Nghe thấy lời Hứa Nhan Du nói, Tạ Hoằng Văn khựng người lại, ánh mắt thẫn thờ nhìn Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du lại rũ mi, né tránh ánh mắt của Tạ Hoằng Văn mà nói: “Em yêu anh, nhưng chuyện ở bên anh cả đời thì em không thể nào thực hiện được.
Em có nỗi khổ riêng, em hy vọng anh có thể hiểu cho em.”
“Nỗi khổ riêng?” Tạ Hoằng Văn siết chặt bàn tay, “Nỗi khổ riêng gì mà khiến cô không thể ở bên cạnh tôi.
Cô nói yêu tôi mà lại không thể ở bên cạnh tôi, vậy thì là yêu cái quái gì?”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì định giải thích, nhưng Tạ Hoằng Văn lại đứng phắt dậy, bước về phía cô rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
Ánh mắt anh lúc này vô cùng kiên định mà nhìn thẳng vào mắt cô, sau đó ra lệnh: “Nói với tôi, nói rằng cô suốt đời ở bên tôi đi.
Có vấn đề gì tôi sẽ giải quyết, có bất cứ ai ngăn cấm cô và tôi, tôi sẽ giết hết.
Cô chỉ cần yên tâm ở bên cạnh tôi, không cần phải lo lắng gì cả.”
“Nào.” Tạ Hoằng Văn nâng mặt Hứa Nhan Du, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình rồi bảo: “Nói cô yêu tôi, suốt đời ở bên tôi đi.”
Hứa Nhan Du bị ép nhìn anh thì liền thấy được trong mắt anh, một thứ cảm xúc gì đó vô cùng mãnh liệt đang dâng trào.
Cô như bị thứ cảm xúc đó hút vào, cô lại thật sự yêu anh, muốn suốt đời ở bên anh.
Nhưng nhớ đến chuyện bản thân phải rời đi, cô đành ngậm ngùi mà nói: “Em không có cách nào ở bên anh cả đời được.”
Nghe thấy lời này, ánh mắt Tạ Hoằng Văn tối sầm lại, trái tim thì như bị bóp nghẹt.
Anh nhìn chằm chằm Hứa Nhan Du, giọng nói giống như đang giận dữ lại giống như đang đau lòng vang lên, hỏi cô: “Tại sao?”
Hứa Nhan Du nghe thấy hai chữ “tại sao” thì trong lòng cũng đau như cắt.
Cô nắm lấy tay Tạ Hoằng Văn, nói với anh: “Ngay từ đầu, em chỉ có thể ở đây trong vòng ba tháng.
Ba tháng trôi qua, em bắt buộc sẽ phải rời đi…”
“Không ai có thể bắt buộc cô cả.” Tạ Hoằng Văn trừng mắt, lớn tiếng mà nói: “Nếu có ai ép buộc cô, tôi sẽ giết.”
Nghe vậy, Hứa Nhan Du vội vàng nói: “Không có người ép buộc em, hơn nữa anh có thể đừng động một chút là đòi giết người không? Không phải anh nói muốn rửa tay gác kiếm rồi sao?”
Nghe đến đây, Tạ Hoằng Văn liền đứng phắt dậy, tức giận nói: “Vì muốn cô ở bên cạnh nên tôi mới rửa tay gác kiếm, bây giờ cô lại muốn rời xa tôi thì tôi còn hoàn lương làm cái gì?”
Nói đến đây, Tạ Hoằng Văn lại đe dọa: “Cô thử rời khỏi tôi đi, xem xem tôi có đi giết người không.
Lý Kha Y, Đàm Vũ Trạch, những người xung quanh hai kẻ đó, tôi đều sẽ giết sạch.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì không khỏi hốt hoảng, vội vàng nói với Tạ Hoằng Văn: “Anh không được giết Đàm Vũ Trạch và Lý Kha Y.”.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Thế nhưng, Tạ Hoằng Văn lại bóp lấy cằm cô, dùng ánh mắt hung dữ mà nhìn cô.
“Đã không muốn ở bên tôi mà còn bảo tôi không giết hai kẻ đó? Đừng mơ!”
Nói dứt lời, Tạ Hoằng Văn liền quay người bỏ đi.
Nhưng trước khi rời khỏi phòng, anh không quên đe dọa: “Ngày nào cô còn ở đây thì hai kẻ kia còn được sống, còn nếu cô rời đi thì đừng trách tôi ra tay tàn độc, cho hai kẻ đó chết không toàn thây.”
…
Bị Tạ Hoằng Văn đe dọa, Hứa Nhan Du đương nhiên rất lo lắng.
Tạ Hoằng Văn sau đó lại không tới thăm cô, tối đến cũng không ngủ cùng cô nữa.
Cô biết là anh đã giận mình rồi.
Hai ngày sau.
Hứa Nhan Du rời khỏi phòng bệnh mà trở về căn phòng cũ của mình.
Cô sau đó đã đi tìm Tạ Hoằng Văn, nhưng vệ sĩ lại chuyển lời rằng: “Cô Hứa, ông chủ nói rằng nếu cô muốn thuyết phục ông chủ thì đừng tốn công vô ích.
Khi nào cô suy nghĩ kỹ càng, quyết định muốn ở lại biệt thự thì hẵng đi tìm ông chủ.”
Nghe vệ sĩ nói vậy, Hứa Nhan Du trầm mặc một hồi rồi liền trở về phòng, không đi tìm Tạ Hoằng Văn nữa.
Đến tối, sau khi ăn xong, Hứa Nhan Du buồn chán ngồi trong phòng.
Sau đó, trong lòng cô lại vì chuyện của Đàm Vũ Trạch và Lý Kha Y mà lo lắng.
Thế là một lúc sau, cô bèn gọi hệ thống ra bàn bạc.
Hệ thống lại bảo rằng: [Trong vòng ba tháng, cô phải khiến Tạ Hoằng Văn hoàn toàn buông bỏ ý định giết hại nam nữ chính.
Hoặc cô phải giết chết Tạ Hoằng Văn, có như vậy thì nam nữ chính mới không chết, kết cục mới không BE.
Nếu không sau ba tháng, cô nhất định sẽ phải chết.]
Hứa Nhan Du nghe vậy thì đương nhiên hoảng sợ, trong đầu gấp gáp nghĩ cách thuyết phục Tạ Hoằng Văn tha cho nam nữ chính.
Hệ thống lại thử thuyết phục cô: [Cô có thể giết chết Tạ Hoằng Văn, bây giờ anh ta không hề đề phòng cô.]
Thế nhưng, Hứa Nhan Du ngay lập tức nói: “Không bao giờ.
Tôi thà chết chứ không bao giờ giết anh ấy!”
Hệ thống lại khuyên cô: [Người cô yêu là Tạ Hoằng Văn của kiếp sau, không phải là Tạ Hoằng Văn của hiện tại.
Tạ Hoằng Văn của hiện tại không còn là người tốt, cô giết anh ta thì cô sẽ được sống, sẽ được quay về với Tạ Hoằng Văn mà cô yêu.
Vì vậy…]
“Im miệng!” Hứa Nhan Du ngay lập tức cắt lời, “Tôi yêu Hoằng Văn, cả anh của kiếp sau lẫn kiếp này tôi đều yêu.
Tôi sẽ không bao giờ làm hại anh ấy.”
[Nhưng cô có nghĩ cho Tạ Hoằng Văn của kiếp sau không? Nếu cô không giết Tạ Hoằng Văn của kiếp này thì có lẽ cô sẽ phải chết.
Như vậy Tạ Hoằng Văn của kiếp sau sẽ rất đau khổ, cô không thương anh ta sao?]
Hứa Nhan Du nghe vậy thì cười nhẹ rồi nói: “Cái hệ thống chết tiệt, mi đừng có thao túng tâm lý ta.
Ta đã nói rồi, cả Hoằng Văn của kiếp sau lẫn kiếp này ta đều yêu.
Vì vậy, ta sẽ không bao giờ tổn thương anh ấy.”
Thấy Hứa Nhan Du kiên quyết như vậy, hệ thống cũng hết cách nên không còn khuyên nhủ cô nữa.
Trong khi đó, Tạ Hoằng Văn lại ngồi trong phòng, theo dõi Hứa Nhan Du qua camera.
Bình thường có người bên cạnh, Hứa Nhan Du mà muốn nói chuyện với hệ thống thì chỉ sử dụng âm thanh trong não bộ để nói.
Nhưng vì hôm nay bên cạnh không có ai, cho nên cô đã thoải mái mà lớn tiếng nói chuyện.
Vì vậy, tất cả những điều cô nói vừa nãy đều đã bị Tạ Hoằng Văn thông qua camera nghe thấy hết.
Mặc dù anh chỉ nghe thấy giọng của cô chứ không nghe thấy âm thanh của hệ thống, nhưng anh cũng đã ngờ ngợ đoán ra điều gì đó.
Đến tối ngày hôm sau.
Sau một ngày suy nghĩ kỹ càng, Hứa Nhan Du đã quyết định đi tìm Tạ Hoằng Văn để tiếp tục thuyết phục anh.
Lần này vệ sĩ vẫn truyền đạt lại những lời nói như trước đó, nhưng Hứa Nhan Du lại bảo vệ sĩ: “Tôi muốn gặp Hoằng Văn để nói một việc cực kỳ quan trọng.
Phiền anh chuyển lời cho anh ấy.”
Vệ sĩ nghe vậy thì liền đi thông báo với Tạ Hoằng Văn.
Mà lần này, Tạ Hoằng Văn lại đồng ý cho Hứa Nhan Du vào gặp mình.
Bước vào phòng của Tạ Hoằng Văn, Hứa Nhan Du nhìn lên đồng hồ treo tường thì liền thấy đã tám giờ hơn.
Tạ Hoằng Văn lúc này đang ngồi đọc sách, thấy Hứa Nhan Du vào thì lạnh nhạt hỏi: “Muốn nói chuyện gì?”
Không ngờ rằng, Hứa Nhan Du lại bảo: “Lên giường rồi nói.”
Nghe thấy vậy, phản ứng đầu tiên của Tạ Hoằng Văn là bất ngờ.
Nhưng rất nhanh sau đó, anh lại nở một nụ cười không đứng đắn rồi bỏ sách xuống, sau đó đi đến bên giường rồi cởi áo ra.
Cởi áo xong, anh liền nằm xuống giường rồi gọi Hứa Nhan Du: “Lại đây.”
Hứa Nhan Du khẽ mỉm cười, sau đó liền nghe theo lời của Tạ Hoằng Văn mà lên giường nằm.
Cô lên giường rồi, Tạ Hoằng Văn liền mạnh mẽ mà ôm lấy cô, vuốt ve khuôn mặt cô rồi hỏi: “Nghĩ thông rồi, quyết định ở lại với tôi rồi sao?”
Hứa Nhan Du nhận được câu hỏi này thì không trả lời.
Tạ Hoằng Văn lại đợi câu trả lời của cô mãi mà không thấy, cho nên động tác vuốt ve khuôn mặt cô liền dừng lại.
Lúc này, Hứa Nhan Du lại vòng tay, ôm lấy Tạ Hoằng Văn rồi thủ thỉ: “Hoằng Văn, anh có muốn nghe em kể một câu chuyện không?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì khẽ cau mày.
Nhưng sau đó, anh vẫn nói với Hứa Nhan Du: “Kể đi!”
Hứa Nhan Du lại bảo: “Trước khi kể, em phải nhắc đến vài vấn đề đã.”
“Vấn đề gì?” Tạ Hoằng Văn hỏi.
Hứa Nhan Du liền đáp: “Thứ nhất là ngày đầu tiên anh và em gặp nhau ở trong một phòng karaoke.
Ban đầu trong phòng chỉ có anh và một người đàn ông khác, nhưng sau đó em lại đột nhiên xuất hiện.
Anh có từng nghĩ tại sao em lại có thể xuất hiện trong phòng chưa?”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn im lặng.
Nhưng thật ra trong lòng, anh vốn đã nghi ngờ về sự xuất hiện của cô từ lâu rồi.
Chẳng qua bây giờ muốn ở bên cạnh cô, cho nên những vấn đề đó anh không còn quan tâm nữa.
Lúc này, cô lại hỏi: “Chắc anh đã từng cho người điều tra về em đúng không? Nhưng mà chắc hẳn là không tìm ra được bất cứ thông tin nào về em.
Tên tuổi, ngày sinh, người thân,...!anh đều không thể điều tra ra được.”
Tạ Hoằng Văn nghe đến đây thì vẫn im lặng, bởi vì những điều Hứa Nhan Du nói là hoàn toàn đúng.
Dù cho bao nhiêu người đi điều tra, nhưng anh vẫn không tìm thấy bất cứ thông tin nào về cô.
Cô lại tiếp tục nói: “Còn cả lần Lý Kha Y bỏ độc vào canh của anh, anh biết tại sao em lại biết không?”
Lần này, Tạ Hoằng Văn đáp: “Không.”
Hứa Nhan Du liền nói: “Đó là bởi vì thế giới anh đang sống là thế giới trong tiểu thuyết.
Mà em đã đọc cuốn tiểu thuyết ấy rồi, cho nên em mới biết được chuyện Lý Kha Y bỏ độc anh.”
Nghe đến đây, Tạ Hoằng Văn liền cau mày, khuôn mặt lộ rõ vẻ không tin.
Hứa Nhan Du lại hôn nhẹ vào cằm anh, sau đó thủ thỉ: “Bây giờ, em sẽ kể cho anh nghe chuyện tình của chúng ta nhé!”.