NHÂN VẬT PHẢN DIỆN VỐN PHẢN DIỆN

Chương 27: Nung thân (1)


Tác giả: Lục Nguyệt Thanh Sơn


P/s1: Chương này là tặng sinh nhật cho một độc giả lâu năm của gia chủ.


Chúc @Trangnguyen293506 sinh nhật vui vẻ. Ngày càng trẻ trung và thành công hơn nhé thím. Cảm ơn thím đã ủng hộ nhà tui!


_________Phucucoc________


Ngày đầu tháng ba, tiết trời trong lành mát mẻ.


Ma Bắc Mạn đứng ở một mỏm đá nhô ra bên rìa núi, nằm ở mặt sau Bồng Lai Cảnh, hai chân đứng tấn, trên đầu đội một khối nham thạch màu xám tro cao bằng cả người hắn.


Thế tấn nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp dẻo dai, từng thớ cơ căng lên, mặc dù chỉ là một tiểu hài tử còn chưa trổ mã, vẫn thấp thoáng thấy được độ cong lưu sướng mạnh mẽ mơ hồ.


Lưng chừng núi sáng tinh mơ vắt ngang một vạt sương, sương mù trắng mênh mông, theo gió sớm nhẹ dạt qua đỉnh rừng, ngọn núi lúc này giống như được đeo lên một chuỗi vòng bạch ngọc sang quý.


Ma Bắc Mạn đứng tấn, hai nắm tay đặt bên hông, mồ hôi từ trán chảy dọc xuống cằm, sau đó lăn theo cổ đi xuống vùng ngực phanh trần. Mái tóc dính bết không biết do sương ẩm hay mồ hôi thấm ướt.


Hai mắt hắn kiên định, ý cảnh rơi vào hư vô nhìn thiên nhiên hùng vĩ dưới chân mình, xanh ngát trải dài, như một tiểu mỹ nhân e thẹn sau lớp mành sương che, mờ ảo mà lung linh.


Hơi thở Ma Bắc Mạn đều đặn từng nhịp, mỗi lần hít vào, sương ẩm lạnh lẽo theo không khí tràn vào phế phổi, làm đầu óc thanh sảng từng trận. Dĩ nhiên ngay cả sương trắng cũng mang theo linh khí nồng đậm, mỗi lần thâm nhập theo da thịt, theo hô hấp vào kinh mạch Ma Bắc Mạn, đều không nhanh không chậm đi qua một vòng, cuống cùng chuyển một lượt ở đan điền, bị một tia khí đen mỏng manh, như có như không nuốt chửng rồi thuần hóa, biến thành một phần của Ma Khí.


Lúc này, chân trời lóe lên một vòng sáng mỏng tang, theo hướng Ma Bắc Mạn đứng tấn nhìn xuống sâm lâm trùng điệp, mặt trời rặng đông chậm rãi hé lộ lên, sương sớm phủ kín một vùng mờ ảo, lập tức như ngân hà nhảy nhót dưới ban mai, từng giọt lấp lánh như kim tuyến.


Nắng sớm giòn tan đâm xuyên vùng trời rộng mở, mềm mại vuốt ve lên từng thớ đại địa, thân thể vì đẫm sương mát lạnh của Ma Bắc Mạn phút chốc bị rọi đến, cũng dần dần ấm áp lên.


Đằng xa bóng chim theo đàn bay đi kiếm ăn cho ngày mới, vệt đen đọng lại giữa nền trời trong vắt, sương mù như tan ra, chậm rãi dung hòa vào đất trời, cái bóng Ma Bắc Mạn dưới nắng mai nhợt nhạt, thấp thoáng in lên mặt đất, cây tùng trơ trọi mọc vươn cao ngay thẳng bên cạnh vách núi, cũng đón gió thích ý đung đưa, sương theo cành lá lay động, từng giọt từng giọt lăn xuống, như cơn mưa phùn.


Diện Sân bạch y đơn bạc, tóc dài xõa tung, đứng trên vách đá cheo leo nhìn xuống phần mõm đá nhô ra ngoài được làm thành sân luyện tập của Ma Bắc Mạn, ánh mắt lười biếng híp lại.


Hệ thống theo y chứng kiến từ đầu đến cuối khoảnh khắc bình minh ló dạng sưởi ấm đại địa, trong đống số liệu mơ hồ không hiểu sao lại dâng lên một trận rung động nhẹ như gió phớt, nó cũng không nghĩ ngợi gì, tập trung cùng Diện Sân nói một vài chuyện nhỏ nhặt: "Lão tổ, tiểu tử kia thật là đứa nhỏ kiên cường bền bỉ."


Diện Sân ngạo kiều nhếch mi: "Đương nhiên, còn không nhìn xem sư tôn của nó là ai."


"Tính đi tính lại, nó đã giữ thế tấn này liên tục suốt một tháng trời rồi chứ?" Hệ thống Thông Thái nghĩ đến như vậy liền không tự giác rùng mình một cái. Một tháng đứng tấn bất di bất dịch, đây là cái khái niệm gì chứ? Bắt một đứa nhỏ thân hình năm sáu tuổi đầu đội tảng đá nặng hơn ngàn cân đứng tấn, phong cách giáo dục của Diện Sân quả thực là có chút... cuồng dã...


Hệ thống còn nhớ, ngày đó Diện Sân cùng Ma Bắc Mạn xem như là hòa thuận ăn xong một bữa cơm đầu tiên của hai sư đồ, Ma Bắc Mạn dưới trưa nắng hanh hanh, từ tốn nâng vạt áo, hai gối nện xuống mặt đất, đầu cúi nhẹ hướng về phía Diện Sân đang thong thả nằm nghỉ trên sạp, giọng trẻ nhỏ không lên không xuống thốt lên một câu kinh người:


"Thỉnh sư tôn giúp ta huấn luyện tàn khốc."


Lúc đó bộ dáng của Ma Bắc Mạn như thế nào? Hai mí mắt rũ xuống, mi dài tạo thành bóng râm phủ lên đôi tròng huyết hồng càng thêm sẫm màu, hơi thở bình ổn, tư thái trầm tĩnh. Rõ ràng khác biệt rất lớn so với những đứa nhỏ cùng tuổi, đương nhiên là xét về cùng tuổi trên phương diện tu chân.


Diện Sân lúc đó cũng rất bình thản đón nhận một cái quỳ này của Ma Bắc Mạn, y không đáp lời mà chậm rãi vươn tay, ngón tay thon dài cầm một trái dâu cho vào miệng, chậm rãi ăn, mặt không lộ biểu cảm.


Ma Bắc Mạn cứ thế quỳ một lúc, tận đến sắc trời ngã về chiều, tà dương rực lửa nhuốm lên vạn vật một màu u buồn kì dị, gió mát đung đưa, Thổi bay vài lọn tóc phủ trước trán Ma Bắc Mạn, vầng tráng sáng bóng lấm tấm mồ hôi nhỏ giọt xuống đất, đọng thành một vệt ẩm.


Lúc đó Diện Sân mới không nhanh không chậm vuốt tay áo đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng đi về phía Ma Bắc Mạn, cúi người xuống đối mặt với hắn, y nâng cằm hắn lên, hai mắt đối diện nhau, tròng mắt đen như mực nhìn kiên quyết trên nét mặt kia một chút, mới mở miệng mà nói: "Người có biết, huấn luyện tàn khốc khác với điều dưỡng chính thống như thế nào không?"


Hệ thống lúc đó thấy thế nào?


Chính là tiểu hài tử nhẹ nhàng gật đầu, khóe môi mím thành một đường quyết tuyệt, nói: "Ta biết."


Sau đó, Diện Sân buông hắn ra, không nói thêm một câu nào, cất bước lững thửng đi vào nhà, bóng chiều pha thêm màu mực loãng khi sắp ngã về đêm, bám lên y phục, dệt trên mặt đất một cái bóng thật dài của Diện Sân. Thanh âm đạm nhiên của y theo gió phiêu tán đến Ma Bắc Mạn, không thấu vui buồn: "Tốt lắm, theo ta."


Một đêm đó, Diện Sân đến sau lưng núi, cường ngạnh cắt ra một vách đá lưng chừng, biến thành sân luyện tập của Ma Bắc Mạn, hướng sân rất tốt, hướng mặt về phương đông, ba phía thoáng mát, trên đầu cũng không có cản trở, thậm chí sát vách đá còn có một cây tùng cao cao vươn lên.


Diện Sân nói với Ma Bắc Mạn, cơ thể hắn hiện tại là một mớ xơ mướp rách nát, hao tổn nghiêm trọng, căn cốt hầu như bị đoạn hết, nếu lựa chọn theo cách tu chân thông thường, y sẽ giúp Ma Bắc Mạn chậm rãi tu bổ thân thể, thuần nhưỡng lại từ từ như mưa dầm thấm đất, cách làm tương đối nhẹ nhành.


Bất quá, người này một thằng oắt con, lại mạnh mồm cường ngạnh muốn đi theo lốt tắt, Diện Sân nghe thấy, không nhữn không hài lòng, ngược lại còn thấy bản thân mình quả thật là không nhìn sai người. Cách này, rất hợp ý Diện Sân.


Vì thế, dưới màn đêm tĩnh mịch không trăng cũng không sao, hệ thống lặng lẽ xem một bên, chứng kiến toàn bộ quá trình thoát thai hoán cốt kia của Ma Bắc Mạn.


Theo những gì mà Hệ thống thấy được, ban đầu Diện Sân dùng Linh Thạch thượng phẩm bày xung quanh một cái pháp trận, chính là tụ linh trận, sau đó là một cáo Khóa Hồn trận, y còn cho Ma Bắc Mạn uống một viên đan dược, để hắn tập trung điều tức nửa canh giờ, sau đó dựa theo phát quyết kì dị của Diện Sân.


Y đứng sau lưng Ma Bắc Mạn, hai tay bấm quyết, ngón trỏ ngón giữa khép lại, điểm về đỉnh đầu của Ma Bắc Mạn.


Bên trong rốt cuộc là làm cái gì, hệ thống cũng không thể diễn tả rõ ràng, chỉ biết sau nửa canh giờ, vốn khoanh chân bất động như núi, thân bình hắn lại run bật lên như bị sét đánh, theo đỉnh đầu một làn sương mỏng manh bay ra, theo ngón tay Diện Sân dẫn dắt, đi vào một hạt châu không biết cầm trong tay từ lúc nào.  Hệ thống lúc đó có thể cảm nhận được, Diện Sân rút ra trong người Ma Bắc Mạn là cái gì.


Chính là tươi sống rút thần hồn hoàn chỉnh của một người ra khỏi cơ thể!


Cái loại cường ép rút ra này, tư vị còn khủng bố hơn là vạn lôi oanh đỉnh, luyện ngục của âm ty.


Đợi khi rút hoàn toàn thần hồn Ma Bắc Mạn ra rồi, khối thân thể hài đồng của hắn liền trở nên cứng trơ ra như đất đá.


Diện Sân hai mắt hờ hững vung hạt châu lên không trung, lơ lửng trên đỉnh đầu Ma Bắc Mạn, Tụ Linh Trận cùng Khóa Hồn trận đồng thời phát huy tác dụng, Khóa Hồn trận, chính là loại trận dùng để trấn giữ linh hồn, không để chúng sau khi ly thể liền theo thiên đạo quy luật mà hướng về cõi âm ty. Tụ Linh trận, lại phối hợp với Diện Sân niệm ra một đoạn quyết, chậm rãi hấp thu linh khí ngũ hành âm dương từ bốn bề đại địa, lũ lượt hội tụ về, bồi bổ linh hồn trong viên châu nhỏ của Diện Sân.


Tu bổ linh hồn, cũng không có gì quá công phu với một lão cáo thành tinh như ai đó. Nhưng thông thường, hồn và thể đều không được chia lìa, một khi cường ép tách ra, thương tổn lớn nhất phải gánh chịu chính là thần hồn. Diện Sân cũng không phải là muốn làm màu tách ra hồn, thể của Ma Bắc Mạn. Bất quá như y đã nói.


Cái thư rách nát như xơ mướp của Ma Bắc Mạn, chính là cơ thể của hắn.


Cái gì mà muốn nghịch thiên cải biến thân thể? Cái gọi là đường tắc nghịch thiên, nếu như dễ đi đến như vậy, trên đời này cũng không có ngàn vạn tu sĩ bị phế đi nhiều đến thế.


Muốn nghịch thiên, còn phải xem năng lực như thế nào, kẻ đó là ai. Nghịch thiên đối với việc cải tạo này, xét một mặt nào đó mà nói, Diện Sân không hề e ngại. Nhưng thống khổ trong đó, vẫn là không phải kẻ nào cũng có thể chịu được.


Cái gì gọi là dục hỏa phùng sinh?


Hệ thống vuốt mồ hôi lạnh mà nghĩ, cùng lắm cũng chỉ là vậy đi?


Chỉ thấy Diện Sân trút bỏ y bào Ma Bắc Mạn, tiểu hài tử thân thể tràn truồng được đặt trên một phiến ngọc phản Diện Sân vừa mới lấy ra, sau đó y điềm nhiên như không, dùng chủy thủ cứa vào hai cổ tay, máu đỏ rực nóng cháy chảy từng dòng xuống, rưới dọc cơ thể Ma Bắc Mạn, những chỗ da thịt bị máu y chạm phải, lập tức như gặp phải dung nham, nóng bừng lên sau đó như bóc khói.


Diện Sân dùng máu tế huyết xong rồi, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Ma Bắc Mạn, hai mắt nhắn nghiền, phần cổ tay bị cắt phá cũng chậm rãi lành lại.


Tu chân cường giả ở một cảnh giới nào đó, máu thịt chính là bất phàm, đều có thể tự thân lành lại.


Cuồng phong nổi lên, chân trời bỗng dưng một luồng sét to như bắp chân xẹt qua, bổ xuống một mảnh sâm lâm xa xôi. Mây đen tứ tán tụ hội ngay trên đỉnh đầu bọn họ.


Diện Sân nhắm mắt, mặc kệ thế gian, y bào không gío tự bay, trong thoáng chốc yêu mị cuồng dã ngất trời.


Y cứ ngồi thiền yên lặng như vậy, tận đến khi một hạt mưa đầu tiên rút xuống từ đỉnh trời đen kịt, hai mắt nhắm nghiềm mới mở choàng ra, ánh đen sâu thẳm còn hơn nền trời dưới cơn mưa giông.


Mà máu trên người Ma Bắc Mạn, cũng đã sớm biến mất lúc nào không hay.


Diện Sân như vẽ bùa, vạch xuống hư không những nếp luốn lượn lờ hư ảo, trời càng giáng sấm sét dữ dội, tốc độ của y càng nhanh, đến cuối cùng, trong miệng còn nói một câu, hệ thống loáng thoáng nghe thấy được ngắt quãng mấy chữ: "...Nung thân..."


Ngay sau đó, lửa không biết từ đâu bùng lên, cháy khắp cơ thể Ma Bắc Mạn. Thân thể bằng xương bằng thịt, chưa bước đến một bước phi thăng, cũng không thể nào làm được thủy hỏa bất xâm. Huống chi là cơ thể của Ma Bắc Mạn.


Tóc tai, đến da thịt, rồi xương tủy.


Từng lớp từng lớp, dưới khiếp sợ của hệ thống, biến thành một khối dung nham nóng cháy.


Ngược lại ngọn lửa ban đầu có chút hôn ám ảm đạm, càng về sau, càng biến thành màu sắc tiên diễm rực rỡ, đến cuối cùng, ngọn lửa hóa thành ánh bạch trong suốt hư vô.


Một lần nung thân này, chín ngày chính đêm mới xem như thành. Mà trận mưa kéo tới, cũng đúng vỏn vẹn chín ngày chín đêm.


Về sau hệ thống có dè dặt mà hỏi Diện Sân một câu, có phải trận mưa đó là trái tự nhiên không, Diện Sân liền mặt không biểu cảm mà trả lời: "Chẳng qua là thiên đạo biệt nữu kháng nghị với bản tôn ấy mà."


Hệ thống:"..."


Người này quả nhiên là vô sĩ, chuyện gì cũng có thể biện minh!
_______


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


P/s2: Chương này là tặng sinh nhật cho một độc giả lâu năm của gia chủ.


Chúc @Trangnguyen293506 sinh nhật vui vẻ. Ngày càng trẻ trung và thành công hơn nhé thím. Cảm ơn thím đã ủng hộ nhà tui!


Cũng thân chúc các bạn một ngày vui vẻ, sảng khoái! Yêu tất cả!


Chương này như tác giả đã nói, tình tiết dần nhập vào cốt tu chân rồi! Ahihi!


Viết xong thì buồn ngủ lặt đầu, có lỗi gì xin hãy chỉ ra để khi rãnh ta sẽ sữa lại. Cảm ơn mn nhiều! ^3^

Bình luận

Truyện đang đọc