

"Hôm nay hắn đã tát vào mặt muội, nhưng cũng là tát vào thể diện của bệ hạ và thái hậu nương nương. Không cần ca ca phải ra tay, bệ hạ và thái hậu nương nương tất sẽ tự có quyết định."

Ca ca cắn răng thở dài, sau đó nhìn ta thương tiếc: "Nhưng mà… Vi Vi, như thế này thì quá tủi thân cho muội rồi."

Ta khẽ thở dài một hơi, lắc đầu rồi không nói nữa.

Sau đó nha hoàn của ta bẩm báo lại, phụ thân và ca ca cũng không cho Niếp Hàn Sơn được yên ổn. Hắn cũng tự biết mình sai nên im lặng không nói câu nào.

Buổi tối hôm đó, hắn rốt cuộc đã bước vào phòng tân hôn. Đáng lẽ phải có rượu giao bôi, nghi thức vén hỉ khăn của tân nương,... nhưng đều bị ta phân phó người hầu dọn dẹp hết. Ngay cả những vật hỉ trên giường như đậu phộng, hạt sen, long nhãn,... cũng bị dọn sạch sẽ không chừa lại chút gì.

Nến đỏ cháy rực rỡ, ngọn đèn dầu mập mờ, trước mắt toàn là màu đỏ, hoàn toàn đối lập với khuôn mặt lạnh như băng của hắn.

Ta ngồi ở trước bàn trang điểm, sai nha hoàn thiếp thân là Hổ Phách giúp ta gỡ tóc, khi có người vào cửa thì ta quay đầu lại "Vương gia, Liễu di nương còn ổn không?"

Hắn ngồi xuống trước bàn, sắc mặt mờ mịt dưới ánh đèn. Hắn dường như có chút áy náy, chỉ trầm mặc một lát rồi mới lên tiếng.

“Nhu Nhi vẫn luôn ốm yếu, chuyện hôm nay nàng ấy cũng không phải cố ý. Là do hai ngày trước gặp phải gió độc, cũng là nha hoàn cẩn thận nên mới báo với ta. Bản vương thay mặt nàng ấy tạ lỗi với phu nhân, hôm nay khổ cho phu nhân rồi.”

"Lời này của Vương gia, ta không dám nhận." Ta thu liễm nụ cười trên mặt, sau đó nhìn hắn rồi nói tiếp.

"Vương gia và ta đều rõ ràng, cửa hôn sự này là do bệ hạ và thái hậu nương nương hạ chỉ. Ta biết Vương gia đã có người trong lòng, cũng không định tranh giành gì với nàng ta. Chỉ là việc đã đến nước này, từ nay ta sẽ xử lý tốt chuyện trong phủ, hoàn thành chức trách của một thê tử. Những thứ khác ta không mong cầu gì hơn, nhưng ta hy vọng có thể sống an ổn qua ngày ở chính viện, xin Vương gia thành toàn."

Vốn là đôi bên không tình không nguyện, lại còn ra vẻ với nhau làm gì.

Chẳng bằng phân rõ địa bàn ra, cả hai cùng sống nhẹ nhàng thoải mái.

Như vậy cũng khá công bằng, có lẽ cũng rất đúng ý định của Niếp Hàn Sơn.

Quả nhiên, lông mày hắn hơi nhíu lại, hắn nhìn khuôn mặt tươi cười của ta dưới ánh nến đỏ rồi trầm giọng "Bản vương sẽ cho nàng đầy đủ thể diện."

"Đa tạ vương gia."

Dứt lời, ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bảo Hổ Phách tiếp tục gỡ mũ phượng trên đầu ta, cả vai và cổ ta cũng trở nên đau nhức.

Niếp Hàn Sơn cũng là một thân mùi rượu, hắn ngồi một lúc rồi tự giác đi ra phía sau tắm rửa.

Lúc hắn đi ra thì ta đã tìm được một quyển du ký rồi rảnh rỗi dựa vào đầu giường đọc sách, không có chút e thẹn nào của tân nương tử đối với phu quân.

Niếp Hàn Sơn cũng có chút mệt mỏi, hắn nhìn ta rồi tự mình lên giường, kéo chăn gấm đắp lên người.

Giường cưới bách điệp khắc hoa này là do mẫu thân chuẩn bị cho ta xuất giá, cố ý mới đại sư Tô của Giang Nam làm trong một năm rưỡi mới hoàn thành.

Ngoại trừ tinh xảo thì đặc điểm duy nhất chính là rất lớn, cho dù hai người nằm thì vẫn còn rộng rãi.

Thấy người đã ngủ rồi, trời cũng không còn sớm, ta đặt sách xuống rồi bò ra khỏi giường định thổi tắt nến long phượng.

"Nàng làm gì vậy?" Hắn khó hiểu nhìn ta.

Theo tập tục trong kinh, nến long phượng phải được thắp trong đêm động phòng hoa chúc cho tới bình minh, ngụ ý phu thê ân ái, trăm năm hòa hợp.

Nhưng ta và hắn thì lại không cần những thứ này.

Ta chậm rãi bò trở lại bên giường, kéo thêm một cái chăn gấm đắp lên người rồi nhẹ giọng nói: "Có ánh sáng, ta ngủ không được."

Ta nhấc người và cách xa Niếp Hàn Sơn một khoảng lớn.

Tuy là đêm động phòng hoa chúc, nhưng chúng ta dường như đã hiểu được một sự ăn ý không nói thành lời.

Niếp Hàn Sơn sẽ không chạm vào ta, trước khi kết hôn ta đã sớm dự liệu chuyện này, thậm chí bây giờ ta còn có chút dễ chịu.

Ta chỉ nhìn chằm chằm tấm lụa đỏ trên đầu giường, trong lòng khó tránh khỏi sầu muộn.

Thiếu nữ vốn có nhiều tâm sự, lập gia đình cũng xem như là lần thứ hai được đầu thai. Ta cũng từng nghĩ xem phu quân tương lai của mình sẽ như thế nào, cao hay thấp, béo hay gầy, quả cảm hay là hào hoa phong nhã?

Ta với hắn sẽ như đôi oan gia hoan hỉ, hay là ân ái như cha và mẫu thân, hay là cử án tề mi, coi nhau như khách.

Hôm nay đều có đáp án, phu quân của ta văn tài võ lược cái gì cũng giỏi, chỉ là hắn đã có người khác trong lòng.

Tranh giành tình cảm từ một người không yêu mình là một chuyện rất ngu ngốc.

Lòng người luôn thiên vị, cho dù có vì hắn làm bao nhiêu chuyện thì trong mắt hắn sẽ chỉ là phiền phức.

Cứ như vậy đi, không cần thương yêu, nhưng cần thể diện.

Trong bóng tối, ta nhắm mắt ép mình chìm vào giấc ngủ, nước mắt từ từ lăn dài trên khóe mi.

Không lâu sau thì đột nhiên có tiếng gõ cửa lớn, kèm theo tiếng cãi vã kịch liệt.

Ta nhíu mày rồi cao giọng "Hổ Phách, xảy ra chuyện gì?"

“Triệu ma ma của Phương viện xông vào, nói là Liễu di nương khó chịu, nhất định muốn đi tìm Vương gia.” Hổ Phách vừa tức giận vừa lo lắng.

Niếp Hàn Sơn xoay người muốn đứng dậy: "Bản vương đi xem."

Hắn tiến lên một bước, ta liền dùng sức kéo tay hắn lại:

“Ta biết Vương gia sủng ái Liễu di nương. Nhưng hôm nay bái đường, Vương gia đã làm mất hết thể diện của ta trước mặt mọi người. Ngài sau này muốn đi đâu thì ta không quản được, nhưng xin ngài ở lại đêm nay. Ta cũng là cô nương trong sạch, được phụ mẫu và ca ca nâng niu trong tay mà lớn lên, mong rằng Vương gia cho Tự gia chúng ta chút mặt mũi.”

Ta yên lặng nhìn hắn rồi nắm cánh tay của hắn thật chặt, chặt đến mức có thể cảm nhận được cơ bắp căng cứng. Ta một bước cũng không nhường, cố tình nhấn mạnh từng chữ.

"Vương gia mới vừa rồi còn nói sẽ cho ta thể diện, việc này để cho ta xử lý, Vương gia ngủ trước đi."

Không đợi hắn trả lời, ta xuống giường trước rồi thắp đèn. Ta mặc giá y hoa lệ vào trên người, cố ý đi trước mặt hắn như một lời nhắc nhở.

Niếp Hàn Sơn cũng không đi nữa mà quay trở lại bên giường.

Ta đẩy cửa đi ra ngoài, âm thanh ồn ào biến mất, hiển nhiên mọi người không ngờ rằng lại là ta chứ không phải Vương gia. Triệu ma ma cũng thất kinh.

"Phu nhân."

Ta nhìn mọi người một vòng, ánh mắt dừng lại ở Triệu ma ma cùng tiểu nha hoàn vài giây, không chờ bọn họ mở miệng thì ta đã phân phó:

"Hổ Phách cầm lệnh bài của ta đi mời Triệu thái y đến xem bệnh cho Liễu di nương, mặt khác Triệu ma ma gây náo loạn giữa đêm khuya thì phạt ba mươi đại bản, nhốt vào phòng chứa củi, đợi ngày mai xử lý."

Hổ Phách nhoẻn miệng cười: "Vâng ạ."

Một bà tử ở bên cạnh hơi do dự "Phu nhân, ngày đại hôn mà thấy m.áu thì sợ là không lành."

Ta cười lạnh một tiếng:

"Đúng vậy! Các ngươi cũng biết đây là đại hôn của Vương gia và bản vương phi, thế nào lại để cho một bà tử không biết lễ nghĩa ở bên ngoài gây nháo loạn. Ta không ngờ quy củ của Trấn Bắc vương phủ lại như vậy đấy, lôi xuống!"

Thấy ta nổi giận, mọi người bắt đầu ra tay, Triệu ma ma trước khi bị kéo đi còn không cam lòng kêu lên: "Vương gia! Vương gia!"

Có lẽ là phiền phức, giọng nói lạnh lùng của Niếp Hàn Sơn từ bên trong truyền ra: "Vả miệng."

Lời này vừa dứt, có người liền chặn miệng của bà ta lại, nhanh chóng lôi bà ta xuống phòng chứa củi.

[Lưu ý: Vì hơi dài nên có thể sẽ bị FB cắt 1 đoạn, các khách iu nếu không đọc được thì bấm vào l.ink Google Docs dưới comment nhé.]

2.

Trên đời làm gì có bức tường nào mà gió không thể lọt qua.

Ngày thứ hai, chuyện đại hôn của ta và Niếp Hàn Sơn bị truyền khắp nơi, ta từ nữ nhi Thái phó được người người hâm mộ, trở thành trò cười của cả kinh thành.

Bệ hạ và thái hậu nương nương liền gọi Niếp Hàn Sơn tiến cung dạy dỗ một phen. Thái hậu và hoàng hậu còn cố ý ban cho ta cung nữ đắc lực bên người để an ủi, đồng thời cũng là cảnh cáo Liễu di nương.

Khi xong chuyện, ta dẫn Hổ Phách qua đó thăm nàng ta.

Vị Liễu di nương này thân thể mảnh mai, trúng gió liền bị bệnh, đây chính là tâm can bảo bối của Niếp Hàn Sơn, không dễ đụng vào.

Ta mới vừa đi tới ngoài cửa thì thấy Liễu di nương khóc thút thít ở trong lòng Niếp Hàn Sơn.

"Hàn Sơn, tin ta đi, ta không phải cố ý quấy rầy đại hôn của chàng và vương phi, là bởi vì ta không khỏe, mẫu thân cùng Tiểu Hoàn cũng lo lắng cho ta, cho nên mới…"

Vừa nói vừa ho khan vài tiếng, Niếp Hàn Sơn rất quen thuộc mà vỗ lưng nàng ta.

Thân thế của Liễu di nương cũng không phải là bí mật, nghe nói năm đó ở chiến trường vì cứu Niếp Hàn Sơn nên mới bị bệnh. Cụ thể bệnh tình như thế nào thì ta cũng không rõ, chỉ biết là Niếp Hàn Sơn rất ưu ái nàng ta.

Quen nhau chốn sinh tử, tình nghĩa thắm thiết như vậy thì người khác làm sao có thể sánh bằng?

Mà thực ra ta cũng không muốn so sánh.

Hổ Phách ở sau lưng ta cũng không nhịn được nữa, chỉ ho khan một tiếng xem như nhắc nhở.

Lúc này hai người họ mới chú ý tới ta.

Liễu di nương ngẩng đầu nhìn về phía ta, trên môi lộ ra nụ cười tái nhợt "Vương phi."

Nói xong thì miễn cưỡng chống đỡ đứng dậy để xuống giường hành lễ, nửa đường lại ngã vào trong lòng Niếp Hàn Sơn.

Ta cũng chẳng buồn xem nàng ta là thật hay chỉ giả vờ, liền ân cần độ lượng nói: “Sức khỏe của muội muội không được tốt, cũng đừng xuống giường, nên an tâm tĩnh dưỡng mới phải."

"Đều là thiếp không tốt, hôm nay đáng lẽ phải đến chính viện dâng trà cho phu nhân, lại còn làm phiền phu nhân sang đây thăm thiếp, quả thực là không nên. Thiếp còn quấy nhiễu đại hôn của Vương gia và Vương phi, đúng là có lỗi."

"Muội muội khách khí rồi, đều là chuyện nha hoàn bà tử làm ra, không cần lo lắng làm gì. Hôm qua thái y đến có nói thế nào?" Ta nói cười vui vẻ, cũng rất tò mò về bệnh tình của nàng ta.

"Chỉ là bệnh cũ nên mới đau tim, không chịu nổi gió lạnh. Mấy năm nay nhờ có Vương gia chăm sóc nên thiếp mới qua khỏi, Vương phi không cần để ở trong lòng, bình thường nghỉ ngơi nhiều chút là tốt rồi."

Nàng ta nói chuyện ôn hòa, nhưng câu nào câu đấy cũng đều sâu xa.

Không chịu nổi gió lạnh, Vương gia coi trọng, đây chẳng phải là nói ta không thể dùng thân phận Vương phi này để áp chế nàng ta sao?

Theo quy củ, thân là di nương thì sáng tối đều phải đến chính phòng hầu hạ. Nhưng nàng ta đã nói vậy, lỡ như sức khỏe không tốt xảy ra chuyện gì, thì đó chẳng phải là lỗi của ta hay sao?

Ta cười nhẹ, vừa vặn ta cũng không muốn gặp mặt nàng ta.

Ta đối với Niếp Hàn Sơn cũng không có ý gì, chỉ muốn an nhàn vui vẻ qua ngày, lúc này thì lại càng thêm thoải mái.

"Muội nói thế làm cho tỷ tỷ đau lòng, nếu thân thể không tốt thì cũng không cần sáng tối đến thỉnh an, muội điều dưỡng cho tốt là được rồi."

Vì ta rộng lượng nên Niếp Hàn Sơn rất hài lòng, vừa nói chuyện một lúc thì nha hoàn bưng chén thuốc vào trong.

Nha hoàn phục vụ nàng ta uống thuốc nghỉ ngơi, ta và Niếp Hàn Sơn rời khỏi Phương viện.

Đi được nửa đường, Niếp Hàn Sơn đột nhiên nói với ta: "Nhu Nhu sức khỏe không tốt, chỉ sợ sau này sẽ phiền đến phu nhân."

Ta sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng kịp.

Hắn nói lời này, rõ ràng là muốn ném việc chăm sóc Liễu di nương lên đầu của ta.

Khi nãy ta nói nhiều như vậy cũng là muốn ném củ khoai tây nóng hổi này đi. Dù sao chăm sóc tốt thì chưa chắc sẽ được thưởng, nhưng nếu có chuyện gì thì chắc chắn sẽ gây ra bất mãn.

Hắn nghĩ ta rộng lượng nên muốn được voi đòi tiên?

Ta cố nén lửa giận trong lòng, nhìn thẳng vào mắt của hắn rồi lạnh nhạt.

"Vương gia có phiền toái gì sao? Trước khi ta vào phủ thì hạ nhân cũng đã chăm sóc rất tốt, bọn họ cũng biết cách chiếu cố Liễu di nương hơn ta. Ta cũng không gạt Vương gia, thân thể của ta không được tốt lắm. Nếu Vương gia nguyện ý thì chờ ngày lại mặt có thể hỏi mẫu thân ta."

Mẫu thân ta cũng vì chuyện ta phải gả cho Niếp Hàn Sơn mà vẫn luôn đau buồn, khi nghe được chuyện vào ngày đại hôn thì lập tức ngã bệnh.

Dù rằng ta lo lắng nhưng cũng chỉ có thể sai người quay về an ủi vài câu.

Vừa nhắc tới đây thì hắn lập tức ngậm miệng, chắc cũng nghĩ ra là mình làm không đúng.

"Bản vương không phải có ý đó, hôm nay phu nhân đã vào phủ, mọi việc trong phủ đều muốn giao về trong tay phu nhân. Nhu Nhu nhiều bệnh, sau này không tránh khỏi nhiều chuyện phiền toái, chỉ sợ làm khổ phu nhân. Về phần nhạc mẫu bên kia, vào ngày lại mặt thì Hàn Sơn sẽ đích thân thỉnh tội, hôm qua thật sự là làm cho phu nhân phải chịu tủi thân rồi."

Đại khái là nghe được giọng nói ta lạnh lùng, hắn chỉ yên lặng nhìn ta:

"Bản vương biết phu nhân rộng lượng, còn lại đành nhờ cậy phu nhân." Nói xong thì hai tay nắm lại đặt ngay trước ngực, trịnh trọng thi lễ với ta một cái.

Lòng ta khẽ run lên một chút, đường đường là Trấn Bắc vương, đứng ở trước mặt thiên tử cũng có thể miễn hành lễ, một nam nhân bất khả xâm phạm trong mắt người ngoài, lúc này đây lại đang cúi đầu trước ta.

Nhất thời ta cũng không biết nên cảm khái Niếp Hàn Sơn tình sâu như biển, hay là nên ghen tị với sự may mắn của Liễu Nhu Nhi cô nương.

Ta chỉ biết một chuyện: Đó là ta là người duy nhất phải hy s.inh trong cuộc hôn nhân này.

Có lẽ kiếp trước ta phải tàn ác lắm thì kiếp này mới phải gánh nghiệp, rơi vào hoàn cảnh khốn khó như thế này.

Ta đè nén chua xót trong lòng, tránh đi hành động thi lễ của hắn, chỉ quay đầu lại để hắn không nhìn thấy nước mắt ta lặng lẽ rơi.

"Vương gia khách khí, thời gian không còn sớm, ta còn có việc cần xử lý nên không thể tiễn Vương gia, Vương gia đi thong thả."

Nói xong cũng không đợi hắn đáp lại, ta dẫn theo nha hoàn Hổ Phách rời đi.

Hổ Phách đỡ cánh tay của ta, lo lắng nhìn ta rồi nói: "Tiểu thư."

Ta giơ tay lau đi nước mắt, nhếch miệng trấn an nàng "Yên tâm, ta không sao, tuy rằng không có cảm tình nhưng ít nhất Niếp Hàn Sơn cũng thấu tình đạt lý, cuộc sống sau này cũng không quá khó khăn."

Ba ngày sau chính là ngày lại mặt.

Mẫu thân ôm ta trong nước mắt, Niếp Hàn Sơn quả thực cũng cho ta đủ thể diện, hắn đích thân tạ lỗi với phụ mẫu ta.

Phụ thân mẫu thân ta tuy rằng không thích, nhưng ta cũng đã gả vào vương phủ rồi. Cả đời ân sủng họa phúc đều dựa vào hắn, cuối cùng cũng không thể nhiều lời hơn.

Bữa cơm ngày lại mặt tuy không phải vui vẻ, nhưng tính ra cũng không quá nặng nề.

Trước khi đi, mẫu thân kéo ta lại rồi hỏi đã viên phòng hay chưa.

Nhìn ánh mắt chờ đợi của mẫu thân, ta cũng không nỡ để bà ấy thất vọng, ta cố tình ngại ngùng một chút rồi gật đầu.

Nhìn mẫu thân thở dài một hơi rồi cảm tạ trời đất, trong lòng ta truyền đến cảm giác bi thương.

Vừa ra ngoài thì ta lại nhìn thấy phụ thân cùng với Niếp Hàn Sơn đang nói chuyện.

"Vi Vi từ nhỏ đã được nuông chiều, đôi lúc tính cách sẽ hơi cứng cỏi. Sau này nếu có chỗ nào không hiểu chuyện thì hy vọng Vương gia đừng tính toán với nó, lão phu ở chỗ này xin cảm tạ Vương gia."

Vừa nói phụ thân ta vừa cúi đầu, trịnh trọng hành lễ với Niếp Hàn Sơn.

Nhìn cảnh này, cổ họng ta như nghẹn lại, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Người đang khom lưng là ai?

Là phụ thân ta, là Thái phó của Thái tử.

Năm đó tiên đế có ý muốn bỏ trưởng tử, ông ấy dẫn các quan quỳ xuống trước điện thái cực. Kể từ ngày đó, lưng của phụ phân chưa từng cong xuống bao giờ, vậy mà bây giờ lại phải khom xuống vì ta.

Ta che miệng lại, miễn cưỡng để không khóc ra thành tiếng.

Niếp Hàn Sơn hiển nhiên cũng kinh hãi, hắn vội vã tránh lui ra, giơ tay lên nâng phụ thân ta dậy: "Nhạc phụ, ngàn lần không được, mời người đứng lên."

"Ta biết Vương gia trong lòng có người khác, cũng không cầu Vương gia thương yêu, chỉ mong Vương gia đối xử tốt với Vi Vi."

m thanh trầm buồn, chất chứa tình yêu thương của phụ thân dành cho nhi nữ.

Niếp Hàn Sơn trầm mặc, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc khó tả:

"Nhạc phụ yên tâm, Vi Vi nếu là gả cho con, con sẽ đối xử tử tế với nàng."

"Được."

Phụ thân nở nụ cười, đây là nụ cười chân thật nhất ngày hôm nay của ông ấy.

Ta trốn sang một bên, nước mắt rơi đầy trên mặt, một lúc sau mới ổn định tâm trạng rồi đi ra ngoài.

Phụ thân dặn dò ta như thể không có chuyện gì, sau đó tự mình tiễn ta ra cửa.

Xe ngựa dừng lại trước cửa chính, Niếp Hàn Sơn đỡ ta lên xe. Xe chạy được một quãng đường dài, ta không nhịn được mà vén rèm nhìn lại. Chỉ nhìn thấy hình ảnh già nua của phụ thân vẫn còn đứng trước cửa, vẫn nhìn về phía xe ngựa của ta.

Ta cũng không nhịn được nữa mà kéo rèm xe xuống, cũng không để ý Niếp Hàn Sơn còn đang bên trong xe. Ta quay người lại rồi cúi đầu khóc không thành tiếng.

Niếp Hàn Sơn giơ tay lên như là muốn an ủi ta, nhưng cuối cùng vẫn thu tay về.

Trong lòng bất mãn, ta giương đôi mắt đỏ bừng rồi lớn tiếng chất vấn: "Ngài không thích ta, sao còn đồng ý thành hôn với ta làm gì?"

Trong thời gian chờ ngày thành thân, ta đã hy vọng hắn sẽ làm gì đó để từ hôn, để dẹp mối hôn sự này lại.

Niếp Hàn Sơn nhắm mắt lại rồi thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."

Kết cục đã thành như vậy, ta cũng không biết phải nói gì hơn.

Xe ngựa tiến về Trấn Bắc Vương Phủ.

Vừa vào viện thì đã nhìn thấy Liễu di nương dẫn theo nha hoàn Tiểu Hoàn đứng trước cửa. Nhìn thấy chúng ta đi cạnh nhau thì vội vàng tiến lên đón tiếp.

Đôi mắt kia dính chặt lên người Niếp Hàn Sơn.

"Hàn... Vương gia, Vương phi."

"Không phải thân thể còn chưa tốt sao, còn ra đây làm gì?" Niếp Hàn Sơn đỡ cánh tay của nàng ta.

Ta tâm tình không tốt, cũng không hơi đâu mà ứng phó với Liễu di nương.

"Rời đi lâu như vậy, trong phủ còn có những chuyện khác chờ ta xử lý, không quấy rầy nữa."

Nói xong thì ta dẫn theo Hổ Phách rời đi.

"Tỷ tỷ đây là?"

Phía sau truyền đến giọng nói của Liễu di nương, giống như không hiểu ta đang nói gì.

"Không sao cả, Vương phi nhớ nhà." Niếp Hàn Sơn đáp.

Bình luận

Truyện đang đọc